Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 115: Sứ Giả Của Đền Thờ.



Chương 112: Sứ Giả Của Đền Thờ.

"Từ đền thờ sao?"

Tôi vẫn tiếp tục chuỗi ngày tất bật để chuẩn bị cho sự kiện lớn nhất tại Học viện trấn này, Lễ hội trường sắp đến rồi. Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ đây như một lễ hội văn hóa mà thôi, ai ngờ nó còn lớn hơn thế nữa.

Tức là, cả thị trấn sẽ tưng bừng náo nhiệt theo từng ngày lễ hội ấy, thành thử, với quy mô như thế, không còn nghi ngờ gì nữa, tôi thật chưa từng trải nghiệm qua mà.

Trước khi Lễ hội đến, tôi nhận được một lời nhắn từ Lime, người đang trông coi cửa tiệm. Ở cửa hàng đang có một sứ giả đến từ đền thờ, nói cách khác, một người có đức tin vào tôn giáo của nữ thần. Trước kỳ nghỉ, Lime đã có thể trò chuyện bình thường với tôi. Anh ta hành động như thế rất tự nhiên nhưng tôi nào để ý, cho đến mãi sau này. Dù vậy, tôi vẫn chưa thể trò chuyện với hân tộc được. Tôi gọi và hỏi chuyện Tomoe. Dường như việc này biến thành một hiệp ước khá lớn (hay do tôi cảm thấy vậy nhỉ), thậm chí Komoe-chan cũng tham gia. Lime đã trải qua kỳ nghỉ hè tại Asora với một khuôn mặt như thể chưa có gì xảy ra. Khiến tôi phải nghĩ rằng  thanh niên này khá tỉnh và đẹp trai đấy chứ! . Tôi đã mắng Tomoe, và bảo cô ta nên thông báo với tôi về những nỗ lực trong các thí nghiệm có ảnh hưởng đến cơ thể người. Sự thật chắc rằng việc này không ảnh hưởng trực tiếp đến tôi, và Tomoe đủ khả năng xử lý mọi vấn đề phát sinh. Cũng như chẳng liên quan gì đến Asora ráo. Chính xác thì, đây là quyền tự do cá nhân của cô ta, nhưng...
Ơ phải rồi, một ai đó từ nhà thờ đã đến. Tôi cần rời khỏi phòng. Thay đổi sang giao tiếp bằng văn bản, tôi đáp lại Lime với một lời cảm ơn vừa đủ để không ai nghe thấy. Dẫu sao việc này cũng tốt đấy, nên tôi quyết xử lý chúng theo cách của riêng mình. Lúc tôi ló đầu xuống cửa tiệm, các nhân viên hiện đang có mặt tại đây tạo ra một tiếng thở dài đầy thất vọng. Vâng, xin lỗi vì không phải là Shiki.

"Rất cám ơn vì đã làm vẻ vang cho ta với sự xuất hiện của cậu trong chuyến viếng thăm bất ngờ này. Ta giữ vai trò như là một linh mục trong nhà thờ ấy"

Nói đoạn, hắn ta lấy ra một mặt dây chuyền, vật thay thế cho các tài liệu đã được công nhận trong xã hội. Hắn là nam giới, nhưng thân thể chẳng có chút cơ bắp nào, lại còn mảnh mai như đàn bà con gái nữa. Khi hắn cố lôi ra mặt dây chuyền, tôi thoáng thấy phần xương quai xanh của hắn ta, hình như hắn chả chịu luyện tập thể dục gì cả. Nhiều khả năng hắn ta không lao động chân tay đây mà. Không chỉ biết mỗi việc trị thương không thôi, mà phải sử dụng được nhiều kỹ năng khác nữa chứ, có ổn không nếu vác cái thây ấy vào chiến trường?
[Đừng lo. Nếu một cuộc trao đổi với linh mục-sama, không nên quá chú tâm đến tôi đâu. Tha lỗi cho tôi vì giao tiếp với ngài như thế này]

"Eh... một kiểu lời nguyền hả?"

[Tôi nghĩ đây là một căn bệnh tật nguyền. Thật xấu hổ, nhưng rất nhiều loại thuốc đang được bày bán tại đây một phần cũng vì lý do đó đấy]

Như dự liệu, hắn bắt bẻ khi tôi không thể nói chuyện bình thường được. Tất nhiên, tôi đã chuẩn bị sẵn câu trả lời rồi, thành thử, mới có thể đối đáp ngay mà không chút giao động nào.

"Một căn bệnh quái ác, hừm. Thật chưa hoàn hảo. Quá đáng tiếc. Sau nữa, có thật cậu là chủ cửa hàng đúng như ta đang nghĩ không nhỉ? Ta đã xác nhận từ thương gia Hội, Raidou đây phải không?"

[Đúng vậy. Thường thì tôi không ở đây, mà giao lại toàn quyền cho những người được tín nhiệm, nhưng người đứng đầu vẫn là tôi, Raidou. Và hơn thế, ngọn gió nào đã mang ngài đến nơi này?]
"Umu. Về các loại thuốc khác nhau đang được bày bán ở đây ấy mà. Hiệu quả thì rất cao, những lời lẽ có cánh cũng đã lan truyền đến đền thờ rồi. Giá rẻ nữa, và thường thì, đây là một điều gì đó sẽ mang lại niềm hạnh phúc, nhưng những người khó chịu cũng đang bắt đầu xuất hiện dần. Sự thật thì họ đang nghi ngờ chúng"

...

Làm một bộ mặt như thể gặp phải rắc rối, sứ giả nhà thờ bày tỏ với những lời lẽ cảm thông. Nếu nhớ chính xác, bên cạnh các cửa hàng bán thuốc thông thường và thuốc phép, nhà thờ cũng bày bán một loạt các loại thuốc hiệu quả đấy chứ. Giờ đây, phía nhà thờ đang hành động bằng việc mạo danh để can thiệp vào giữa người mua và kẻ bán à? Hay phía nhà thờ đơn giản cử một người đến đây chỉ để vạch ra những suy nghĩ của họ? Nếu thế thì không thành vấn đề, có vẻ chẳng liên quan gì đến bà nữ thần cả, vì vậy, một sự trợ giúp ha. Nếu là tình huống ấy, không cách gì họ chỉ gửi đến có một người sau tất cả được.
Theo kế hoạch, tình cảnh này họ sẽ cố gắng để yêu cầu một khoảng tiền bịt miệng hoặc một điều gì đó chăng? Sứ giả từ đền thờ có lẽ cũng chỉ muốn ăn riêng. Trường hợp này, nếu mục tiêu là nhận hối lộ, tôi hiểu được vì sao chỉ có một người. Không biết vị trí của một linh mục có tầm quan trọng đến đâu nhỉ, thành thử không thể ước tính hết nếu cả đám đều kéo đến đây. Nhưng hắn lại thể hiện chính mình là một người của đền thờ, một sự cần thiết rất quả quyết, thế nên tôi không cảm thấy mình sẽ viêm màng túi đâu. Hoàn cảnh này...

[Tôi cứ ngỡ các loại thuốc trong cửa hàng của chúng tôi sẽ chẳng đến được tai của đền thờ ấy chứ. Xin lỗi vì tất cả những rắc rối để ngài phải đến đây]

"Không đâu, cậu không cần lo lắng về điều đó. Và như thế, một sự rắc rối thật ngớ ngẫn khi ngờ vực đến cửa hàng của cậu ha?"
[Vì vậy, những lời đồn thổi tốt đẹp sẽ bay xa hơn thôi]

Có vẻ đây thực sự muốn hối lộ mà. Nếu là một số vàng, tôi chẳng cần phải trả đâu.

Dẫu vậy, vị nam linh mục dường như gặp khó khăn trong việc đi thẳng vào vấn đề, hay hắn ta đang lưỡng lự, miệng chả thốt lên được lời nào. Một thằng cha phiền phức.

"... Đúng ha? Và rồi, một gợi ý từ đền thờ. Làm thế nào để phản đối việc buôn bán thuốc phép và các loại thuốc bôi vết thương đến giáo hội đây?"

Hah?

Suy nghĩ của tôi bị ngưng trệ trong vài giây. Hắn ta vừa nói gì? Hắn đề cập đến việc buôn bán với đền thờ, nhưng bản thân hắn lại không muốn sao?

[Tôi không hiểu ý ngài lắm]

Không hiểu sao, thật chẳng hiểu sao tôi lại làm chủ được trong lời nói.

"Chặc... Vì ta đã khuyên họ rồi. Bảo rằng việc này thì quá vô lý và sẽ không được đáp ứng đâu. Vấn đề nan giải của mấy kẻ già đầu. Họ thèm khát bao nhiêu mới đủ trước khi thoả mãn bản thân họ đây?"
Một giọng trầm thấp, nhưng tôi nghe được một tiếng tặc lưỡi và những lời lẽ thật chua ngoa. Hắn ta cũng hiểu rằng đây là một yêu cầu quá vô lý, hừm. Tôi cảm giác nhẹ nhõm đôi chút.

"... Hãy quên đi những gì ta vừa nói. Về việc quét sạch các tin đồn rác rưởi, ta sẽ kiến nghị đền thờ cũng phải hợp tác. Nhưng đổi lại là một điều kiện"

[Cứ nói]

"Xin hãy làm rõ cách thức sản xuất thuốc phục hồi và thuốc trị thương. Lẽ dĩ nhiên, ta hứa điều này sẽ chỉ được xác nhận đến giáo hội, và không tiết lộ chúng cho các thương đoàn khác đâu."

Hắn ta muốn tôi tiết lộ công thức, hừm. Chắc rồi, nếu bọn họ có thể tạo ra những thứ tương tự, sẽ dễ dàng hơn để kiểm chứng sự an toàn. Thế nhưng, hắn nói sẽ không để các công thức bị rò rỉ đến tai những thương đoàn khác, tuy nhiên cái gã này, giọng điệu ấy không chắc có bán lại cho các linh mục khác không nữa. Lời hứa đó quá khả nghi, tôi có nên thử xác nhận lại tình huống này không ta? Hoặc cũng có thể là sự lựa chọn bởn cợt từ một kẻ sùng đạo tại nơi đây.
[Tiết lộ công thức, hum. Nếu điều này diễn ra, chắc đền thờ cũng sẽ sao chép đầy đủ các dược tính của chúng, mặc dù...]

"...Xin cậu hãy hiểu cho ta. Ta đang cố đề nghị đến cậu một phương pháp hợp lý như này. Bất cứ điều gì...cậu không hài lòng ở đâu? Ah, Lễ hội trường sắp đến rồi, và đền thờ cũng khá bận rộn, nên ta muốn nghe câu trả lời của cậu ngay lúc này"

Fumu. Dường như hắn cho rằng tôi quá dễ để đối phó đây. Thế thì, bây giờ hãy giả làm chú cừu ngây thơ và vui đùa một tí. Từng có người của đền thờ liên quan đến thí nghiệm về cơ thể mà chúng tôi đã phanh phui trước kỳ nghỉ hè, thế nên một mối quan hệ chắc sẽ không tệ. Và một giám mục cũng đã qua đời một cách rất đáng ngờ, tuy vậy, họ lại công bố như một cái chết rất tự nhiên. Khiến tôi phải lưu tâm. Khi hai chị em Rembrandt trở lại Tsige vào cuối kỳ nghỉ hè, một sự cố nho nhỏ từ giáo hội được nhắc đến. Vì những hành động của Mio, tôi chưa thể điều tra chi tiết hơn, nhưng chắc sẽ moi được vài thông tin từ giáo hội thông qua người đàn ông này.
[Tôi thật chẳng có bất kỳ mối phiền muộn nào. Thay vào đó, nếu đền thờ có thể bán những loại thuốc này, chắc sẽ có nhiều người tiếp cận được chúng lắm. Một kết quả tốt đẹp. Tôi chỉ là một thương nhân mới vào nghề, việc bày bán sẽ không mấy thuận lợi cũng như thương đoàn tôi vẫn chưa thể mở rộng hơn. Tôi sẽ cho ngài biết các công thức với niềm vui thú]

"?! Cậu thực sự không phiền lòng gì sao?"

[Vâng. Xin vui lòng cho tôi biết ngày nào sẽ phù hợp với lịch trình của ngài. Tôi sẽ nhờ một pháp sư hàng đầu giải thích đến ngài các thông tin chi tiết. Có cần tôi phải đi cùng không?]

"T- thật là một sự trợ giúp lớn. Kế đến, ta rất tiếc cho sự đường đột, nhưng, có thể pháp sư ấy và cả cậu nữa, Raidou - ổn không khi ta gọi cậu như thế? -Xin vui lòng ghé đến đền thờ vào ngày mai nha? Ta sẽ thông báo cho người tiếp đón rằng linh mục Shinai có một cuộc hẹn với cậu"
[Shinai-sama là ngài à. Chắc rồi, tôi sẽ ghé thăm ngài vào ngày mai]

"Tốt rồi. Xin lỗi vì đã quấy rầy. Vậy thì, ta sẽ chờ"

Có lẽ cuộc chuyện trò diễn ra suôn sẻ, vị linh mục rời khỏi cửa hàng một cách vui vẻ.

Shinai hưʍ. Tôi sẽ nhớ. Tôi nghĩ hắn ta phải mang lại một ấn tượng như một vị cha nhà thờ chứ, nhưng hắn khá kiêu ngạo đấy. Có lẽ các đền thờ nắm giữ khá nhiều quyền thế chăng?

Trên thực tế, thậm chí nếu có nói ra những công thức, sẽ chẳng có vấn đề gì đối với chúng tôi đâu.

Dược phẩm do Kuzunoha điều chế. Các công thức chính nó đã khá bình thường rồi, nhưng gặp phải một số trở ngại đấy. Rất bình thường, hoặc nhiều hơn thế, chính xác thì: có vẻ bình thường khi viết chúng ra giấy.

Đầu tiên, về thành phần. Hỗn hợp các loại cây thuốc rất dễ tìm thấy trong hoang mạc. Ở Tsige, các thám hiểm giả thu thập chúng và bán đi. Thực tế, tôi có thể thay thế vài loại cây trong hỗn hợp ấy. Không thành vấn đề, nhưng việc thu thập và bào chế sẽ mất thời gian hơn.
Tiếp theo, công đoạn pha chế. Nếu là Shiki hay tộc Arke, họ dễ dàng kết hợp chúng với nhau, nhưng khó khăn khá cao đấy. Chẳng hạn, nhà giả kim có cấp bậc cao nhất tôi từng gặp, một đồng đội của Toa-san, sở hữu một tỷ lệ thành công khoảng 5 trên 10. Có vẻ như anh ta không chuyên gia về y dược, nhưng ngay cả khi tập hợp hết các nhà giả kim thuật xuất sắc nhất trong lĩnh vực này từ các học viện, nhiều khả năng cái giới hạn cũng chỉ đạt khoảng 80%.

Nếu đền thờ có thể thu thập đủ các thành phần và nhận được sự hợp tác từ một giả kim sư lành nghề, họ sẽ - trong phác thảo - có thể tạo ra một loại thuốc tương tự. Vâng, chúng ta chắc đoán được một mức giá khá chát cho nó.

Lý do ấy khiến chúng chẳng thể nào biến thành bất kỳ một mối đe dọa đâu ha. Chỉ cần nói cho hắn ta nghe trong tư thế như một kẻ bề trên. Hãy hợp tác cùng Shinai-san như là một chú cừu có một thiện chí tốt. Kể ra, đặt chân vào đền thờ, với chúng tôi mà nói thì là một cuộc dạo chơi thú vị đấy chứ.
"Có ổn không khi thực thi một lời hứa như thế?"

...

Tôi bắt kịp giọng nói ấy đồng thời biểu hiện một khuôn mặt tương tự đến một người phụ nữ duy nhất trước mắt tôi.

Eva-san à. Đột nhiên xuất hiện thì không tốt cho sức khoẻ của tôi đâu. Trong thời gian Lễ hội trường, dường như thư viện đóng cửa, do đó, nhiều khi Eva-san kết thúc công việc của mình chỉ trong nửa ngày thôi. Cô đã làm việc trong suốt kỳ nghỉ hè, thành thử tôi nghĩ thư viện sẽ hoạt động ngay cả trong Lễ hội trường chứ, nhưng bởi có rất nhiều khách truy cập, nên nguy cơ bị trộm cắp và các tội phạm không thể xử lý hết, vì thế, họ đã quyết định đóng cửa nó luôn.

Hôm nay cô làm việc chỉ có nửa ngày ha. Trong kỳ nghỉ, cô ta đã đến thăm cửa hàng của tôi thường xuyên. Cá nhân tôi rất hạnh phúc khi cô ta rất thích dùng các thức uống bổ sung năng lượng đấy. Trên hết, nhờ bài viết cổ đem đến, tôi đã có thể trở nên mạnh hơn rất nhiều.
[Dĩ nhiên. Chẳng biết cô đã nghe được những gì, nhưng tôi sẽ không nói ra bất cứ điều chi khi chưa xem xét ổn thoả đâu]

"Ara, thật đáng sợ. Tôi bắt đầu cảm thấy thương hại cho các đền thờ khi cố gắng đặi bàn tay lên thương đoàn Kuzunoha đấy"(Eva)

[Vậy hắn thật là một linh mục đúng chuẩn từ giáo hội à. Tôi cứ nghĩ hắn ta chỉ đến đây với mục đích kiếm chút tiền hối lộ, nhưng khi hắn nói thêm một thứ gì đó cho một bước nữa, tôi hơi ngạc nhiên đôi chút]

"Ufufu. Lễ hội trường sẽ đến sớm. Có rất đông nhân vật quan trọng của đền thờ đang ở đây, vì thế, rất nhiều khả năng họ đang cố thực hiện những thứ có thể mang về một số lợi ích. Những người được phân công đến đây chủ yếu đều từng bước thăng chức lên. Nghĩa là, rất nhiều người cũng tham lam theo từng bước trên con đường thăng tiến ấy"(Eva)
Tôi hiểu rồi. Nói cách khác, cấp trên của họ đang đến đây, do đó, họ biết cần phải làm một điều gì đấy. Những tin đồn về cửa hàng của tôi đã được sử dụng cho mục đích đó, hừm. Gì vậy. Ra nó méo quan trọng gì à.

Vâng, ngay cả khi không liên quan gì đến bà nữ thần, người đã gϊếŧ chết giám mục nọ là Rona-san, thế nên không thể nói tôi chẳng làm gì cả được. Đây có thể là lý do tại sao tôi một chút mảy may cũng không ngờ đến. Tình hình này, tôi nên yêu cầu Lime điều tra thêm một chút nhằm nới lỏng sự mặc cảm trong tôi.

Yare-yare, nó thậm chí còn làm cho những tên có liên quan đến giáo hội kích động ha. Hoàn toàn đều xuất phát từ sự kiện diễn ra tại đây, Lễ hội được tổ chức ở Rotsgard. Gin cùng những người khác cũng rất nhiệt huyết, và đã san lấp được khoảng cách cấp độ 90 rồi. Trên thực tế, họ dễ dàng vượt qua mức 100 vào lúc này, nhưng vì một số quy tắc của giải đấu, hể bất cứ ai đạt cấp độ trên 100 thì không thể tham dự. Có vẻ một sinh viên nào đó đã vượt qua cấp 100 và báo danh trong quá khứ khá lâu trước đây, vì thế, các quy tắc cũng xuất phát từ dạo ấy, cho đến mãi bây giờ.
Trong cuộc giả chiến đối đầu với Thằn lằn sương mù, họ đã tiến đến giai đoạn 4, nên ngay cả khi bọn họ tham chiến ở giải đấu trên lĩnh vực võ thuật hay ma thuật, tôi nghĩ bọn họ có thể sẽ vượt qua bằng một chiến thắng vẻ vang. Hoặc như các trận chiến theo tổ đội góp phần trong giải đấu này, tôi chắc bọn họ sẽ thu hút được sự chú ý đây.

... Hiện tại khi nghĩ đến nó, tôi đã nhận được một sự kiến nghị từ Rembrandt-san, ông muốn tôi thu hồi việc tham gia của con gái mình khỏi giải đấu này.

(Phân tích, học hỏi về cách báo cáo, ca hát hay khiêu vũ; nếu những loại cuộc thi như thế, được thôi, tôi có thể chấp nhận chúng. Nhưng giải đấu lần này lại cạnh tranh về các kỹ thuật trong chiến đấu, tôi không muốn con mình tham gia đâu. Raidou-dono, những thứ gì cần thiết cho con gái của một thương gia vậy? Đừng mà, chắc chắn không phải thế!!) (Rembrandt)
Những từ ngữ nhấn mạnh một lần nữa vọng về trong ký ức tôi. Khoảng thời gian đến Tsige cùng hai chị em, tôi bị bắt cóc bởi Rembrandt và ông đã nói như vậy.

Không khác gì với những bức thư, người vợ đứng kế bên ông cười dịu dàng, bảo tôi rằng đừng để ý đến ông ta và lôi cổ ông ấy đi. Vợ ông thật là một người cuống hút. Giờ đây tôi đã hiểu lý do vì sao Rembrandt-san không có bất kỳ tình nhân nào.

Rồi sau đó, tôi bảo với ông (chắn có cả cô vợ) hãy để con gái mình tham dự Lễ hội tại Học viện Rotsgard nhằm tìm hiểu các phong tục tập quán, giao lưu kết nối với những người khác, và còn sở hữu thêm các kỹ năng trong đời sống xã hội nữa. Bởi những gì tôi đang giảng dạy tại Học viện trấn là kỹ thuật chiến đấu, sự gắn kết giữa mọi nguời theo cách ấy chẳng có vấn đề gì đâu, nhưng có vẻ trong Học viện còn có những lớp học lễ nghi hoặc các lớp học thường thức, hay như các lớp học liên quan đến đời sống xã hội luôn. Trong quá khứ, tôi đã từng hỏi han về lý do tại sao các chị em Rembrandt lại tham dự Học viện này ấy mà.
[Đạt được những điều ấy, hừm. Đền thờ cũng đang khổ cực lắm đây]

Trong lúc suy tư, tôi đáp lời Eva-san.

"Ngoại trừ một phần những con người nắm giữ tài năng xuất chúng; trong đền thờ, các dòng truyền thừa và những phe cánh phải đấu tranh cho sự thăng tiến, bằng không cánh cửa dẫn đến tương lai sẽ khép lại đối với họ. Tất cả bọn họ đều rất manh động đấy"(Eva)

[Nếu thua cuộc, họ sẽ bị đưa đến Tsige hay hoang mạc phải không? Tôi hiểu rồi]

"Những con người đang có mặt ở đây, miễn đừng làm bất kỳ điều gì quá ngu xuẩn, họ sẽ không bị giáng chức đến cấp độ như thế đâu, nhưng việc hồi chức thì không thể. Vươn đến đền thờ lớn nhất tại Limia là mong ước sâu xa nhất của họ. Từ quan điểm của tôi, bất kể họ là ai hay xuất phát từ đền thờ nào, sẽ không khác biệt gì nhiều đâu"(Eva)
[Cô đang bảo rằng bọn họ chẳng có một chút quyền uy nào sao]

"Đúng đấy, chính xác là vậy. Ngay bây giờ đối với tôi, Raidou-san mới là ứng cử viên cho Đức Chúa Trời"(Eva)

[Ứng viên cho một vị Thánh hả? Tôi muốn cô đừng hạ thấp bản thân tôi với những người xung quanh]

Cô ta đang cố đùa cợt tôi sao? Hay cô ấy nghiêm túc trong một mức độ nào đó? Cô nói những điều khá đáng sợ đấy.

Có vẻ cô ta vẫn chưa chịu vứt bỏ mong muốn phục hưng Kaleneon. Một sự ưu ái duy nhất cũng thật xa vời đấy. Thậm chí nếu thành Stella Fort sụp đổ, vẫn còn một khoảng cách khá xa. Ngay cả khi thu hồi hết khu vực ấy, cũng vô nghĩa mà thôi. Có lẽ Eva-san thừa hiểu điều đó, nên vẫn chưa làm bất cứ điều gì quá liều mạng.

Sự liên kết giữa cô và tổ chức trước đó đã hoàn toàn bị cắt đứt. May mắn thay, tổ chức này nằm trong vòng bí mật quá sâu nên mọi người hiểu biết rất hạn chế. Cứ ngỡ tôi sẽ phải xử lý những rắc rối tựa như những kẻ ám sát trong một khoảng thời gian chứ, nhưng chẳng có gì xảy ra hết. Có lẽ vì cô ta chỉ là "nhân vật quần chúng" của tổ chức ấy mà thôi.
Hiện tại cô ta đang thể hiện mong ước về một điều gì đó đến thương đoàn Kuzunoha. Không như cô có bất cứ một ý định xấu xa nào đâu. Thay vào đó, cô ấy là một người nồng nhiệt khi đề ra hẳn một danh sách những cuốn sách tôi nên đọc.

"Đúng rồi, Raidou-san, về Lễ hội trường... Nếu được, có thể đi cùng với tôi không?" (Eva)

[Đó là một lời mời tuyệt vời, nhưng tôi đã có một cuộc hẹn trước đó. Xin lỗi nha]

"Thầy đã kín hết lịch trình rồi à. Quá tệ. Tôi nghĩ sẽ thú vị lắm khi quan sát giải đấu cùng với những bình luận từ Raidou-san"(Eva)

[Thứ lỗi cho]

Với những lý do, rất nhiều người đã mời tôi cùng đi đến hội trường. Như là: Root, các chị em Rembrandt, Eva-san và đám đông nữ sinh.

Vì là Lễ hội được mong đợi từ lâu, tôi muốn cùng thuộc hạ của mình nhìn bao quát toàn cảnh, thành thử đã từ chối tất cả. Tôi cảm thấy hơi buồn một tí.
Gin cũng mời tôi đến xem các giải đấu với ánh mắt khá nghiêm trọng luôn. Thậm chí không cần hỏi đâu, một sự kiện lớn mà, thành thử ý định của tôi sẽ tham dự thôi. Có lẽ anh ta muốn tôi xem qua thành quả từ khoá đào tạo đây. Nếu là tình cảnh ấy, anh ta có mặt khá dễ thương đấy chứ.

Khi Tomoe và Mio nghe nhắc đến Lễ hội, hai người nhao nhao cả lên. Tôi tự hỏi bọn họ có chịu hành động ngoan ngoãn không đây, nhưng nơi này tôi đang sinh sống, do đó, chắc hai người họ sẽ không lên cơn đâu.

Nhìn Eva-san quay đi sau khi kết thúc việc mua sắm của cổ, tôi nghĩ ngợi về những ngày sắp đến của Lễ hội trường trong khi quay bước về phòng.

-----------END CHAP-----------