Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 114: Lễ Hội Trường Đang Đến Gần.



Chương 111: Lễ Hội Trường Đang Đến Gần.

Bầu trời thật cao và trong xanh.

Thời gian sống trong thế giới trước, tôi từng cảm nhận sự rộng lớn của bầu trời vào hè tựa như nơi đây. Mới đó mà đã gần 1 năm kể từ khi tôi đến thế giới này, thành thử, có lẽ nỗi nhớ trong tôi đã dâng trào theo cách ấy.

Ngay cả khi quan điểm sống đã thay đổi, thực tế rằng tôi đang đứng tại một ngôi trường, càng khiến cảm xúc dâng trào mãnh liệt hơn.

Một tháng hè đã trôi qua tại Rotsgard, nhưng không đồng nghĩa giai đoạn hai của lớp học sẽ bắt đầu ngay. Như cái tên, Học viện đã tự tiếp nối các hoạt động chính nó, do đó, các sinh viên phải tham gia mỗi ngày, nhưng bởi nền tảng lễ hội tại học viện, đa số các lớp học vẫn chưa bắt đầu.

Sau khi được nghỉ ngơi hơn 1 tháng, thêm 1 tháng trong giai đoạn chuẩn bị , thế nên về bản chất, đây là một kỳ nghỉ 2 tháng thôi. Với những sinh viên bận rộn công tác chuẩn bị, họ không dùng 2 tháng này cho việc nghĩ xả hơi. Ít nhất là các học viên của tôi, mấy cô cậu ấy ở vào hoàn cảnh này. Trong kỳ nghỉ hè, họ đã yêu cầu tôi thành lập lớp học, và còn nói thêm: muốn tiếp tục tham gia lớp học này ngay cả trong giai đoạn chuẩn bị. Tôi đã từ chối. Tôi cũng có một hoặc hai kế hoạch cần thực hiện mà.
Một lễ hội mùa thu tại Học viện, không giống như kỷ niệm một mùa màng bội thu hoặc bất cứ điều gì, tôi đã nghĩ thế, nhưng nếu nền tảng là mùa thu, tôi bằng cách nào đó gật đầu với cái lễ hội này. Nhưng, so với lễ hội văn hoá mùa thu tôi đã biết, điều này có vẻ khá khác biệt.

Lễ hội diễn ra trong vòng 1 tuần, cùng một số lượng khá lớn các sự kiện. Chịu trách nhiệm quản lý là các sinh viên ưu tú nhất, và trợ lý thì được lựa chọn từ mỗi cấp bậc; phân chia học sinh theo từng năm học. Người đang phụ trách thì không nhiều, nên có vẻ khá vinh dự đây. Một số ấn phẩm nghiên cứu được bày bán và loại hình biểu diễn sân khấu trong nửa đầu lễ hội. Ở nửa cuối là một số giải đấu theo lịch trình nhằm phô trương kỹ năng thực tế.

Rất đông hân tộc tham dự lễ hội này, và thậm chí những quán trọ tại các trấn lân cận cũng chẳng còn phòng. Một lượng khách vãng lai đáng sợ tạm trú ở những quán trọ bên ngoài, chỉ để được tham gia lễ hội trường thôi. Không đúng, thật quái lạ khi tôi khẳng định việc này như "chỉ để". Và trên thực tế, một số lượng lớn các quan khách cấp cao từ Limia và Gritonia nằm trong vùng chiến tuyến đều được mời. Họ đến để tìm kiếm tài năng và thực hiện song song công tác ngoại giao luôn. Tôi phải nói là: 'trung tâm đào tạo cao cấp nhất của hân tộc chẳng thể nào khác hơn'.
Gin và Amelia dường như khá năng động. Họ không đứng trong top cao nhất của học viện, và hình như không tốt nghiệp trong năm nay. Họ cũng sẽ có mặt ở học viện vào năm tới, nên không giống như đây sẽ là lễ hội trường học cuối cùng, thế nhưng bọn họ lại đang nỗ lực quên mình hàng ngày để chuẩn bị cho giải đấu này. Khi được nghe bảo rằng đây là một sàn diễn để phô trương tài năng và có thể được tuyển dụng trong tương lai, một tâm trạng không thể miêu tả nỗi đã thoát ra từ họ. Những người ưu tú nhất tại Học viện cần phải đối mặt với sự kiện này bằng một sự quyết tâm đáng kinh ngạc.

"Raidou-sama, số lượng này là hàng hoá tồn kho trong lễ hội trường"

Trong lúc tôi đang kiểm tra vài tài liệu liên quan đến thương đoàn và ngắm nhìn phong cảnh qua khung cửa, một giọng nói kéo tôi về thực tại.
Shiki. Mảnh mai như mọi khi. Trong mùa hè này, chúng tôi về Asora khá nhiều, và có một thời gian chế độ ăn uống của chúng tôi rất phong phú. Tất nhiên, lúc ấy tôi đã luyện tập chăm chỉ nhưng cơ thể vẫn tăng cân đều, ngược lại, anh ta thì chẳng thay đổi tẹo nào. Chuyện gì đã diễn ra thế? Nếu đây là lợi ích của một hiệp ước mang lại, thì tôi cũng phải thừa hưởng nó chứ. Anh ta dễ dàng vượt qua 3.000 calo trong một bữa ăn bởi sự kết hợp giữa nabe ngọt và mayonnaise. Tôi vẫn đang đau đầu với nó, anh ta rõ là có một chế độ ăn uống méo hợp lý hơn tôi mà. Thật không công bằng.

"Yo, Makoto-kun. Về lễ hội trường, dạo bộ xung quanh với ta một vài nơi chứ. Đừng lo, ta sẽ không dẫn cậu đến bất kỳ địa điểm quái lạ nào đâu"

Root. Một "hot-boy" tóc bạc. Hay một thằng nhóc nhỉ? Cậu ta tương đồng lứa tuổi như tôi, nhưng cảm giác cả hai lại chẳng phù hợp tí nào với cậu ta. Thôi, gọi là chàng trai trẻ chắc cũng ổn rồi. Sự xuất hiện của cậu ta là thế đấy, nhưng cũng giống Tomoe đi theo tôi vậy, cậu ta là rồng-sama. Hơn nữa, lại là chí tôn. Và còn là người sáng lập cũng như cầm đầu một tổ chức bí ẩn nhất ở thế giới này: phiêu lưu Hội. Dù sao đi nữa, cậu ta đã sở hữu rất nhiều danh hiệu đấy. Nếu tôi phải mô tả cậu ta một cách ngắn gọn, sẽ là: một tên thiên tài đồng thời còn là kẻ biếm thái. Sau cuộc gặp giữa chúng tôi trước kỳ nghỉ hè cũng như những tiết lộ gây sốc của mình, cậu ta quay lại thương đoàn sau đó, và mời chúng tôi các bữa ăn. Tiện đây, có lẽ bởi chưa tin tưởng cậu ta hết lòng, nên tôi vẫn không giới thiệu Asora đến cậu ta. Tomoe lẫn Shiki, chưa ai thực hiện điều này cả, nghĩa là không chỉ có mình tôi mới suy nghĩ vậy đâu. Vì tôi đã nói với ba người ấy rằng: tìm hiểu càng lâu càng tốt, miễn sao mang ai đó đến Asora thì phải là người phù hợp.
Cải tiến thông tâm thuật chống gây nhiễu và biện pháp cưỡng chế triệu hồi bắt buộc của nữ thần. Những vấn đề thiết yếu đang được khẩn cấp hoàn tất. Ngoài ra, Tomoe hay như Mio, ai ai cũng đều mạnh mẽ hơn mà không hề chểnh mảng. Cá nhân, tôi nghĩ tốc độ tăng trưởng của Shiki là ấn tượng nhất. Chắc tại một phần anh ta có nhiều động lực thúc đẩy hơn.

Tương tự, kết thúc một tháng hè, tôi đã biểu diễn kết quả tập huấn của mình cho tất cả mọi người xem, họ đều mắt chữ A miệng chữ O. Thật tôi chẳng làm bất cứ điều gì quái lạ mà, thành thử phản ứng của họ khá phóng đại đấy.

"Tối nay, danh sách bổ sung hàng hoá cho thương đoàn có lẽ sẽ đến, do đó, công tác tiếp theo chắc ổn thoả thôi. Hãy sắp xếp lại những hàng hóa hiện tại để tạo nhiều không gian hơn trên các kệ. Root, nếu chẳng có vấn đề gì khi dạo bộ cùng một người nổi tiếng, tôi sau đó có thể đi cùng cậu. Thế nên, đừng có rủ rê tôi mỗi ngày nữa. Cậu cũng thấy rồi đấy, tôi rất bận"(Makoto)
"Hiểu ạ. Về việc đào tạo những người mới, có ổn không khi thảo luận với Beren để tăng hiệu năng công việc? Số người này hơi nhiều một chút và tôi chẳng thể nào sắp xếp thời gian kịp"(Shiki)

Root dường như đã đồng ý. Cậu gật đầu kèm một nụ cười và bắt đầu đọc vài cuốn sách trên ghế sofa. Mặc dù tôi đã bảo cậu ta hãy quay lại sau. Ngay cả khi tôi hỏi về thông tin cha mẹ cũng như Kaleneon, cậu ta đáp lời với bào chữa 'Ta chuẩn bị đi tắm~'. Cố gắng theo đuổi đề tài này, cậu bảo không biết, nhưng lại giải thích rằng: cậu chỉ biết một chút thông tin về cả hai sau khi họ rời khỏi quốc gia. Chắc mối liên kết giữa hai người và nữ thần xuất hiện vào lúc ấy. Đúng, chắc chắc vậy, cậu ta không thể biết hết mọi thứ xảy ra trên thế giới được, thành thử không quá kỳ lạ khi không biết tường tận những gì người khác làm ha. Phút cuối, cậu bảo với tôi nếu nhớ thêm bất cứ điều gì, sẽ thảo luận chuyện ấy trên giường. Lúc đó tôi bấm nút và biến ngay. Ra cậu ta vẫn chưa chịu từ bỏ, thật 'vê lờ'. Một lần, cậu ta xuất hiện trong hình dáng một thiếu nữ, vô cùng xinh đẹp. Một thiếu nữ đôi mươi , nhưng quyến rủ đến lạ kỳ. Tôi bắt đầu nghi ngờ chính mình có phải thích phụ nữ lớn tuổi. Sự hiện diện của Tomoe và Mio phản ánh ham muốn trong tôi? Mặc dù tôi cũng chẳng bận tâm nhiều về độ tuổi.
"Ah, tôi biết rồi. Được đấy. Tôi giao việc đó lại cho anh. Anh có nghĩ vài người trong số họ sẽ đến trước lúc nơi này náo nhiệt hơn không?" (Makoto)

"Xem nào. Tôi cho rằng một số có thể sẽ đến. Họ là bán nhân tộc, do đó, trừ khi họ thông thạo ngôn ngữ phổ biến, chúng ta sẽ không thể tiến hành bước tiếp theo. Thế nên, một phần tôi chẳng thể nào đưa ra được con số cụ thể đâu"(Shiki)

Ngôn ngữ chung, hưʍ. Đến cuối cùng, tôi đã bỏ qua phần phát âm. Nếu tôi có cơ hội đối mặt với mụ nữ thần, có lẽ sẽ xuất hiện một cuộc đàm phán đây. Bản thân, tôi muốn nói chuyện một cách bình thường.

"Eh? Sẽ có thêm người ha. Cậu lại dùng bán nhân tộc nữa hả? Makoto-kun thật tốt với bọn họ. Không đúng, lẽ nào cậu ghét hân tộc?" (Gốc)

"... Root. Chúng tôi đã có Lime rồi. Méo như có thích hay không một chủng tộc đâu. Tôi khẳng định đấy. B-I-Ế-N-G-Ấ-P"(Makoto)
Hãy ngoan ngoãn quay lại Guild và làm việc của mình. Nhân viên Guild có lẽ đang bát nháo bởi chủ nhân bị mất tích.

Thoáng thấy phần lưng của Chủ guild, bằng cách nào đó tôi đã tống cổ được cậu ta. Tôi vận dụng mọi thứ từ cách này sang cách khác để thực hiện công việc tốt nhất của một thương nhân, thế nên thiên tài phải làm những công việc của một thiên tài đi chứ. Gần đây tôi hơi biết cách để làm một thương gia rồi đấy, nhưng vẫn chưa thể so sánh với Shiki đâu. Vâng, tốt hơn giờ đây tôi nên rời khỏi nó. Về kiến thức tồn kho gì gì đó, tôi sẽ đưa ra một nhiệm vụ đến toàn bộ nhân viên Lâm quỷ tộc.

"... Cái người đó, bao nhiêu lần chúng ta đã nhắc nhở anh ta, thế mà vẫn gọi Raidou-sama thành Makoto-sama"(Shiki)

"Ngay cả khi tôi bảo rằng có một ẩn ý bên trong, cậu ta vẫn bỏ ngoài tai. Cậu ta là thế đấy, nhưng lại gọi tôi là Raidou-dono ở trốn đông người. Nếu chúng ta phản ứng lại, cậu ta sẽ không buồn đâu"(Makoto)
"Tôi biết mà. Nếu có thể, tôi muốn được chỉ dạy những kiến thức từ anh ấy, nhưng anh ta chẳng thân thiện với bất cứ ai ngoại trừ Raidou-sama cả"(Shiki)

Có lẽ Shiki đang bày tỏ sự tôn trọng với kiến thức sâu rộng của Root. Từ những người theo tôi, một trong số họ là Shiki đã có được sự ngưỡng mộ nhất định đến Root. Cậu ta quấy rối trong khi chúng tôi đang bận rộn với công tác chuẩn bị Lễ hội trường, và Shiki đã không tức giận chắc bởi vì thế.

"Sau nữa. Thậm chí nếu chúng ta cố gắng lường trước được cái kết từ bây giờ, sẽ còn phụ thuộc vào lượng người đang cắm trại ở bên ngoài. Thế nên, bí quyết nào để đi đến Gotetsu đây, Shiki?" (Makoto)

"Những căn nhà tạm bợ, ah, ngài đang đề cập về các cơ sở tạm trú ở vùng ngoại ô ha. Các pháp sư chuyên nghiệp về thổ thuật đã tạo ra kha khá các giang nhà trong tháng này đấy. Thật là một khoảng thời gian kiếm tiền đây mà"(Shiki)
Vì thế giới này không gì là không thể. Tạo ra một nơi nghỉ chân ở ven thành thị bằng phép thuật nếu thấy phù hợp. Và khi căn nhà sẳn sàng cho mục đích sử dụng, họ lại tạo ra đồ đạc nội thất và các nhu yếu phẩm khác, để rồi chúng sẽ trở về với cát bụi sau đó. Thật tiện lợi. Quan trọng nhất phải tập hợp được một lượng khá lớn các pháp sư cao tay ấn trong phép thổ, nhưng ở thị trấn này thì chẳng có vấn đề gì cả.

"Đúng thật. Rembrandt-san và Sif nên tận dụng cơ hội này để kiếm thêm một ít tiền bỏ túi ha"(Makoto)

Nếu là Sif, người sở hữu một năng lực khá bá từ một tinh linh đất, chắc sẽ hiệu quả trong việc tạo ra những nơi nghỉ chân. Rõ ràng cô sẽ kiếm được tiền. Ngay cả khi đã quay về nhà vào nửa cuối kỳ nghỉ hè, trước đó cô từng đạt đến trình độ khá ổn mà, thành thử có lẽ sẽ tạo ra một thứ gì đó trong cấp độ ấy. Thổ và Hoả thuật, khi khởi đầu, 100% trong các cuộc tấn công cô đều sử dụng chúng, nhưng giờ đây cô ấy chỉ sử dụng bổ trợ trong một hạn độ nhất định thôi. Ma pháp trị thương cùi bắp của cô ta cũng đã bắt đầu thành hình. Tuy thế, cô cùng Gin và những người khác tìm đến mỗi ngày, và đề nghị tôi chỉ bảo thêm. Dù rằng, tốt hơn hết, các giáo viên thời vụ không có những lớp học kiểu này cho đến hết Lễ hội trường chứ. Có lẽ trông chúng giống như muốn kéo dài kỳ nghỉ ra, nhưng ở vào trường hợp của tôi, các cửa hàng trở nên bận rộn hơn và đây là khoảng thời gian quan trọng, giai đoạn chuẩn bị cho Lễ hội. Tôi cần từ chối họ mọi lúc.
"... Ah, tôi hiểu ý ngài rồi. Chắc chắn lúc này Gin và những người khác đang mò đến theo lệ thường. Ngài muốn tận dụng các bữa trưa như một cơ hội để trốn tránh tại Gotetsu à. Tôi sẽ đi cùng ngài"(Shiki)

"Cảm ơn vì sự hiểu biết. Hãy thông báo đến Eris rằng không được tự mãn trước lúc chúng ta khởi hành nào"(Makoto)

Giữa kỳ nghỉ, lúc Gin và những người khác tiến khá xa trong chuyến chinh phạt của họ, Eris, người tôi phái đi như một sự bảo đảm, góp vai trò quan trọng. Sau đấy, Gin cùng những người khác đã nhận ra danh tính thật của cô ấy, để rồi hiện nay được ví như một người siêu phàm và nhận lấy mọi sự tôn trọng. Thậm chí khi đề cập cô là một bán nhân, hành vi của họ cũng không thay đổi mấy. Bởi thế, Akua nhiều lần bảo cô phải khiêm tốn hơn, nhưng cô ta vẫn chẳng màng đến. Tuần trước tôi đã đem cô ta về lại Asora trong khoảng một tuần, nên giờ đây dường như được thuần hóa hơn, nhưng mọi người biết rồi đấy, vẫn chỉ là Eris thôi. Tốt hơn nên xích đầu cô ta lại . Cô ta nói với Gin rằng để được thuê làm việc trong thương đoàn Kuzunoha mọi người cần phải có ít nhất một trình độ tương tự thế, hoặc những thứ na ná vậy. Nghiêm túc luôn, chẳng có lấy nỗi một điều tốt đẹp nào được thốt ra từ miệng cô ta cả. Không có vấn đề gì đâu nếu mọi người đang level 1 hay 100, lương thưởng sẽ không thay đổi mấy. Ah, về tiền lương, tốt hơn tôi nên suy nghĩ chúng đúng cách. Tôi đã bắt đầu tìm hiểu các thương đoàn khác, thành thử hãy tư duy thêm một chút sau khi Lễ hội khép lại ha. Dù sao thì khoảng thời gian này khá bận rộn ấy chứ, phải phát thưởng cho họ thôi.
Liên quan đến Gotetsu, có vẻ như gần đây, Eva-san thường xuyên ló mặt ra sau khi kết thúc công việc của mình ở Học viện. Chúng tôi gặp cô ấy khá nhiều lần. Trước lúc chúng tôi đặt chân đến đó, đã có khách hàng rồi, nhưng tính từ khoảng thời gian Shiki và tôi bắt đầu đề nghị vài thứ với họ, số lượng khách hàng ngày càng gia tăng nhiều hơn và nhiều hơn nữa. Đấy chẳng phải một cửa hàng kinh doanh của tôi, nhưng vẫn làm tôi cảm thấy hạnh phúc. Vâng, tôi chỉ đề nghị một số gia vị và các nguyên liệu từng sử dụng ở quê nhà thôi, thành thử cửa tiệm không chứa quá nhiều mùi vị của đồ ngọt. Shiki cũng nhiệt tình góp ý cho nabe nữa. Đậu hũ luộc cuốn trong rong biển ăn kèm cá thì không nhận được sự hưởng ứng, và tôi là người duy nhất gọi món đó, một sản phẩm thất bại, tuy nhiên, những nhân viên cũ ở Gotetsu vẫn còn giữ lại thực đơn ấy bởi tôi thường gọi chúng mà. Rất cảm kích luôn.
Tôi bước xuống tầng trệt và cảnh báo Eris, cái người đang loay hoay sau quầy hàng. Cô ả giật thót người như một chú mèo đang kinh hãi và gật đầu lia lịa.

"Tôi phải làm tốt nhất của mình. Tôi thật sẽ làm tốt nhất của mình. Chắc chắn làm tốt nhất của mình"(Eris)

[Không ổn, tôi hiểu cô đang làm tốt công việc đấy. Khi các sinh viên đến, hãy chắc rằng phải đối xử với họ như khách hàng. À kế đến, tôi sẽ ra ngoài một chút]

"Thượng lộ bình an ạ" (Eris)

Trông thấy biểu hiện từ Eris, những nhân viên khác phát ra một tiếng cười căng thẳng cùng lúc với giọng điệu của cô. Shiki và tôi gật đầu một lần nữa rồi chuồn ra ngoài bằng cửa sau.

Vẫn còn sớm để dùng từ "buổi chiều". Dù vậy, hướng mắt lên bầu trời, tôi có thể nói rằng thời gian đã điểm.

"* Tsurube-otoshi *, hừm. Hôm nay thật khiến tôi nhớ về thế giới của riêng mình"(Makoto)
Tôi cất một tiếng cười mỉa mai khi lỡ miệng thốt ra những lời ấy.

"Raidou-sama?" (Shiki)

"Không sao đâu. Đi thôi"(Makoto)

Tôi đáp trả câu hỏi trong lo lắng từ Shiki bằng một nụ cười. Có lẽ, tôi đã  để lộ gương mặt của một người cô độc.

Lễ hội trường, gần 1 tuần nữa. Nhiều khả năng đây sẽ là khoảng thời gian tôi sẽ trông thấy bao quát gần hết mọi người kể từ khi đặt chân đến thế giới này. Rất đông hân tộc đến từ các quốc gia khác nhau, hiển nhiên mà.

Tôi sẽ tiếp tục thực hiện những việc mình muốn làm. Nhờ vào nguồn sức mạnh đã thu được trong kỳ nghỉ, tôi chắc có thể tự tin hơn một chút vào bản thân. Ngay cả khi nghe nhắc đến một số lượng lớn cư dân sắp tiến vào thị trấn, tôi không hoảng loạn mà dễ dàng chấp nhận chúng. Tương lai tôi sẽ gặp các Anh hùng tại nơi nào đó trong thế giới này, nên đông đảo người dân soi mói cũng chẳng nghĩa lý gì. Không giống như tôi sẽ đe dọa bất cứ ai nhìn thẳng vào tôi đâu. Nếu bị ném vào chiến trường một lần nữa, tôi nghĩ bản thân mình hiện tại có thể làm tốt hơn dạo trước ấy chứ. Chỉ là, giờ đây tôi ý thức được mình đã mạnh mẽ hơn, nên cảm xúc thật sảng khoái.
Cất bước tiến về tuyến đường chính, tiếng huyên náo vọng đến ngày càng lớn hơn. Dường như mọi người đều đang mong đợi Lễ hội trường. Những xúc cảm háo hức xen lẫn một chút lo lắng nếu một điều gì đó sắp xảy ra, tôi hướng đến Gotetsu.

----------END CHAP----------