Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 113: Kỳ Nghỉ Hè



Chương 110: Kỳ Nghỉ Hè

Asora. Vùng đất ẩn trong màn sương.

Với vị trí không thể xác định. Nơi không một ai nắm bắt được những thông tin chi tiết về nó. Ngay cả chủ nhân nơi ấy, Misumi Makoto, không thể thấu hiểu hết hoàn toàn.

Hiện nay, một vài chủng tộc từ hoang mạc đã chuyển đến và định cư nơi đây. Họ đang trong quá trình xây dựng một thị trấn để tái định cư.

Nhưng đối với kích thước của Asora, số lượng cư dân chỉ như một đàn kiến. Thậm chí có đếm hết tất cả mọi người, thì con số cũng không vượt quá hàng ngàn đơn vị. Rất nhiều lý do. Bọn họ phải phù hợp với điều kiện của Makoto, được chấp thuận từ những người theo cậu, mới được mời gọi di cư đến đây.

Makoto đánh giá việc này sẽ không minh chứng cho bất kỳ vấn đề gì khi gia tăng lượng dân cư và đã gửi đi vài người nhằm mời gọi các chủng tộc ở hoang mạc tập hợp lại, nhưng...chẳng có báo cáo nào gửi về với mong muốn sẽ di cư. Đã có một số chủng tộc phù hợp, nhưng đến tận bây giờ, vẫn chưa một trường hợp nào đã di cư cả.
Gần đây, Makoto khá bận rộn trong các hoạt động tại Học viện Trấn, vì thế Orc Cao nguyên Ema quan ngại đến tình hình của cậu, nên đã ngăn chặn các báo cáo ở một mức độ nhất định, cho đến khi cô nhận được một câu trả lời xác đáng từ phía ấy nhằm tránh gây ra bất kỳ vấn đề không hay nào. Thư ký tài năng Ema sắp xếp mọi loại báo cáo trước khi phát thảo lại những ý chính đến Makoto cùng những người theo cậu. Cô hiểu rằng nhân lực đang thiếu hụt, thành thử báo cáo từng trường hợp một các yêu cầu di cư sẽ chỉ gây thêm rắc rối cho Makoto mà thôi. Đây là một khả năng lớn trong các lý do khiến chúng vẫn chưa đi đến một kết luận thống nhất cho đến tận bây giờ. Sau khi gửi đến họ lời xin lỗi, cô đề nghị một cuộc gặp riêng khi Makoto nắm trong tay khoảng thời gian rảnh, là những gì cô đã thực hiện.
Thời điểm rảnh rỗi ấy, tức là hôm nay đây, khi Makoto đang trong kỳ nghỉ hè tại Học viện Trấn (Ema vẫn chưa quen với cụm từ này), và các hoạt động của cậu gia tăng tại Asora. Hơn nữa, cậu còn thực hiện một số khoá huấn luyện cũng như vài lần ở lại đó cả ngày. Hôm nay là cơ hội tốt nhất. Ema đề cập các chủng tộc khác đã mong muốn di cư về đây đến Makoto, và nói với cậu thời gian cho cuộc hội đàm riêng. Các trường hợp này đều đã được thông qua sự chấp thuận từ những người theo cậu: Tomoe, Mio và Shiki. Kế đến, và cũng là quan trọng nhất, một cái gật đầu từ Makoto để chuyến di cư của họ sẽ được chấp nhận. Tổng số, ba trường hợp.

Dù cô lưu trữ các báo cáo trong một thời gian dài, ba trường hợp chưa phải quá nhiều. Nhưng chẳng giống như việc chuyển đến Asora là không hấp dẫn đâu. Trên thực tế, rất nhiều trường hợp chỉ cần đề cập đến, bọn họ đã bày tỏ sự thích thú với một số lượng đáng kinh ngạc, nhưng hầu hết lại lũ lượt từ bỏ vào nữa chừng.
Asora được lưu giữ trong tâm trí các thám hiểm giả như là một mục tiêu. Một điều gì đó Makoto từng đề xuất và Tomoe đã chấp nhận, nhưng cũng vì hành động này, các chủng loài đang sống ở lối vào hoang mạc trong một khoảng thời gian dài phải rút lại việc ứng cử di cư của họ.

Có lẽ bởi giữa bọn họ và hân tộc từng nổ ra quá nhiều cuộc chiến; Quỷ thú , Bán nhân và Người thú sống ở đấy đã có sự thù địch đến bất thường với hân tộc. Do đó, chỉ cần nghĩ rằng các thám hiểm giả đang ở Asora - cho dù một địa điểm bị cô lập - họ vẫn không muốn di cư. Tình cờ các chủng tộc này có thái độ thù địch mảnh liệt, thế nên Ema chẳng quá để tâm làm gì. Sau tất cả thì không nên gieo rắc những hạt giống sẽ gây phiền hà về sau. Tại rìa hoang mạc, bọn họ đều nhận được lời mời gọi, nhưng đã từ chối hết.
Theo tìm hiểu một số lượng lớn các cư dân bên trong hoang mạc, sự thù địch ấy cũng mỏng manh hơn. Lượng hân tộc mạnh mẻ thì rất ít, trên hết, những chủng tộc sống tại đó thường lập luận theo kiểu 'cá lớn nuốt cá bé'.

Và như vậy, cuộc thảo luận về lời mời tự nó đã bắt đầu chính từ các chủng tộc trên vùng đất này. Lâm quỷ tộc được liệt vào một trường hợp hiếm. Vâng, tình hình hiện tại thì họ đang bị đày đoạ trong một khoá đào tạo Spartan mà ngay cả Thằn lằn sương mù còn phải khóc thét, và không như bọn họ sẽ hoàn tất việc di cư đâu.

Giai đoạn ấy, thuộc hạ Makoto, Tomoe bắt đầu chọn lọc trên mọi mặt. Những thứ thường được kiểm tra tỉ mỉ là: chế độ ăn uống của chủng tộc ấy, bản chất tự nhiên trong xã hội, kỹ năng đặc trưng, vv. Tùy vào người lệ thuộc mà sự lựa chọn cũng khác nhau. Mio là lập dị nhất và theo bản năng; cẩn trọng cùng chọn lựa khôn ngoan chính là Tomoe; Shiki thì nhấn mạnh vào tài năng và chọn lọc một cách an toàn. Tóm lại, nhận được sự đồng ý từ Mio ở một mức độ nhất định, vượt qua một giai đoạn lựa chọn tỉ mỉ hơn, và sau nữa, ít nhất phải sở hữu năng lực; họ cần vượt qua sự chọn lọc như vậy đấy. Vô cùng khắc nghiệt luôn.
Kế đến, cuộc nói chuyện về chuyến di cư cho các chủng tộc ấy mới được diễn ra.

Ngay cả khi với ba chủng tộc phù hợp này, vẫn có một tỉ lệ bọn họ sẽ từ chối, thành thử,...thật khó khăn để đi đến cuộc phỏng vấn cuối cùng mà. Một trong những lý do ảnh hưởng đến nhân lực tại Asora là thế đấy. Không phải chủng tộc nào cũng có thể, và những người phán xét đều biết điều đó. Phải là một chủng tộc được tôn trọng, bằng không sẽ mang lại những khó khăn trong tương lai. Chẳng có sự bảo đảm nào để không xảy ra vấn đề gì sau khi chuyến di cư kết thúc.

Lúc này, ba trường hợp Ema đang nắm giữ, dựa trên kinh nghiệm của riêng mình, các chủng tộc ấy sẽ là những cư dân mà bọn họ có thể trông cậy được. Ngoại trừ một số vấn đề có xác suất thấp, cơ hội ba trong số họ sẽ di cư thôi. Bản thân không tham gia vào cuộc lựa chọn, vì thế cô chỉ biết các chủng tộc ấy thông qua các tài liệu, nhưng từ các thông tin, cô vẫn có thể đánh giá được.
Nếu chuyến di cư được thiết lập, sẽ bận rộn một lần nữa đây, nhưng với Ema, một sự tất bật trong hạnh phúc. Vì số lượng đồng đội sẽ tăng lên. Từ mỗi chủng tộc, trẻ em được sinh ra sẽ có một số thay đổi nhỏ trong Asora, nhưng như mong đợi, nó không thể so sánh được với sự biến đổi của quá trình di cư mà một chủng tộc mới mang lại.

"Xin lỗi cho sự đường đột của tôi"

"Ah, Ema. Chào buổi sáng. Hôm nay diễn ra các cuộc gặp mặt riêng phải không? Khi nào bắt đầu?"

"Chào buổi sáng ạ. Ba đại diện của mỗi chủng tộc đã được mời đến đây. Nếu Makoto-sama thấy thuận tiện, tôi sẽ lên kế hoạch bắt đầu chúng ngay"(Ema)

Makoto thấp giọng và Ema đáp lại bằng một nụ cười. Trước đây cậu hay nói chuyện theo hướng lịch sự, vì thế, đã có một thời gian cô đề nghị cậu phải thể hiện mình như là một Chúa tể. Hiện thời cậu đã quen dần, nhưng việc này lại giống như cậu đang trò chuyện với một người bạn thì đúng hơn, thành thử cậu đang hành động tương tự đến Ema. Mục đích không phải thế, nhưng chúng lại khiến cô hạnh phúc.
"Eh? Không phải chúng ta sẽ tiếp đón họ à. Mời họ đến chỗ chúng ta, thật tuyệt ~ "(Makoto)

"Makoto-sama. Chúng tôi là những người đề cập về chuyến di cư đến họ, nhưng họ cũng mong muốn điều ấy, thế nên đã tiến đến giai đoạn này đây. Thành thử, điều tất nhiên họ phải là người ghé đến thôi"(Ema)

Đối với Ema, Makoto như vị cứu tinh đã cứu giúp dòng tộc của cô, Orc Cao nguyên. Ngày ấy, cậu đã mời họ đến một thế giới hoa lệ và hùng vĩ. Trong mắt cô, cậu chẳng khác gì một vị Thánh. Thậm chí cách ăn nói và hành vi của cậu nhiều lần bộc lộ một lập trường thấp kém, cũng đã gây cho Ema không ít bực mình. Dù cho cậu có giải thích với cô nơi này là mảnh đất mọi người cùng chung sống và không cần quá câu nệ, cô hiểu, nhưng thật khó để chấp nhận. Đôi lúc cô nghĩ phải chi cậu ta sở hữu một chút kiêu ngạo thì hay. Còn Makoto, lời đề nghị ấy thật khó nhai.
"Ema, lúc này cô trông đáng sợ thật. Tôi biết rồi, họ đang ở đây, hừm. Tomoe đã mang họ đến?" (Makoto)

"Sai rồi. Họ đến đây thông qua cánh cổng do Komoe-sama tạo ra"(Ema)

"Komoe-chan cũng thực hiện được việc này luôn. Mặc dù Shiki phải nỗ lực lắm mới tạo ra chúng dạo gần đây. Tôi cảm thấy anh ta sẽ lại một lần nữa chán trường thôi"(Makoto)

"Sau tất cả thì cô ấy là phiên bản thu nhỏ của Tomoe-sama mà. Và tiếp theo, mời ngài di chuyển sang căn phòng khác"(Ema)

"Được rồi. Có ba trường hợp đúng chứ? Tôi có thể xem qua các tài liệu ấy ổn không?" (Makoto)

"Vâng, đây ạ. Vui lòng đọc qua chúng trong khi chúng ta đang di chuyển"(Ema)

Ema gửi Makoto các tài liệu cô đang giữ. Mở cửa phòng, cô gợi ý Makoto và bắt đầu dẫn đường cho cậu đến căn phòng khác. Ema đi chếch sang bên trái và giữ khoảng cách nhất định với Makoto. Khá yên tĩnh. Âm thanh duy nhất là thứ phát ra từ sấp tài liệu mà Makoto đang lật, cùng từng bước di chuyển trong hội trường rộng lớn này. Căn phòng nơi Makoto đang hướng đến, dù cho Asora khá thanh bình, việc an ninh vẫn được đảm bảo tại khu vực ấy. Với một ngày như hôm nay, việc thông báo trước cũng như chuẩn bị công tác phục vụ Makoto, họ đã giữ kín và không thể hiện bản thân quá nhiều dẫn đến bại lộ. Makoto thật chẳng mấy để tâm, thành thử cậu chỉ nghĩ 'ra là còn vài người ở đây ~'.
"Heh~. Các chủng tộc lần này sở hữu số lượng thành viên khá ổn đấy chứ. Nếu tất cả đều di cư, chúng ta sẽ vượt qua con số hàng ngàn, nhầm rồi, như mong đợi, không quá đông. Có được điều này nhiều khi họ đã sống ở những khu vực bên trong, khá ấn tượng luôn"(Makoto)

"Ngay cả khi gọi chúng là bên trong, vùng đất ấy khá thịnh vượng đấy. Chủng tộc thứ ba được phỏng vấn sẽ là một trong những trường hợp như thế. Nơi thường xuyên diễn ra các cuộc chiến tranh dành lãnh địa màu mỡ như cơm bữa, nên có thể nói bọn họ đã giảm số lượng đáng kể rồi. Họ cũng đang tìm kiếm một nơi để di cư mà"(Ema)

"Ra thế. Giống như một ốc đảo trên sa mạc ha. Và những kẻ ấy phải bảo vệ ngôi làng bằng khả năng của mình"(Makoto)

"Đúng vậy. Những kẻ đầu tiên ngài sẽ gặp mặt là một chủng tộc sống ở nơi khá biệt lập vì khả năng của họ, và các chủng tộc khác, vì đặc trưng của giống nòi, kẻ địch từ bên ngoài lãnh thổ chẳng dám gây chiến. Cả hai đều sở hữu sức mạnh chiến đấu cao, và trong điều kiện xã hội thực tế, hiện tại không thành vấn đề"(Ema)
"... Chắc vậy. Và bọn họ cũng thừa nhận sống trên mặt đất bằng phẳng. Fufu, tôi bắt đầu mong gặp họ rồi đây"(Makoto)

"Căn phòng này, Makoto-sama. Ban đầu tôi muốn thực hiện việc này tại phòng tiếp đón, nhưng kể từ khi chúng chuyển thành một lời yêu cầu, chúng tôi đã chuẩn bị một chiếc bàn. Hãy chú ý những gì ngài sẽ nói nhé"(Ema)

Cả hai đến trước một căn phòng, nơi có hai Thằn lằn sương khói đang đứng gác trước cửa. Ema cảm thấy thân thể rắn chắc từ loài Thằn lằn sương thậm chí còn vững vàng hơn bởi sự xuất hiện của Makoto. Trong Asora này, không có quá nhiều công việc tiếp cận trực tiếp với Makoto. Cả hai người được chọn làm lính gác lần này phải rất lo lắng ha. Một nụ cười không dễ nhận ra khi cô tưởng tượng đến tình huống của họ. Nhân tiện, vì vài lý do, phòng khách trong dinh thự của Makoto là một không gian đủ rộng để chứa hết tât cả mọi người (hoặc nhiều hơn thế, gần đây nó bắt đầu trông giống một lâu đài theo quan điểm từ Makoto), và khi cậu nghe Ema báo cáo sẽ sử dụng nơi ấy, Makoto nhanh chóng yêu cầu chuyển sang một căn phòng bình thường với một cái bàn làm việc thôi. 'Mình không nên nói với ngài ấy thì hơn', là những gì Ema lẩm bẩm nhưng Makoto cũng không bỏ lỡ luôn.
Trong phòng có đặt một chiếc bàn và vài cái ghế. Như thường lệ, nó được tạo ra với sự khéo léo phi thường. Công việc của các người lùn ấy mà. Các cửa sổ đang mở, cho phép không khí lưu thông ra ngoài, và chẳng tồn tại cái mùi ẩm móc đặc trưng của một căn phòng chưa qua sử dụng. Makoto quan sát thấy hai chỗ ngồi đối diện đã được chuẩn bị, ước tính sẽ có hai người đại diện cho mỗi chủng tộc mà cậu sẽ gặp mặt hôm nay.

"Hãy ngồi xuống tại đây và chờ đợi trong giây lát. Tôi sẽ đưa các vị khách đến"(Ema)

Ema mời gọi Makoto ngồi vào một vị trí, sau khi xác nhận cậu không còn đứng nữa, cô rời phòng. Cô bảo với hai người Thằn lằn đang gác cửa rằng sẽ đi để mời những người có liên quan, rồi tiến đến căn phòng kế bên.

Mặt khác, Makoto ngồi và chờ đợi cô ta dẫn đến những ngừơi đại diện, trong khi xem xét tài liệu về chủng loài đầu tiên sẽ gặp mặt. Tất nhiên, cậu đang sử dụng [Sakai] để nắm bắt môi trường xung quanh mình. Cậu biết căn phòng Ema hướng đến, và cũng biết có hai vị khách đang ở đấy. Khi họ di chuyển đến đây, cậu dự định sẽ giấu đi các tài liệu và đứng lên chào đón. Chính xác thì Ema muốn tránh điều này, nên đã yêu cầu cậu phải ngồi, nhưng cậu ta chẳng hiểu tí ti nào.
(Những người đầu tiên mình sẽ gặp... một chủng tộc gọi là Người có cánh, hừm. Vâng, rõ ràng họ biết bay. Trong tình cảnh ấy, họ đã sống ở những vùng đất cao hả? Họ sở hữu cánh chim, hay sai xót về loại cánh? Ah, tài liệu có đề cập đến này. Sau lưng, là đôi cánh chim hoặc dơi, hừm. Cả hai đều cùng một chủng tộc. Không bị pha trộn ha, những đứa trẻ được sinh ra mang trong mình một trong hai loại cánh này. Những người ấy sẽ có được một vị trí trong xã hội đây. Ờ ~ có lẽ sẽ ổn thôi. Nếu họ đề cập đến vị trí xã hội, sẽ phiền hà mất. Nơi đây về cơ bản chẳng có sự phân chia cao thấp các chủng loài mà) (Makoto)

Liếc nhìn một phần các tài liệu, Makoto hơi khó chịu. Nhưng có thể đây là một sự khác biệt trong cách tư duy. Chủng tộc này khi mới sinh ra sẽ mang trên mình đôi cánh dơi hoặc cách chim. Sự khác biệt chỉ đơn giản nằm trong năng lực mà thôi. Và dựa vào nền tảng đó, sự phân chia công việc sao cho phù hợp với sức mạnh của họ, tựa như các chủng tộc khác trong hoang mạc, họ cũng khá đông đấy. Một cộng đồng khoảng ba trăm nhân khẩu. Tất nhiên, những người mạnh mẽ được giao phó các công việc quan trọng, đồng thời quyền hạn cũng lớn hơn, nhưng kèm theo là các nguy hiểm tiềm tàng. Một chút sự khác biệt về địa vị xã hội như thế đang khiến Makoto lầm tưởng. Cậu ta đang mường tượng đến hình ảnh xấu xa mà xã hội bị phân chia giai cấp thành thường dân và nô ɭệ.
(Dù sao chăng nữa, nếu mình chưa gặp mặt mà đã vội tự đánh giá như thế này, chẳng khởi đầu được chuyện gì cả. Nếu họ thật hãi hùng đến vậy, mình sẽ tự tha thứ cho bản thân thôi.) (Makoto)

Makoto cảm nhận có ba người đang hướng đến nên thôi tưởng tượng nữa. Cậu đứng lên và chờ đợi cánh cửa mở ra.

Chẳng bao lâu, cánh cửa mở tung. Trước mắt Makoto, hai người này xuất hiện với một chiều cao tương đương người thường và đôi cánh được gấp lại sau lưng, cùng lúc, Ema trông thấy bộ dạng Makoto cũng đành than thở thôi. Cả hai đều sở hữu một làn da hơi ngâm, nó nhắc Makoto nhớ đến Lâm quỷ tộc.

"Rất vui khi gặp hai người và chào mừng đã đến Asora. Tôi là Makoto. Tôi đang nắm giữ cương vị tương tự như một người cai trị nơi đây"(Makoto)

Ba người vừa tiến gần chiếc bàn, Makoto đã giới thiệu bản thân mình trước tiên. Ema thở dài não nề lần nữa. Theo quan điểm riêng, cô có lẽ muốn Makoto ít nhất phải nói điều gì đó như 'Thật tuyệt khi mọi người đã đến với thế giới của chúng tôi'. Những người có cánh dường như cũng bị nhầm lẫn trong hành vi của Makoto. Dạo trước, họ đã từng được phỏng vấn bởi Shiki. Vì cảm nhận được một hào quang áp đảo nơi anh, họ không tài nào hiểu được hành vi của vị nam nhân phía trước mặt thậm chí có địa vị còn cao hơn anh ta.
"... Eh? Ah, đầu tiên hãy ngồi xuống đã"(Makoto)

Trước khi ngồi xuống, cậu cũng mời những người đang bị đông cứng ngồi theo.

(Cả hai đều sở hữu đôi cánh dơi màu trắng ha. Những người giữ vị trí cao nhất đã đến rồi) (Makoto)

Makoto quan sát những người có cánh với một chút nhầm lẫn trong cách nghĩ. Ngoài đặc điểm về loại cánh dơi hay chim, còn là sự khác biệt trong màu sắc của cánh. Trắng và đen. Chính xác hơn, hiện có 4 loại cánh. Xếp vị trí cao nhất là đôi cánh dơi màu trắng, tiếp đến cánh chim trắng, sau nữa là cánh dơi và cánh chim màu đen.

"... Rất hân hạnh được gặp ngài. Để di cư đến một vùng đất hùng vĩ như thế này, chúng tôi cảm ơn ngài rất nhiều. Tôi là Tộc trưởng bộ tộc Người có cánh, thường gọi Kakun. Đây là cố vấn Shona"(Kakun)

"Thật vui khi gặp ngài, Makoto-sama. Hân hạnh được diện kiến"(Shona)
Sau lời chào hỏi, bọn họ ngồi đối diện với Makoto. Một nam và một nữ. Người tự xưng Tộc trưởng là nam giới, người còn lại là nữ nhân.

Bằng một biểu hiện cứng nhắc, Ema là người cuối cùng ngồi xuống vị trí kế bên Makoto.

"Tôi đã nhận được báo cáo rằng mọi người muốn chuyển đến Asora. Lấy việc này như một lời mở đầu, tôi muốn đặt một vài câu hỏi. Được chứ?" (Makoto)

"Dĩ nhiên rồi"

"Tuyệt thật. Tôi sẽ lắng nghe các câu hỏi. Vậy thì, trước tiên là..."

Makoto bắt đầu cuộc phỏng vấn với những người có cánh. Nhưng lại chẳng bận tâm gì đến những lời cảnh báo trước đó từ Ema về những hành vi của cậu sẽ ảnh hưởng đến sau này.

◇◆◇◆◇◆◇◆

"Có vẻ ngài ấy hiểu biết khá tốt về chúng ta, nhưng người ấy thật là Chúa tể của vùng đất này sao? Ông đã hành động rất khoan dung mặc dù..."
"Vâng, nhưng ngài không cảm thấy cuộc bàn luận diễn ra quá suôn sẻ sao? Tôi nghe từ Ema rằng một thời gian sau, họ sẽ kiểm tra khả năng chiến đấu của chúng ta, vì vậy cho đến khi ấy, chúng ta phải đảm bảo chắc chắn sẽ không xảy ra sự việc bất cẩn nào. Tôi đề nghị chúng ta nên tiến hành kiểm tra tại đây"

"Hiểu rồi Shona. Nhưng ta cho rằng họ tiếp cận chủng tộc bọn mình với mục tiêu nhắm đến sức mạnh của chúng ta, cảm giác như đang xem xét đến thái độ của chủng tộc chúng ta ấy, và có lẽ hơi hại não tí. Sau khi được Makoto-sama chấp thuận, Ema-dono lại nói thêm sẽ có một bài kiểm tra khả năng, nhưng Makoto-sama bảo với cô ta rằng không cần thiết nữa. Dù chúng ta được cấp phép để sống trong một vùng đất trù phú như thế này, các điều kiện đưa ra thật chưa cân xứng. Nếu phút cuối thực sự chẳng có mục đích gì ẩn bên trong, ta sẽ vứt sọt rác tất cả mọi thứ đang hoài nghi trong đầu mình"(Kakun)
"Sau mọi chuyện thì họ khá bất thường luôn. Để chung sống cùng nhau trên một vùng đất mà không hề có chiến tranh. Từ những gì tôi quan sát được, Makoto-sama chẳng có bất kỳ sự ác ý nào khi cung cấp nơi định cư này trong vô hạn, nhưng tôi cho rằng việc nghi ngờ cũng không phải vô căn cứ. Tiếp sau đây, chúng ta hãy tiến ra ngoài và quan sát mọi người xung quanh nào"(Shona)

Rời khỏi phòng, Orc Ema hướng dẫn bước tiếp theo đến họ sau khi Tộc trưởng và tư vấn viên thuộc chủng tộc Người có cánh đã hoàn thành xuất sắc cuộc gặp riêng với Makoto.

Buổi phỏng vấn đã được thông qua. Thật dễ dàng cứ như đầu voi đuôi chuột vậy.

'Bao nhiêu điều kiện sẽ đưa ra và họ muốn gì từ chúng ta?' ngay cả khi bọn họ cố gắng ném ra những câu hỏi tương tự, mọi câu trả lời nhận được đều phản bội sự mong đợi của họ một cách bài bản. Điều khiến họ ngạc nhiên nhất chính là các chủng tộc nơi đây thực tế chấp nhận một nền độc lập tự chủ rất dễ dàng. Những Người có cánh đã dự đoán rất nhiều điều kiện dành cho chuyến di cư thuận lợi này. Ví dụ, một thứ gì đó giống như phải trả công cho các cư dân vào lúc trước, gần 80% người dân của họ đều được hướng dẫn để vận dụng trong lao động (không bao gồm người già và trẻ em, hầu hết tất cả mọi người), bên cạnh đó, sự chỉ định lao động bằng chân tay thì mọi người sẽ muốn tránh né. Họ đến đây với mong muốn được đối xử không giống như chế độ nô ɭệ đâu. Tất cả nhu cầu thiết yếu trong cuộc sống đều được thoả mãn, và trên hết, họ có thể chạm đến một điều gì đó mà trước đây, cho dù có đánh đỗi mọi thứ vẫn chưa vươn tới được. Hơn thế nữa, những người đầy khát vọng ấy, sẽ có cơ hội để học tập, cũng như lời hứa sẽ huấn luyện chuyên sâu đến các chiến binh trong bộ tộc họ.
Khi Ema đề cập những phúc lợi sẽ được cung cấp, họ thậm chí còn nghi ngờ thực sự thì có đúng theo 1% như thế không, nhưng Makoto lại khẳng định chắc nịch mọi thứ. Nó khiến Kakun và Shona vô thức trợn tròn đôi mắt và há hốc miệng.

Tương lai như thế thực sự đang chờ đón họ sao? Một trong hai người vẫn còn một nữa-ngờ vực trong lúc dạo quanh Asora, để rồi tiếp tục sự ngạc nhiên của chính mình.

Tộc người có cánh, hơn ba trăm mạng. Thông qua. Di cư sau 5 ngày.

◇◆◇◆◇◆◇◆

"Vậy thì, hai người có thể vui lòng tháo khăn bịt mắt ra không?"

Hai phụ nữ đang ngồi đối diện Makoto run rẩy theo từng lời nói của cậu.

Hành động tương tự, Ema cũng hơi run run, nhưng khi Makoto trao đổi ánh nhìn, cô sớm lấy lại bình tĩnh. Cô cúi đầu như thể xấu hổ khi bị kích động.

"Tuy nhiên, như chúng tôi đã giải thích, có một vấn đề với đôi mắt của chúng tôi"
"Ngay cả khi chúng tôi chẳng có bất kỳ ý định nào đả thương lên Makoto-sama, các hiệu ứng sẽ vẫn diễn ra"

Hai người phụ nữ che đi đôi mắt của mình dưới một lớp vải chứa đầy hoa văn. Người phụ nữ có cánh ban nãy Makoto đã gặp với ấn tượng mảnh mai hơn, nhưng những người phụ nữ lúc này lại khá đầy đặn, rất gợi cảm luôn. Một miếng vải quấn quanh cơ thể họ cứ như các nữ thần xuất hiện trong thần thoại Hy Lạp vậy, một trang phục khá hở han. Đây chẳng phải là đồ lót sao, Makoto lầm bầm trong khi đỏ chín mặt.

Tộc Gorgons . Với Makoto, gọi họ là Medusa sẽ dễ hiểu hơn, và đây là chủng tộc của các cô gái ấy. Nhìn thẳng vào mắt họ sẽ khiến người ta hoá đá ngay, là đặc tính nhận dạng của chủng tộc này. Dù vậy, một chủng tộc với khả năng như thế lại chưa tuyệt diệt mà vẫn sống một cách yên ổn cho đến tận bây giờ bên trong hoang mạc.
Sự xuất hiện của họ gần giống với hân tộc, nhưng có lẽ sự chuyển động từ mái tóc của các cô gái phản ứng dựa theo cảm xúc ha. Những mái tóc này rất có khả năng sẽ biến đổi và là loại vũ khí hợp pháp đây.

Các cô gái chẳng thể nào kiểm soát được năng lực ấy, thế nên chúng luôn ở trạng thái [ON]. Sức mạnh đó không kích hoạt trên người cùng chủng tộc, nhưng với những người khác, chúng sẽ kích hoạt mà chẳng màng đến lòng thương xót đâu. Khả năng đây có thể là một lời nguyền. Và chỉ cần sử dụng một con mắt đặc biệt ấy thôi, bằng cách nào đó sẽ hạn chế sự kích hoạt đến những người khác.

Thế nên, họ đã sinh sống trong hoang mạc và có thể cũng là lý do họ tách biệt bản thân mình. Liên tục di chuyển đồng thời thay đổi địa điểm ngày càng sâu hơn bên trong hoang mạc, nên việc hoá đá đã không lan tràn quá rộng. Có lẽ còn tồn tại các trường hợp khác, nhưng ít nhất thì Makoto đã cân nhắc về chúng và đồng tình rằng họ là một loại chủng tộc.
Thời gian này họ đang quan tâm đến việc di cư với hy vọng có thể sử dụng quyền năng của mình một cách tự nhiên hơn, và còn là vấn đề về giống nòi nữa.

Họ được định nghĩa là những cô gái, trên thực tế, chủng tộc Gorgon chỉ toàn phụ nữ. Nghĩa là họ cần một đực rựa từ một chủng tộc khác. Trao đổi để chia sẻ giống nòi của họ với hầu hết các chủng tộc, các em bé được sinh ra đều mang dòng máu Gorgon. Một chủng tộc bí ẩn thật.

Để duy trì sự tồn tại như một chủng tộc, họ cần một môi trường sống sở hữu nam giới. "Mình thật ngạc nhiên khi họ không tuyệt chủng" là ý tứ tế nhị mà Makoto đã nghĩ đến.

"Ổn thôi. Nó không hoạt động trên Tomoe đúng chứ? Hoàn cảnh này, ổn thôi mà. Tôi cũng sẽ bảo vệ Ema, thành thử tháo ra đi"(Makoto)

"Nhưng, từ Makoto-sama uhm... Chúng tôi không cảm nhận được nguồn sức mạnh ma pháp lớn lao mà"
"Tôi không nghĩ ngài sẽ an toàn với tất cả đâu"

Makoto hiện đang tự rèn luyện bản thân. Do ảnh hưởng ấy, cậu đang sử dụng [Sakai] phần lớn thời gian để tự ngăn chặn sức mạnh ma thuật chính mình. Ngay bây giờ, cậu không sử dụng năng lực ấy để bao quát môi trường xung quanh, khoảng thời gian này, cậu đang tiếp khách, đồng thời lại sử dụng để khống chế nguồn sức mạnh ma pháp của mình. Việc lo lắng đến từ hai Gorgon là chính đáng.

"Hai người này, nếu năng lực ấy không tác động đến Tomoe-sama, thì sẽ chẳng là gì đối với Makoto-sama đâu. Tôi cũng chấp nhận được, nên tháo chúng ra đi. Sau tất cả, đây là mong muốn từ Makoto-sama"(Ema)

Được hối thúc bởi Ema, hai Gorgons đặt bàn tay lên dải bịt mắt . Mái tóc các cô nàng hơi gợn sóng, nhưng Makoto không bận tâm và nhìn đến cả hai người họ. Ema bảo rằng sẽ ổn cả, nhưng có lẽ cô dễ bị kích động, cơ thể trở nên cứng nhắc luôn.
"Vậy thì..."

"..."

Hai người tháo xuống mảnh vải che mắt. Trước mặt họ, một nam nhân tự nhận mình là hân tộc và một Orc tỷ. Cả hai người đã không hoá đá, vẫn đang quan sát bọn họ.

"Fumu, chắc rằng đôi mắt giữ một hiệu năng mạnh mẽ. Có phải một loại mắt quỷ không? Nhưng che đi đôi mắt thì thật bất tiện đúng chứ?" (Makoto)

Makoto trò chuyện với cả hai như thường lệ. Ema thở phào nhẹ nhõm. Phản ứng của cô mới thực sự là bình thường. Không đúng, thực tế họ vẫn ổn mới là điểm quái lạ. Và hiện tại, các Gorgons đã mở rộng đôi mắt và quan sát phía đối diện vẫn đang cử động.

"Ah, ehm, yeah. Thực phẩm cũng sẽ hoá đá luôn. Vâng, chúng tôi vẫn có thể ăn chúng. Hương vị không ổn, tuy nhiên, chúng tôi có thể hấp thụ các chất dinh dưỡng. Nhưng khi chúng tôi che đi một mắt, hương vị của chúng lại ngon lành. Ngoài ra, chúng tôi đã đề cập đến việc này trong cuộc phỏng vấn dạo trước; thật bất tiện khi phải chiếm lấy tϊиɦ ɖϊƈh͙ từ giống đực của các chủng tộc khác và... tầm nhìn ảnh hưởng hoàn toàn đến sinh hoạt hàng ngày đối với chúng tôi"
"Vâng, chắc rất bất tiện nhỉ. Mặc dù tôi đã nghe vài hân tộc có loại sở thích này..." (Ema)

Gorgon quay về những cảm nhận sơ khai, nói ra những bất tiện. Ema cũng đồng tình, và vì một số lý do, hướng ánh mắt đến Makoto. Makoto cảm thấy đôi mắt cô dường như lạnh nhạt đấy. Chắc rằng ám chỉ khúc sau đây mà.

"Ema, đừng nhìn tôi khi cô có điều muốn nói. Thậm chí nếu cô không bắt bẻ, tôi hiểu rõ sự bất tiện mà. Nhưng, Gorgon-san này. Tôi chẳng thể nào đi xa hơn trong việc sinh ra trẻ con đâu, đây là một phần thoả thuận, cô không nhớ à?" (Makoto)

"Vâng, tình cảnh ấy không đến nỗi nào đâu. Với miếng bịt mắt đó, tình huống hiện tại của chúng tôi vẫn sẽ ổn thôi, là những gì cô đã thông báo với chúng tôi đúng không, Ema?"

"Ừ. Không thành vấn đề mà"(Ema)

"Trong trường hợp này, sẽ chẳng có bất kỳ vấn đề nào miễn sao thay đổi tấm che mắt bằng một thứ gì đó đại loại như kính mát chẳng hạn, hay kính áp tròng có chứa cùng một hiệu năng. Thế nên, vấn đề có thể được giải quyết. Các cô đã chấp nhận mọi điều kiện bao gồm: chia sẻ kiến thức, tham gia các trận đấu luyện tập và hợp tác trong việc mở rộng đất đai; Thành thử, một phần của mối quan tâm đang bàn đến chỉ liên quan đến việc tạo ra em bé ha. Nếu các cô sinh hoạt như một phần cư dân nơi đây, sẽ tốt đẹp cả thôi. Chúng tôi sẽ tìm cách vô hiệu hoá tầm ảnh hưởng của đôi mắt ấy trong Asora này. Liên quan đến chuyến di cư, tôi chào đón mọi người với vòng tay rộng mở"(Makoto)
"Thật vậy hả?!"

Cả hai Gorgon đứng bật dậy và nhìn thẳng Makoto khi những quyền lợi được phóng thích khỏi cửa miệng cậu ta. Hai người họ hầu như chỉ nghĩ đến việc sẽ bị từ chối vào phút cuối mà thôi, câu trả lời này thật không thể tin được.

"Tiếp đến, mọi thành viên Gorgon đều đồng ý di cư đúng không nào?" (Ema)

"Vâng, thật là, chúng tôi đang thực sự hạnh phúc, nhưng..."

"Thật tình, thật~tình không sao ư? Bởi ngài biết đấy, chúng tôi là một chủng tộc ngay cả khi biến mọi người thành đá, thì không có cách nào biến họ trở lại được"

"Ah, tôi hiểu rồi. Về hoá đá, nó dường như được chữa khỏi mà chẳng có vấn đề gì đâu"(Makoto)

"Eh?!"

Makoto có vẻ nhớ lại điều gì đó và đặt một tay trên bàn. Chiếc bàn hoá đá tức khắc trong sự tròn xoe mắt của các Gorgons. Makoto đổ pháp lực lên.
"Uhm, như thế này... và sau đó, bằng cách này..." (Makoto)

Cái bàn đã biến thành một màu đất đá lạnh lẽo nhanh chóng trở thành một màu nâu tươi tắn phản chiếu ánh quang. Nhưng lập tức hoá đá một lần nữa. Chắc luôn. Nó đang tiếp xúc với ánh nhìn từ các Gorgons sau tất cả mà. Một trạng thái liên tục bị chuyển hoá thành đá, thế nên các cô gái bản thân đã từ bỏ suy nghĩ giải quyết chúng.

"Ah! Chết tiệt! Vì thế, nó sẽ không hoạt động nếu tôi dừng phép kháng hoá đá lên nó, hừm. Làm thế nào đây ta?!" (Makoto)

Sau khi nhập tâm, một lần nữa Makoto đặt tay lên bàn và đổ pháp lực vào.

Cả hai Gorgons quan sát chăm chú. Dù chỉ một khoảng khắc, họ chẳng thể thốt nên lời khi nhìn thấy mặt bàn quay về lại như cũ từ trạng thái hóa đá. Mặt khác, Ema không biểu hiện sự quá khích mà lặng lẽ quan sát Makoto. Các cô gái kinh ngạc theo mỗi lần Makoto biểu diễn.
Lần này, chính xác với những lời nói từ Makoto, chiếc bàn quay lại trạng thái gỗ tươi và không biến đổi nữa.

Sau một thời gian khá lâu, nó chẳng chịu hoá đá lại.

"Không thể tin được"

"Tôi cứ ngỡ chúng tôi sẽ phải đeo bịt mắt này trong suốt phần đời còn lại..."

"Trong quá khứ, tôi bị thách thức trước một trạng thái bất thường rồi. Và đây là thành phẩm phụ cho điều đó, tôi đã có thể đối phó được với những loại bất thường này khá tốt đấy"(Makoto)

Makoto gạt đi ánh mắt ngưỡng mộ từ hai người họ bằng một nụ cười ngượng ngùng. Shiki, Makoto cùng những người khác đã thách thức một trạng thái bất thường dạo trước. Sự Phán xét Cây là một trạng thái bất thường vượt xa sức mạnh hoá đá của Gorgon. Thành thử, Makoto khá tỉnh trong việc đối phó với sức mạnh hoá đá của họ. Phán xét Cây trở ngại đến sự tồn tại của chính nó và mang về những thay đổi đáng sợ. Ngay cả với những người thông minh nhất tại Asora, vẫn phải mất vài tháng trước khi tìm ra một giải pháp đối phó với những lời nguyền ấy.
"Makoto-sama. Xin hãy che chở cho chúng tôi trong thế giới này"

"Chúng tôi sẽ tuân theo mọi mệnh lệnh"

"Các cô đề cập đến nơi trú ẩn ha. Sau khi tiếp xúc với mọi người, tôi chẳng nhận ra bất kỳ một vấn đề nào trong bản chất xã hội của mấy cô đâu. Cố gắng đừng để rơi vào con đường bất chính , mối quan hệ tay ba hay lún sâu vào bùn lầy, thế thì tốt đẹp cả thôi. Có vẻ quý vị không quen thuộc trong việc tiếp nhận một người cha , thế nên với tình huống xấu nhất, nếu thất lạc các hân tộc đã đáp ứng được mục đích, thì cũng tự do thôi để nuôi dạy chúng. Uhm, có thể không mấy dễ chịu khi gọi tên chúng nhưng... một cái gì đó giống như tình một đêm"(Makoto)

Kế đến, cuộc gặp riêng giữa Gorgons và Makoto tiếp tục một cách trơn tru, và chuyến di cư của các cô gái cũng đã được ấn hành.
◇◆◇◆◇◆◇◆

"Quá ấn tượng. Tôi đã khá kinh ngạc với Tomoe-sama, nhưng nghĩ rằng Makoto-sama cùng những người khác vẫn bình thường sau khi nhìn vào chúng ta, thì còn đáng kinh ngạc hơn rất nhiều"

"Và ngài thậm chí còn bảo rằng sẽ giúp một tay để ngăn chặn sự bất tiện của năng lực này lên chúng ta. Tôi cảm thấy như mình đang mơ vậy"

"Những thứ ấy đã đeo bám vào cơ thể chúng ta từ xa xưa, một miếng vải quấn quanh mái tóc, nhưng giờ đây có lẽ chúng ta sẽ được mặc những bộ quần áo như người thường. Thật tuyệt. Tôi rất phấn khích"

Makoto lên tiếng xin lỗi bởi thực tế họ phải quấn khăn lên mắt một lần nữa, và cả hai Gorgons che mặt quay lại phòng chờ đã chuẩn bị sẵn để rồi đang ngồi tám chuyện vui vẻ. Ngay cả khi gọi là một phòng chờ, đồ nội thất khá tươm tất ấy chứ, luôn sẳn sàng cho việc tiếp nhận khách, thế này thì quá đủ rồi.
"Ngay cả khi chúng ta bị hạn chế bởi tầm nhìn, mái tóc giúp nắm bắt môi trường xung quanh để chúng ta bằng cách nào đó có thể tồn tại, nhưng nếu được nhìn thấy mọi thứ, tốt hơn nhiều. Nếu có thể, chúng ta muốn tận hưởng việc khoác lên các bộ trang phục ấy"

"Huấn luyện chiến đấu nghe cũng có vẻ thú vị ha. Tôi muốn di cư nhanh ~ "

"Ngay và luôn. Tôi thật muốn tất cả mọi người cùng chuyển đến nơi này nhanh chóng"

Cả hai Gorgons đang bàn tán với thật nhiều nụ cười trên gương mặt họ. Bản thân các cô gái và Makoto chưa nhận ra, nhưng sự di cư ấy sẽ gặp một vấn đề nho nhỏ.

Cho đến nay, những cô gái không thể lựa chọn chủng tộc đáp ứng bởi vẻ ngoài của họ, sẽ di cư sang Asora. Các cô gái chẳng bận tâm đến, miễn là nam giới thôi.

Đặc ân tuyệt vời mà Makoto đã mang đến cho toàn bộ cư dân thuộc chủng tộc này, làm thế nào họ sẽ trả ơn cậu đây? Tình yêu tự do, nhường nhịn lẫn nhau; những thứ mơ hồ Makoto nói với họ, miễn đừng hiểu sai nghĩa, sẽ chẳng có bất kỳ vấn đề nào. Sẽ chẳng là gì, nhưng... nếu một thứ gì đó đến, vâng, Makoto sẽ nhận lấy món khai vị cho riêng mình. Cậu quên rằng bản thân mình cũng là một thành viên trong Asora.
Tộc Gorgon, hơn hai trăm mạng. Vượt qua. Di cư sau 10 ngày.

◇◆◇◆◇◆◇◆

"Biệt tài của chúng tôi là thu thập mật hoa!"

"Ngoài ra, chúng tôi có thể liên lạc đến tất cả mọi người!"

Một bên là Makoto cùng Ema, ở phía đối diện trông giống như chẳng có ai ngồi cả.

Và trên thực tế, có hai tấm đệm nhỏ xíu trên mặt bàn, nơi đó, hai vị khách tí hon đang ngồi. Chính xác hơn, họ đã: ngồi, đứng, bay; di chuyển xung quanh không ngừng.

(Tương tự cách mình liên tưởng đám con nít, không đúng, trưởng thành hết rồi mà. Càng nhìn thì họ càng cho ra một ấn tượng của Tiên hạt đậu ) (Makoto)

Chủng tộc phỏng vấn cuối cùng là Tiên hạt đậu. Hình ảnh Makoto liên tưởng đến là: suy nghĩ đơn giản, đầy sức sống, và thích đùa. Chiếc vương miện nhỏ xinh an toạ trên đầu trông giống như những chiếc nhẫn duyên dáng. 'Đây là bằng chứng cho thấy ông ta là vua, mình nên tôn trọng hơn', Makoto đang nghĩ thế, nhưng cậu ta chẳng thể nào ngưng suy nghĩ đến những cuốn sách cậu từng đọc qua.
"Tôi biết. Và như thế, khu rừng tộc Tiên đang sống đã bị xâm lăng bởi những kẻ địch từ bên ngoài, thế nên mọi người đề nghị một nơi trú ẩn mới, đúng không vậy?" (Makoto)

"Chúng tôi không phải Tiên tộc! Chúng tôi là Al-ermera! Chúng tôi khác xa rất nhiều những loài côn trùng nhỏ bé!"

Họ bảo rằng mình là al-ermera. Hoặc có thể, một sự tồn tại nhiều ưu tú hơn so với Tiên tộc. Nhưng trong con mắt Makoto, chúng gần như chính xác mang trong mình các đặc tính tương tự Tiên tộc vậy. Bởi cái tên khó ghi nhớ, cậu vô tình gọi họ là Tiên tộc.

Và trong thực tiễn, nếu các Tiên này xếp hàng cùng đám côn trùng họ đã đề cập đến, thì Makoto chẳng thể nào phân biệt đúng cách được.

"Chúng tôi tạm thời đang nằm ở khoảng giữa Tiên tộc và Tinh linh ngài biết đấy! Nếu một Tinh linh cấp thấp, chúng tôi dư sức can thiệp và tận dụng chúng!"
Bay xung quanh, đáp xuống đệm, lượn trước mặt Makoto trong khi trò chuyện; khiến cậu cảm thấy không mấy dễ chịu. Ema dường như mất kiên nhẫn từ những hành vi hoang dã của họ. Cô run lên từng hồi.

"... Tại sao... Mio-sama đã thông qua mọi thứ hả? Trước mặt Makoto-sama, bọn chúng dám..." (Ema)

Ema bực dọc. Nếu đây không phải là một đối tượng trong một cuộc trò chuyện thông thường, có lẽ cô đã chẳng tức giận như vậy.

"Ờ ~ đúng, họ rất nhỏ bé, thành thử, tôi không bận tâm đâu. Và nếu có thể liên lạc với mọi người, nghĩa là nếu một điều gì đó xảy ra, họ sẽ thực hiện việc ấy ngay lập tức đến chúng tôi. Mọi người sẽ hỗ trợ trong khâu đó chứ?" (Makoto)

"Hãy giao cho chúng tôi! Chúng tôi là những al-ermeras với lòng quả cảm!"

"Tiếp đến, chuẩn bị đi, sau khi-" (Makoto)
"Tôi phản đối Makoto-sama!" (Ema)

"Hia!!"

"Uwa?!"

Các Al-ermeras 'dũng cảm' trốn xuống bàn vì tiếng thét đột ngột. Makoto cũng rất ngạc nhiên bởi tiếng hét bất thình lình phát ra bên cạnh mình, nhưng cậu thực sự chẳng mảy may và vẫn còn ngồi lại tại chỗ.

"Một chủng tộc không chịu an phận, cái đám này trông chẳng khác gì đám con nít cả, nếu họ sống trong Asora, sẽ là một thảm họa! Tốt hơn hãy để khu rừng của bọn họ bị chinh phục đi! Bằng cách ấy mới có thể phản ánh được chính họ!" (Ema)

"E-Ema" (Makoto)

"Đây là một cuộc phỏng vấn, ngài biết không?! Hơn nữa, các chủng tộc sẽ chung sống với nhau đấy! Tuy thế, việc này....làm thế nào một vị vua của một chủng tộc lại hành động như vậy?! " (Ema)

Có vẻ sự tức giận của Ema đã đạt đến đỉnh điểm. Makoto cần phải đối mặt. Chính xác rồi. Nếu cậu so sánh với hai chặng đường trước, thái độ của al-elmeras có nhiều vấn đề. Makoto lầm tửơng bọn họ như trẻ con và đã suy nghĩ tích cực hơn, nhưng ngay cả khi sự hiện diện ấy là nhỏ nhắn hoặc xinh xắn, bọn họ cũng là một sinh vật đã trưởng thành, và một trong số ấy đã đề nghị cuộc hội đàm này lại chính là một vị vua. Vì Ema đánh giá chúng như một chủng tộc trưởng thành, cô đã thể hiện sự tức giận trên khía cạnh khá thô lỗ. Và nếu vị vua của họ cứ như thế này, cô nghĩ rằng những cư dân khác chắc còn tệ hơn, thế nên, mặc dù đã phản đối Makoto, cô còn thể hiện chúng ra mặt nữa.
Đối với họ, những con người ở trong hình dạng nhỏ bé này ngay cả khi đã đạt đến độ tuổi trưởng thành, sẽ là một yêu cầu khắc khe đấy, nhưng Ema chẳng thể nào chấp nhận được mà không có vấn đề gì.

"Bình tĩnh nào Ema. Dừng lại!" (Makoto)

"Không được, tôi không thể Makoto-sama! Makoto-sama quá dễ dãi! Al-elmeras gì chứ, tạm thời ở khoảng giữa Tiên tộc và Tinh linh là cái quái gì! Nếu vậy, hãy đi mà đánh đuổi đàn Riz đang tiếp cận ấy! Đúng thế, tốt hơn là hãy trở lại sau khi thực hiện được điều đó!" (Ema)

Trông thấy Ema lần đầu tiên lên cơn như thế này, Makoto cố gắng xoay sở trong tuyệt vọng để đàm phán với cô ta, và sau đó cậu triệu gọi hai người Thằn lằn gác cửa rồi ra lệnh đưa các đại diện của Al-elmera về phòng chờ. Ema điên cuồng hươ tay múa chân nhằm tóm lấy các Tiên tộc đang trong trạng thái hoảng loạn tháo chạy. Thật là một cảnh tượng bát nháo.
Những người Thằn lằn cũng sửng sốt trước Ema đang hoá cuồng. Mặc dù vậy, họ làm theo mệnh lệnh vị Chúa tể của mình và giải thoát cho các vị khách nhỏ bé.

"Tôi sẽ nhốt chúng vào một cái lồng và ném vào rừng! Sau khi bọn chúng tháo chạy khỏi đám côn trùng ấy?!" (Ema)

"Ema, tôi hiểu mà. Họ sẽ phải chịu trách nhiệm với những gì mình làm, còn bây giờ, bình tĩnh đi!" (Makoto)

◇◆◇◆◇◆◇◆

"Orc đó bị sao vậy nhỉ?! Cô ả chẳng hiểu được chúng ta mạnh mẽ tới đâu!"

"Chúng ta không sợ hãi trước Riz, nhưng nếu phải chiến đấu, đồng đội của chúng ta sẽ bị thương, thành thử bọn ta mới suy nghĩ và chấp nhận lời đề nghị di cư của họ mà!"

"Hiện giờ đã đến đây, chúng ta sẽ đè bẹp lũ Riz và quay lại để người phụ nữ đó phải xin lỗi!"

"Vi diêu lắm! Vua à, ngài rất thông minh! Nhưng chuyến di cư thì sao?"
"Ở nơi đây, hoa cho mật ngọt, vì thế ta muốn sinh sống ở đây hơn! Ta là vua, nên phải chia sẻ mật hoa này với tất cả mọi người!"

"Tiếp đến, chúng ta hãy qua về và chuẩn bị cho chiến tranh!"

"Đúng! Chúng ta sẽ thể hiện cho Makoto-sama thấy sức mạnh của chúng ta!"

Al-elmera, khoảng ba trăm bé. Chưa xác định.

◇◆◇◆◇◆◇◆

Tối hôm ấy, Makoto cùng những người theo cậu đã cùng nhau dùng bữa tối. Trong khi báo cáo kết quả của cuộc phỏng vấn ngày hôm đó, họ có được một khoảng thời gian thư giãn.

"Tiếp theo, chúng ta sẽ tăng thêm hai chủng tộc nữa, hừm. Liên quan đến Gorgons, tôi sẽ thảo luận với các người lùn để chế tạo thử mắt kính và kính áp tròng"(Shiki)

"Vì thế Shiki sẽ lo liệu các Gorgons ha. Kế đến, tôi sẽ xử lý những người có cánh. Tôi nên suy nghĩ một danh sách đào tạo. Tôi khá quan tâm về 4 loại cánh và sự khác biệt trong năng khiếu ấy. Còn trường hợp của thông tâm thuật, nó đã được phân tích và giải quyết cùng câu chú Waka đưa cho chúng tôi dạo trước"(Tomoe)
"Tôi tin tưởng vào hai người đấy" (Makoto)

"Dù sao đi nữa, Mio à, đừng có thông qua một chủng tộc kỳ lạ nữa. Nghe không đấy Mio?!" (Tomoe)

Tomoe và Shiki quyết đưa ra hành động khi lắng nghe câu chuyện từ Makoto. Về phía Mio, người đang bị Tomoe chỉ trích, cô tiếp cận Makoto với một cái bát nhỏ trong tay có chứa đủ loại màu sắc các thỏi rau củ.
chapter content


"Waka-sama, Waka-sama. Hãy vui lòng nếm thử món này"(Mio)

"Rau củ thập cẩm hả? Eh, có lẽ nào, đây là sốt mayonnaise?! Mio, chính tay cô đã làm chúng hả?!" (Makoto)
"Yeah! Tôi đã nổ lực hết mình luôn!" (Mio)

"Heh ~! Để xem, tôi sẽ thử chúng. Yeah, như mọi khi!! Các loại rau củ ở đây ngon tuyệt. Làm tốt lắm Mio!" (Makoto)

"Ufufufu" (Mio)

Mio hoàn toàn đắc ý, thành thử cô bỏ ngoài tai lời nói của Tomoe, không đúng, có lẽ chẳng nghe thấy luôn ấy chứ.

"Hoh ~ đây là sốt mayonnaise hả. Mio-dono, tôi nếm thử được không?" (Shiki)

"Waka-sama đã hài lòng, không sao đâu. Shiki, nếm và cảm nhận kỹ lưỡng vào"(Mio)

"Vậy thì. Đây là... chua, béo, ngon. Một hương vị phức tạp. Nó ăn kèm với các loại rau củ ha. Fumu, có cách nào để kết hợp với nabe không..." (Shiki)

Shiki dường như bị quyến rũ bởi mayonnaise. Những lời khen ngợi quá nhiều.

Trong khi tiếp tục thưởng thức các món khác, anh ta suy nghĩ về cách dùng chúng với nabe.

"Hmph, ngon đấy, nhưng chưa thể so sánh với Miso sẽ được hoàn tất trong một tương lai gần!" (Tomoe)
"Bởi cô không thể làm ra Miso trong khi tôi đang ở đây tái tạo lại quá nhiều thứ phức tạp đúng chứ? Hãy tạo súp Miso nhanh, Tomoe-san! Một loại súp tương ấy!" (Mio)

"Sớm thôi-ja, rất nhanh-ja! FMu, sự bất ngờ trên mức tuyệt vời luôn!" (Tomoe)

Vừa nói, Tomoe vừa nhắm nháp thỏi cà rốt và dưa leo. Món ưu thích của cô ta dường như là những quả dưa leo. 'Chắc cô cũng yêu thích dưa leo Nhật bản ha' là suy nghĩ trong Makoto.

"Tomoe, có những người rất sùng bái sốt mayonnaise đấy, do đó, đừng nói những điều bất cẩn" (Makoto)

Trong khi gặm nốt thỏi cần tây, Makoto cười mĩm khi cậu trông thấy việc tương tác giữa Tomoe và Mio.

Thu thập thêm cư dân mới, bằng phương pháp ấy, Asora bước sang tuổi thứ hai của mình.

---------------END CHAP---------------

Chap hơi dài nên dịch khá lâu...