Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 112: Kỳ Nghỉ Hè



Chương 109: Kỳ Nghỉ Hè

Đây là địa ngục.

Gin không thể chấp nhận thực tại hiện hữu trước mắt.

Sự thật chắc chắn rằng họ chính là những người yêu cầu giáo viên thời vụ Raidou đào tạo trong kỳ nghỉ hè mà. Cũng là khoá huấn luyện cuối cùng trước khi lễ hội trường đến. Anh ta cũng cảm thấy chắc chẳng còn lựa chọn nào tốt hơn trong kỳ nghỉ hè này đâu.

Và khi lớp học diễn ra lần thứ hai, vào thời điểm chạng vạng tối, họ bất ngờ đánh bại kẻ địch tinh quái Thằn lằn Xanh-kun. Họ đã húp hành tới bốn lần chẳng khác cái buổi đầu tiên ấy, và trong lần thứ 4 đã có hai người phải 'lau sàn', một chiến thắng thật mỏng manh. Nhưng không còn nghi ngờ gì, đây là một chiến thắng rồi.

Đó là thành quả của việc di chuyển và tấn công liên tục để gây ra nhiều tổn thất hơn.
Với điều ấy, chúng ta sẽ bước vào giai đoạn tiếp theo, là những gì họ nghĩ khi đã chấp nhận trong vui vẻ sự mệt mỏi về mặt thể chất thế này đây.

Phụ tá của Raidou, Shiki, đứng lên, đi đến nơi người Thằn lằn để áp dụng ma thuật hồi phục. Và do đó, Gin, Yuno, Amelia cùng Izumo; việc chữa trị cũng được thực hiện trên bốn người luôn. Tiếp đấy, họ được phát cho các lọ thuốc để khôi phục lại năng lượng phép thuật và hiện tại đang trong tình trạng ổn định. Một khả năng trị thương thật vi diệu. Không tính đến tinh thần mỏi mệt, thì việc tiêu tốn rất nhiều sức lực thể chất cũng như sức mạnh ma pháp đã quay trở lại gần như lúc khởi đầu vậy.

"Tốt rồi, thời gian còn lại khá ngắn, nên mấy đứa tiếp tục đọ sức trong giai đoạn hai với Thằn lằn xanh-kun trước khi mặt trời xuống núi nha. Tôi sẽ đi kiểm tra phía bên kia"(Shiki)
Chẳng có lấy nỗi một lời chúc mừng đơn điệu nào, hướng dẫn thờ ơ cho bước tiếp theo phát ra từ cửa miệng Shiki.

Và cũng không có bất kỳ một hành động nào cho thấy anh ta đã thực hiện việc tăng cường lên người thằn lằn. 'Vậy thì giai đoạn hai là sao ta?' Khoảnh khắc Gin thoáng nghĩ đến và tự xốc lại bản thân theo lập trường chiến tiếp...

Gin bị sốc khi Thằn lằn xanh-kun  xuất hiện ngay trước mặt mình. Hơn thế, kẻ địch lại còn đánh đu thanh kiếm đang cầm trong tay nữa chứ.

Với tư thế chưa hoàn hảo, Gin tung ra nhát chém chữ thập. Quá nhanh. Nặng hơn trước đây, thật sự nặng hơn rất nhiều. Trong tình trạng hoàn hảo có lẽ đã khác đi, nhưng đây không phải một đòn công kích anh có thể hứng chịu khi bị bất ngờ. Đồng thời còn vừa mới bị sốc, cảm nhận về mặt đất biến mất dưới chân anh.
"Oi, ngươi đang đùa đấy hả? Gu... AAAAaaaa!!"

Với cơ thể đang lơ lững, Gin nhìn thẳng Thằn lằn Xanh-kun bằng đôi mắt của sự hoài nghi. Thân hình Gin bị ném bay đi không thương tiếc. Sức mạnh này rõ ràng chẳng thể nào so sánh với trước đây được. Người Thằn lằn ngông nghêng thổi tắt sự chỉ đạo từ Amelia và Izumo.

Sức mạnh và tốc độ ấy...quá chênh lệch. Kỹ thuật thì tương đồng, nhưng khi lượng sức mạnh cũng như tốc độ sử dụng bị thay đổi, sự sắc bén là hoàn toàn khác biệt. Trong lúc những biện pháp đối phó cơ bản thậm chí còn chưa theo kịp, mọi kế sách đều chẳng còn nghĩa lý gì.

"Đợi..-Gin, né đi! Thương băng đang lao đến! Izumo, rào cản. Yuno qua đây!" (Amelia)

"Hiểu!" (Izumo)

"Rồi!" (Yuno)

Amelia quá ngạc nhiên khi Gin đã bị thổi bay. Nhưng nếu tâm trí ngừng hoạt động, cô hiểu rằng tình thế này sẽ như bị chiếu tướng thôi. Hướng ánh nhìn đến cánh tay Thằn lằn Xanh-kun, nơi được trang bị một tấm khiên chắn, cô dự đoán các đòn công kích tiếp theo và đưa ra hướng dẫn. Chuỗi các mệnh lệnh được thay đổi tùy vào tình trạng của Gin đúng theo sự phân công trước đó, nhưng...
"T-Thật quái lạ. Nó chẳng phải một mũi tên sao?! Sức mạnh ma pháp ảnh hưởng lên cả khu vực... Điều này tương tự như của Karen-?! "

"Tte, Karen?! Cậu nói một phép thuật băng hả? Nghĩa là?!"

"Chờ đã, cầu-"

Lời Yuno trở nên vô nghĩa.

Cả bốn người bọn họ đều bị bao bọc trong một không gian băng. Nếu nó vỡ tan ra, cuộc sống của họ sẽ chấm dứt theo luôn, nhưng Thằn lằn Xanh-kun đã ngừng di chuyển. Bởi anh ta hiểu rằng đây chẳng phải một cuộc chiến thực sự mà chỉ là khoá huấn luyện thôi. Chiếc lưỡi màu đỏ tươi hơi thè ra, rồi thanh kiếm được đâm xuyên vào lòng đất, và với lớp vẩy xanh lấp lánh phản quan thứ ánh sáng cuối ngày, anh ta ngồi xuống một tảng đá kế bên để chờ đợi Makoto hay Shiki quay lại. Thần thái ấy rất ung dung và bình tỉnh. Một chút thay đổi trên gương mặt trông có vẻ như anh ta lấy làm vui thú từ sự tiến bộ của các sinh viên.
Mặt trận khác.

Misura, người sở hữu kỹ năng kiếm thuật có thể so sánh với Gin, lặp đi lặp lại một chiêu thức tấn công trong khi Daena thu hút sự chú ý của đối phương. Và Sif, di chuyển vị trí sao cho phù hợp với hai người kia để đảm bảo không nằm trong mục tiêu tấn công của Thằn lằn sương, đồng thời thi triển chủ yếu hỏa ma pháp trong tấn công. Bộ ba này dần dần trở thành kẻ thù khó chịu trong mắt thằn lằn Zwei-kun. Người thằn lằn thứ hai này tung ra các đợt tấn công dữ dội, may thay mối liên kết giữa Misura và Daena đã vững chắc hơn so với cái lần đầu tiên.

Tuy vẫn chưa hoàn hảo, nhưng họ có thể né tránh được. Sự đa dạng trong lối tấn công là không cao như người tiền nhiệm, nên rất dễ để tránh né. Thế nên, họ vẫn giữ vững được tiền tuyến. Tất nhiên, Sif cũng tránh được các phép thuật mạnh hơn so với người thằn lằn đầu tiên, trong khi tung ra các phép thuật của mình, trận chiến khá ổn định khiến cô vẫn giữ được một cái tâm bình tĩnh. Bởi thời điểm Gin và những người khác đã tạo ra một tiếng thét chiến thắng, họ cũng muốn có được một kết cục tương tự.
"Yosh, chúng ta đã có chiến thắng đầu tiên rồi! Sif, kết thúc kẻ tinh quái này đi! " (Daena)

Nhưng... những từ ngữ của Daena là một sai lầm.

Đòn đánh từ Misura tung ra đã kết thúc tại một vị trí hoàn hảo. Chỉ trong khoảng khắc, trước lúc Sif kịp hoàn tất chú thuật, một đòn công kích hướng đến Misura.

(Gì thế này...? Một cảm giác khác biệt hơn những lần trước...)

Misura cảm nhận được cơn ớn lạnh từ bản năng nhạy bén của mình.

"Gu?!"

Cảm giác tê buốc đến từ cả hai bàn tay. Một đòn công kích với sức mạnh vô song. Misura theo phản xạ vung thanh kiếm yêu thích trong lòng bàn tay. Cùng lúc ấy, đòn tấn công thứ hai từ thằn lằn lao đến. Dĩ nhiên, Misura đã chẳng còn biện pháp nào để phòng vệ.

"Ngươi... Đợi đã!"

Daena lao đến ngăn cản cuộc tấn công từ người thằn lằn. Nếu anh không chặn được đòn đánh này, Misura sẽ bị loại thôi. Anh hiểu rằng một mình sẽ không thể giữ vững  tiền tuyến, vì thế, quyết định này là đúng đắn. Đúng thế thật, nhưng...
Phóng đi con dao găm để rảnh rỗi vận dụng lá chắn rồi sau đó tấn công bằng một thanh kiếm. Cách thức tấn công không hề tệ chút nào.

Nhưng con dao được ném đi đã bị đánh bật bởi cái đuôi từ người thằn lằn mà thậm chí chẳng cần dùng đến lá chắn nữa.

Đòn tấn công từ dao găm đã không đạt được mục đích. Bởi cánh tay bất lực trong việc điều chỉnh theo hướng mong muốn. Tấm khiên của người thằn lằn đã chặn đứng anh ta lại.

"Ge fuu?!"

Đúng thế thật. Daena, người sử dụng tốc độ như vũ khí, đã bị ảnh hưởng bởi tấm khiên cứ như con muỗi vậy. Đòn công kích va mạnh vào tấm khiên. Ngay cả quan điểm từ một người ngoài cuộc thì rõ ràng khá đau đấy.

"Goh ~ ~!"

Misura hứng chịu một cú đánh mạnh vào ngực, bị hất văng vài mét và không thể đứng dậy được. Nếu trong trạng thái hoàn chỉnh, anh ta sẽ lăn một vòng rồi bật dậy nhanh chóng.
Ngay lập tức, tiền tuyến bị nghiền nát.

"... Anh đùa tôi à!"

Mặc dù vậy, Sif ước tính miễn sao khi cô phóng ra ma thuật theo dấu thì họ sẽ giành chiến thắng bằng cách nào đó, nhưng mong ước từ câu thần chú của cô gái đang xa vời dần và rơm rớm nước mắt khi cô trông thấy người thằn lằn sắp tiếp cận. Không còn ai trợ giúp. Việc hỗ trợ đến từ hai người kia trong khoảng khắc này chẳng khác nào một kỳ tích, và không giống như cô sẽ từ bỏ cuộc tấn công của mình hoặc biến tất cả mọi thứ cho đến bây giờ thành một sự lãng phí. Sif quyết định hoàn tất câu chú thuật ngay cả trong tình huống bất ngờ này và cố gắng để dành lấy chiến thắng như một điều tuyệt vời và sau đó...

(L-làm ơn, ít nhất không phải hướng vào mặt...)

Trong khi giơ cao cây gậy phép chống lại thanh kiếm tàn nhẫn, Sif âm thầm cầu nguyện. Sau tất cả thì cô vẫn chỉ là một cô gái thôi mà. May mắn thay, mong ước ấy đã được thành hiện thực và cô cảm nhận một tác động mạnh lên ngực mình. Cô mất ý thức luôn.
Game over.

"Fuh ~ ~"

Bởi Zwei quá dữ dội, đáng tiếc, bên này không thể có được một chiến thắng.

◇◆◇◆◇◆◇◆

[Fumu, lần này, Gin và những người khác đã có thể đánh bại Thằn lằn Xanh-kun hả. Chúc mừng. Mọi người đã làm rất tốt]

"Cảm ơn rất nhiều!!"

"..."

Gin và những người khác tỏ lòng biết ơn đến lời động viên của Raidou, và trong số họ, ba người còn lại rõ ràng chán nản khi chẳng chịu ngẩn đầu lên. Họ xấu hổ bởi thực tế Gin và những người khác đã đi trước họ một bước. Vì bản thân họ nghĩ không thể đứng cùng một độ cao với những người kia. Không thể thốt ra lời nào, họ chỉ có thể nhìn vào tình hình hiện tại.

[Thời gian còn lại, hãy dùng để thảo luận và huấn luyện cơ bản đi. Shiki, chăm sóc họ nhé]

"Hiểu ạ. Vậy thì, bốn cô cậu tiếp theo sẽ ở đây"(Shiki)
Được dẫn dắt bởi Shiki, phe thắng đã tách ra. Raidou (Makoto) nhìn cảnh đó trong một lúc, và sau hướng ánh nhìn về nhóm ba người đang chán nản.

[Giờ thì, xin lỗi nhóm bên này. Mọi người chắc phải hoang mang khi kẻ địch của mình đột nhiên mạnh mẽ hơn đúng không? Đó là sai lầm của tôi. Tôi xin lỗi]

Raidou cúi đầu. Việc này làm cho các sinh viên bị sốc khá nhiều, cả ba người bọn họ hơi mở to mắt trong chán nản và nghẹn lời luôn.

"Uhm, thầy không cần phải xin lỗi. Nhưng tại sao anh ta lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn vậy? Thầy có thể giải thích không?" (Sif)

Do việc tăng cường ấy khá bất ngờ, bọn họ tất cả đều bị thương. Chúng là những vết thương đáng kể đấy. Ngay cả khi đã hồi phục hoàn toàn bởi Shiki và được cho hay đấy chỉ là một tai nạn, cô vẫn muốn biết lý do.
"Tôi cũng muốn biết. Sao anh ta không sử dụng sức mạnh ấy ngay từ đầu?"

"Có lẽ nào, chúng tôi đang bị chơi đùa thôi sao?"

Misura cùng Daena dường như giữ quan điểm khá tương đồng. Raidou tự hỏi mọi chuyện sẽ ra sao, nhưng cậu ta thở dài một tiếng và với một khuôn mặt như đã quyết định một điều gì đó, cậu hướng ánh mắt đến cả ba và bắt đầu giải thích.

[Tôi dự định sẽ giữ bí mật, nhưng hãy coi việc nói ra điều này như một lời xin lỗi của tôi. Tôi sẽ làm ngơ khi mỗi người trong các bạn có quyết định nói lại điều này với những người kia hay không. Thằn lằn Xanh mà mọi người đã chiến đấu ấy, sở hữu sức mạnh vượt trội hơn một con rồng bậc thấp]

"?!"

[Để phù hợp với khả năng của mọi người, tôi chồng chất sự suy yếu trên suy yếu, và trang bị các thiết bị dở hơi rồi mang họ đến đây. Cả hai đang chiến đấu hiện nay chưa thể gọi là 1% khả năng của họ đâu]
"M-một phần trăm sao?!"

"T-thế là vào phút cuối anh ta đã nghiêm túc hả?!"

Đồng thời trong lúc các học sinh nhận lấy cú sốc, lời giải thích của Raidou vẫn tiếp tục. Có lẽ Shiki sẽ có một lời giải thích nhẹ nhàng hơn trong giai đoạn hai. Nhưng chẳng thể nào nghi ngờ, cả ba người bọn họ đã hứng chịu một cú sốc lớn từ sự tiết lộ này, họ đã chiến đấu với một đối thủ thực tế chỉ sử dụng một ngón út mà thôi.

[Kết luận rồi, hừm. Có lẽ mọi người đã đánh bại họ trong giai đoạn đầu tiên từ hôm nay, thành thử tiếp đến sẽ là giai đoạn hai mà tôi đã chuẩn bị]

"Chưa nghiêm túc sao? Ngay cả với sức mạnh ấy? Nhưng tại sao, chúng tôi vẫn không đánh bại anh ta và chưa... "

[Một phần thiếu sót của tôi. Thật xin lỗi. Zwei, đến đây]

Với sự vẫy gọi của Raidou, giữa hai người Thằn lằn đang có một trận giả chiến, một trong số họ có thân hình nhỏ nhắn hơn chạy bộ đến. Và khi lại gần Raidou, người Thằn lằn quỳ gối cũng như cúi thấp đầu. Trong cử chỉ ấy, người ta thậm chí còn cảm nhận được sự trang trọng nữa kìa. Cả ba hân tộc bị quyến rũ bởi thái độ của người Thằn lằn.
[Thực ra...]

Với một khuôn mặt ôn hoà, Raidou quay lại ba sinh viên.

[Đó là lỗi của tôi khi giới thiệu Zwei như Thằn lằn Xanh-kun Zwei. Zwei-kun, không, Zwei-san là một người phụ nữ]

"Hả?"

[Thế nên khi bị gọi là "kẻ tinh quái", cô đã bị kích động. Xin vui lòng gọi cô ấy là Zwei-san hay Hoa khôi Zwei. Không ổn, sự khôn khéo của tôi vẫn chưa đủ]

"..."

Một sự im lặng không thể giải thích được đã bao chùm lấy họ.

[Vâng, tôi muốn mọi người chiến đấu với một lối tư duy ấy trong tâm trí]

"Raidou-sensei" (Sif)

Thật không bình thường khi cô ấy gián đoạn từ ngữ của Raidou.

[Gì thế Sif?]

"Chúng ta vẫn còn thời gian, thành thử xin vui lòng cho chúng tôi được tái đấu với Hoa khôi Zwei" (Sif)

[Không thành vấn đề, nhưng nếu mọi người bắt đầu bây giờ, sẽ kết thúc khá muộn đấy...]

"Làm ơn!"

Với một số lý do, Raidou nhận được một yêu cầu rất thành khẩn và mãnh liệt. Cậu theo phản xạ nhìn đến người Thằn lằn. Cô ta gật đầu đáp lại. Giờ đây khi đã đề cập xong rồi, lúc cậu hướng ánh mắt đến cô, cậu ta có thể nhận ra một nụ cười nhẹ nhàng nữ tính.
(Hôm nay chúng ta đã lên kế hoạch cùng các sinh viên đến Gotetsu, nhưng với tốc độ này thì ba trong số họ sẽ bị trễ đây. Trong hoàn cảnh ấy, họ sẽ phải gia nhập vào một nơi với một mùi thơm ngọt, và sẽ khó khăn hơn. Nhưng lúc này vì tôi đã nhầm lẫn trong việc giới thiệu cô ấy như nam giới, nên đã gây ra sự hiểu lầm như thế... không cần trợ giúp đâu. Tôi sẽ mang cô ta đến thương đoàn) (Makoto)

Đâu đó hơi muộn khi phải gọi là buổi tối. Lúc màn đêm đã chiếm lấy một vai trò chủ đạo...

Raidou liên hệ với Shiki và đưa ra hướng dẫn cho anh ta cùng bốn học sinh hãy đến Gotetsu trước.

◇◆◇◆◇◆◇◆

"Sensei, cảm ơn vì bữa ăn! Chúng tôi sẽ đi đến thư viện một lần nữa, thế nên hãy chăm sóc chúng tôi trong các bài giảng sắp tới! "

"Cảm ơn vì bữa ăn!"

[Cẩn trọng khi quay về đấy]
"Mọi người, không cần hổ thẹn mà hãy thẳng lưng lên để quay về" (Shiki)

Lúc Gotetsu chuẩn bị đóng cửa, các  sinh viên cúi thấp đầu họ. Ở thị trấn này, nơi các học sinh có một chỗ đứng khá cao, đây là một cảnh tượng lạ. Chính là Raidou cùng các học sinh của mình.

Cả bảy người dường như quay về ký túc xá, tất cả đều biến mất vào đường phố trong đêm. Từ Gotetsu về ký túc xá không có quá nhiều con đường và tất cả đều đi theo cùng một hướng. Miễn họ bước vào địa phận của Học viện, thì không cần phải lo lắng nữa. Ít nhất, Raidou đã trông theo để có thể phát hiện bất kỳ sự kiện bất thường nào và phải hít lấy một hơi dài. Chắc có lẽ cậu nhìn thấy bóng dáng các hậu bối ở câu lạc bộ trong quá khứ thông qua họ, nên buộc lòng cậu phải chăm sóc họ kỹ lưỡng đến thế.
"Giờ thì, hãy quay về nào, Shiki" (Makoto)

"Vâng. Lime và những người khác đang tham dự một bữa tiệc cùng các thành viên của thương gia Hội với các nhân viên của các cửa hàng lân cận, do đó, có vẻ thời gian họ quay về vẫn chưa rõ lắm. Làm thế nào chúng ta quay về Asora đây?" (Shiki)

Lắng nghe đề xuất từ Shiki, Raidou không vội đáp lời mà cân nhắc. Nhờ một bài viết Eva đã mang đến, cậu đã có thể hành động tiếp theo trong việc luyện tập với một mục tiêu rõ ràng hơn. Cậu cũng cảm thấy vui vẻ hơn khi thực hiện chúng. Thường thì cậu sẽ ngay lập tức quyết định đến Asora và bắt đầu di chuyển cơ thể. Shiki trên thực tế cũng dựa vào những quyết định của cậu ta, và trông thấy ông chủ đang cân nhắc thì thật là ngoài mong đợi mà.

"Xem nào. Không, hôm nay hãy quay về thương đoàn. Shiki, anh... đã đặt một thứ gì đó vào đầu của Gin và những người khác trước khi tôi đến đúng chứ? " (Makoto)
"?! Ý ngài là ...thứ gì?" (Shiki)

Shiki tạo ra một phản ứng thật dễ nhận biết khi chủ nhân hỏi đến. Chẳng cần phải lắng nghe câu trả lời làm chi. Raidou chỉ ra những dự đoán có khả năng đến Shiki.

"Từ những gì tôi quan sát, họ đã khá năng động, anh biết đấy. Đặc biệt là Gin. Cậu ta nói rằng sẽ đi đến thư viện, nhưng trông cậu ta cứ như đã sẵn sàng để đi một nơi nào khác ấy. Gin thường đề cập đến những thứ mà người thường chẳng bao giờ nhắc đến, và nhất là vui vẻ ra mặt nữa. "Thế nên, anh đã nói những gì với họ thế?" (Makoto)

"... Họ đã rất chán nãn sau khi phải đối mặt với giai đoạn hai từ Thằn lằn sương mù, do đó, tôi không cố ý can thiệp đâu. Họ dường như có đủ vốn để sử dụng đội hình dịch chuyển tức thời, thành thử tôi đề nghị họ nên nâng cao trình độ của mình hơn. Các sinh viên ở Rotsgard đều được khuyến khích để tăng cao cấp độ của riêng họ trong mọi trường hợp mà. Kể từ khi họ bước vào lớp học Raidou-sama, họ hầu như chẳng gia tăng cấp độ sau tất cả"(Shiki)
"Đúng ha, tôi đã chưa đưa khám phá mê cung và thám hiểm hoang dã vào danh sách bài giảng. Và để đạt điểm kinh nghiệm cho việc gia tăng cấp độ của mình, họ phải tiêu diệt một thứ gì đó. Tôi hiểu rồi, bởi họ dường như tuyệt vọng về lớp học của tôi, họ đã bị trì hoãn việc tăng cấp, hừm"(Makoto)

Raidou để lộ một nụ cười cay đắng. Tăng kỹ năng nhưng không dựa vào cấp độ của họ, giờ đây cậu nghĩ về nó, phương pháp này khác xa cách thức thông thường tại Học viện. Tất cả sinh viên ở Rotsgard đều đăng ký với Hội phiêu lưu mạo hiểm. Dĩ nhiên, việc này không nhất thiết là bắt buộc. Đơn giản vì khá thuận tiện thôi, do đó, chắc chắn bọn họ đã hoàn tất việc đăng ký rồi. Vì lý do nào đấy, chẳng có lấy một chi nhánh tiếp đón nào của Hội bên trong trấn Học viện này, nhưng tất cả các sinh viên đều sở hữu thẻ guild mà. Chúng được làm một cách miễn phí và mang trong mình một giao diện với chức năng giao tiếp cao, và hình như được sử dụng rộng rãi bên trong Học viện. Makoto học được những thứ như thế này gần đây thôi. Gác lại những thông tin của giáo viên, cậu đã không đặt nặng chú ý vào các thông tin liên quan đến học sinh.
"Đây còn là kết quả thử nghiệm tác dụng của các loại trái cây từ Asora, thành thử, khả năng của họ đã tăng lên đáng kể, nhưng việc tăng cấp độ sẽ như một minh chứng bổ sung khá tốt luôn" (Shiki)

"Ngoài ra, hừm. Shiki, anh thực sự muốn dạy cho họ không chỉ là sức mạnh, mà còn sự tự tin phải không? Nếu họ ra ngoài và chiến đấu với một số mamono ngẫu nhiên ở ngoại ô trong tình trạng hiện tại, họ chắc sẽ khá ngạc nhiên đấy"(Makoto)

"... Vì vậy, ngài nhìn thấu tôi ha. Như mong đợi"(Shiki)

"Không đúng, chỉ là tôi có thể hiểu được những thứ như thế này thôi. Một hướng đi mà tôi đã thực hiện cùng với sensei của mình trong quá khứ ấy"(Makoto)

"Một dự đoán của riêng tôi, có thể hơi lạc quan một chút, nhưng nếu họ cố gắng chăm chỉ trong ba ngày, chẳng có nghi ngờ gì khi tất cả mọi người có thể vượt qua cấp 70" (Shiki)
"Đúng rồi, một tốc độ không thể chấp nhận được sao? Quanh đây được hạn chế cho những người có thể chiến đấu và những kẻ thù, và ngay cả khi Gin giữ vai trò như thế, anh là kiểu người không quá hời hợt đâu. Nếu đạt được cấp độ như thế, họ có thể khá tự tin và liên lạc với tôi để gọi ra Thằn lằn sương một lần nữa vào tuần tới. Sẽ ổn cả trong lần cuối cùng hai chị em tham gia ha. Dù sao đi nữa, Shiki này, chẳng phải cách thức của anh nghe có vẻ na ná Tomoe sao?" (Makoto)

"Cô ấy bảo tôi phải học về thế giới Raidou-sama và đã đưa ra một số tài liệu. Tôi đã tìm hiểu qua chúng trong sự thích thú đấy"(Shiki)

Raidou dự đoán những hành động từ học sinh của mình và cũng bày tỏ niềm vui thú. Cậu đắm chìm vào một cảm giác dễ chịu, tựa như quan sát các hậu bối đang nỗ lực hết sức mình ấy. Việc dự đoán theo cách thức đọc những xu hướng trong xã hội vẫn còn quá khó khăn, nhưng với những kỷ niệm về các hoạt động trong những bài giảng, cộng với ký ức liên quan đến cách huấn luyện, cậu cũng có thể nắm bắt theo hướng nào đấy các hành vi và tư duy của sinh viên.
"Tôi đã đề nghị một nơi mà hiện nay bọn họ có thể tăng cấp. Từ ngày mai trở đi chúng ta có thể hoạt động dễ dàng hơn, hừm. Chúng ta sẽ được giải phóng khỏi sự bảo vệ các sinh viên"(Shiki)

Shiki nói ra bằng một giai điệu vui tươi, trộn lẫn trong đấy một cảm giác tự do khi anh nói với cậu ta về những lời khuyên đã cung cấp cho các sinh viên.

"... Có thể xuất hiện tình huống bất ngờ, thành thử chỉ cần trong trường hợp ấy, để xem... chúng ta hãy để Eris theo sau họ. Nếu chúng ta cho họ một quả chuối, những cô gái chắc sẽ chấp nhận ngay lập tức luôn"(Makoto)

"Như ngài yêu cầu" (Shiki)

Thay vì hài lòng về sự tự do, lần đầu tiên cậu suy nghĩ đến việc đảm bảo sự an toàn cho sinh viên của mình. 'Chẳng phải chủ nhân khá mềm lòng sao?' là những từ ngữ Shiki đã nuốt chửng, và chỉ trả lời với một phản ứng tích cực thôi.
◇◆◇◆◇◆◇◆

Quá dễ dàng.

Rất dễ dàng thậm chí chẳng có nỗi một chướng ngại nào.

Khi tôi cảm nhận sự toàn năng trên cơ thể mình trong lúc lớn lên tại ngôi làng của tôi. Tôi được gọi là một thần đồng. Kiếm pháp, cung thuật, phép thuật và dùng tay không đều ổn cả. Tôi không thua kém bất cứ ai trong làng. Kể từ đó tôi nhận được một thẻ guild và có thể gia tăng cấp độ, hầu như mỗi ngày tôi đều đi săn, và khoảng thời gian ấy, thậm chí chẳng có nỗi một ai ở các ngôi làng lân cận có thể đánh bại tôi.

Một cảm giác khó chịu khi có thể làm bất cứ điều gì. Trước khi tôi được mời gọi từ Học viện như một sinh viên học bổng và đến được Rotsgard, tôi luôn luôn đứng ở vị trí số một.

Kể từ lúc đến Rotsgard này, sự tự tin vô đối của tôi đã bị nghiền nát ngay lập tức, mặc dù... Trên thế giới,  luôn tồn tại những người đứng trên đỉnh cao. Tôi vẫn có tiềm năng. Tôi chỉ là một sinh viên với một chút lợi thế thôi.
Những gì tôi đang cố gắng đề cập đến là: trong một thời gian dài, tôi vẫn chưa nếm trãi lại cảm giác này.

Ngay bây giờ, nhóm chúng tôi gồm bảy người đang ở một khu rừng hơi xa Rotsgard. Mục tiêu là tăng cấp độ. Thường chẳng thể nào quên đâu, nhưng kể từ lúc bước vào lớp học Raidou-sensei, chúng tôi thực tế không tăng cấp độ của mình. Có lẽ không chỉ mỗi tôi, Amelia Hopelace, mà còn là Gin, người luôn đứng trước các cuộc chiến và quyết định mục tiêu của cả bọn, cũng như các chị em Rembrandt vừa tham gia vào lớp học, phải rất giống nhau. Lớp của Raidou-sensei trên thực tiễn không tăng cấp độ, hơn nữa, cấp độ của tôi không hề tăng từ nửa sau cấp 40, tôi cảm thấy cay đắng.

Nhưng tôi cho rằng một số lý do nằm ở Raidou-sensei. Lớp học Sensei là một lớp kỳ lạ, nơi người ta mạnh mẽ ngay cả khi không tăng cấp độ. Mặc dù chẳng có ai tiết lộ chúng. Thật sự khắc nghiệt đến một mức độ đáng kinh ngạc, nhưng rõ ràng tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn so với một vài tháng trước.
Tôi nói sẽ suy nghĩ về ý nghĩa đằng sau tất cả các cuộc tấn công và phòng thủ. Thầy ấy cũng nói tôi phải học được các thói quen trong sự hướng dẫn. Khá ổn khi ở giữa các buổi học, khoảng thời gian chúng tôi tham gia các bài giảng thú vị chống lại Thằn lằn Xanh-kun, thầy đã cho chúng tôi những từ ngữ cũng như lời dạy không thể nào hiểu được, nhưng giờ đây, sau khi đi săn, tôi đã hiểu rõ ràng.

Chuyển động đơn điệu của đối thủ là ngu si đần độn. Thời điểm chúng tôi nghĩ rằng, thực hiện tiếp cận và quyết định chiến lược, các mamonos thực tế không nhúc nhích. Một cuộc chiến quá dễ dàng. Mặc dù tốc độ chúng tôi thật chẳng tăng lên mà.

Đây là lần đầu tiên.

Ngay cả khi một cá nhân nào đó thay đổi đột ngột các vị trí, chúng tôi cũng đã chuẩn bị các tình huống ấy, thế nên chúng tôi có thể đối phó được mà không gặp bất kỳ vấn đề nào. Nếu đây là một cuộc chiến chống lại các hân tộc hay bán nhân tộc, câu chuyện có thể khác đi, nhưng không giống như những kẻ thù sẽ khiến mọi người phải vây khốn và bại trận trong quá khứ, trước khi nhận các bài học từ Raidou-sensei.
Nơi này đang diễn ra những cảm xúc có thể cảm nhận từ tất cả mọi người ngay bây giờ. Trong khi hoang mang, chúng tôi hạ gục mamonos bằng một tốc độ không thể tin được và trên thực tế chẳng nhận lấy thương tích nào, chúng tôi nâng cao cấp độ của mình.

"Điều này thật vi diệu..."

Chúng tôi hiện đang nghỉ ngơi tại một căn cứ để qua đêm.

Pháp sư của gió, Izumo, người không thường xuyên biểu hiện cảm xúc ra mặt, chẳng thể nào kìm nén được sự phấn khích và tuôn ra những từ ngữ ấy. Ah, hiện giờ gọi anh ta là người sử dụng gió không còn chính xác nữa. Anh đã có thể sử dụng ba loại nguyên tố ở một mức độ trong chiến đấu thực tế sau tất cả mà.

Tất cả mọi người, bao gồm cả tôi luôn, đều gật đầu với lời nói của Izumo. Trong chỉ một ngày duy nhất, cấp độ của họ ở vào giai đoạn rất khó khăn để lên cấp, đã tăng lên 8. Hơn nữa, chẳng có sự rối loạn nào bên trong cơ thể họ khi phải cảm nhận về cấp độ khác biệt cũng như sức mạnh được tăng lên. Họ đã sử dụng sức mạnh gia tăng thêm như là của chính họ vậy. Thật bí ẩn mà.
"Đây là thành quả của Raidou-sensei và lớp học Shiki sao?" (Misura)

Misura, người ngăn chặn các cuộc tấn công và nhận lấy chúng. Một vai trò mà anh phải hứng chịu dồn dập các đòn đánh rất nhiều. Vì thế, sau khi chiến đấu cả ngày và tăng cấp độ, bình thường thì anh ta phải không còn đủ sức lực để nói chuyện chứ. Hôm nay anh chẳng nhận được bất kỳ vết thương nào có thể gọi là một vết thương. Một số vết thương anh nhận được không ít đâu, nhưng các loại thuốc từ Shiki-san đã chữa lành những vết thương ấy ngay lập tức. Đó hẳn phải là một trong các lý do chính đây.

Với phép của Misura và Sif, việc chữa trị rất nhiều đất diễn, nhưng bởi không cần phải phí phạm năng lượng ma thuật trong phạm vi ấy, họ  có thể tập trung hơn vào vai trò tấn công của mình và thật dễ dàng cho việc đánh bại mamonos.
Cảm giác như một thế giới hoàn toàn khác vậy.

Đúng rồi, Shiki-san. Anh thật là một người tuyệt vời. Anh hướng dẫn chúng tôi bước tiếp theo. Nếu không có anh, chúng tôi chắc sẽ không thể nào khôi phục lại lớp học của Raidou-sensei. Tôi nghĩ bản thân mình là một kẻ thất bại đau đớn, nhưng đôi khi sensei lại nói những điều như xuyên thẳng vào thực tại nặng nề ấy. Tôi nghe bảo rằng thầy ấy thực tế cùng tuổi với chúng tôi, nhưng thật đáng nghi mà. Shiki-san đã đặt những bài giảng quái quỷ của Raidou-sensei theo chiều hướng để tôi chấp nhận chúng.

Thật tình mà nói, tôi thích Shiki-san. Anh là người đàn ông lý tưởng. Tốt bụng và toàn diện. Ngày ấy, anh đã nỡ một nụ cười sảng khoái, phù hợp với hoàn hảo cũng như vẻ đẹp của mình. Có kiến thức sâu rộng và không quá khó chịu. Về Raidou-sensei, đặc điểm hấp dẫn của thầy là nỗi kinh hoàng. Tôi mong muốn một người như thế loại trừ đặc điểm ấy để không phải xà vào. Trên thực tế, hai chị em Rembrandt thậm chí còn đuổi theo thầy ta còn hơn là... Vâng, đủ rồi.
Hah... anh đã kết hôn chưa nhỉ? Anh chắc có ít nhất một người yêu rồi. Nếu là anh ấy, tôi chẳng quan tâm khi bị xếp vào vị trí số 2 hoặc 3 mặc dù ~. Ngay bây giờ sự ngưỡng mộ trong tôi rất mạnh mẽ đến nỗi tôi không thể tưởng tượng bản thân mình khi bên cạnh anh đâu.

"Suy nghĩ trong khi chiến đấu thực sự khác biệt rất lớn, hừm"

"Nhanh đến mức không ngờ luôn!"

"Thật khủng khϊếp khi chúng ta đổ xô vào Thằn lằn Xanh-kun mà không chịu suy nghĩ gì ráo"

"Thật tình là vậy!"

Đêm đầu tiên buông xuống. Tôi bằng cách nào đấy đã giữ bình tĩnh cơ thể đang phấn khích này, và thật khó để chìm vào giấc ngủ.

Các trận đánh trong ngày hôm sau trôi qua không mấy vất vả. Chúng tôi di chuyển vị trí chiến đấu bên trong khu rừng, nơi mà quá khứ không thể tiến sâu hơn. Chúng tôi vẫn còn sự gắn kết hoàn hảo trước các mamonos lần đầu tiên chúng tôi đụng độ. Chúng tôi có hai pháp sư tuyệt vời, những người có thể vận dụng hầu như tất cả các nguyên tố là một trong những lý do chính yếu. Ngay bây giờ tôi chỉ có thể sử dụng phép thuật mà hiếm khi được gọi là hỏa lực, nhưng một khi trở về học viện, tôi dự định sẽ làm tốt nhất khả năng của mình trên khía cạnh này. 'Nó mở rộng các tùy chọn chiến lược', đây cũng là một trong những nhận xét của Raidou-sensei. Chúng sẽ gia tăng lợi thế cho chúng tôi trong một trận đánh lên rất nhiều. Tôi có thể tưởng tượng Izumo và Sif đang suy nghĩ cùng một cách thức như tôi. Một phần trong tôi lưỡng lự khi kết bạn với Sif vì tai tiếng của Rembrandt, nhưng trong hoàn cảnh chúng tôi đang giao phó mạng sống của mình cho nhau, chúng tôi có thể hợp tác tốt hơn. Chúng tôi đã dùng bữa với nhau nhiều lần và còn một cuộc hội đàm xuyên đêm nữa chứ, thành thử tôi nghĩ rằng chẳng có một bức tường nào ngăn cách chúng tôi cả. Tất nhiên, Yuno cũng ổn luôn. Tôi không biết các chị em Rembrandt đã hành động như thế nào trước đây, nhưng hiện tại họ là những thành viên trong nhóm đáng tin cậy.
"Ơ?"

Chỉ là giờ đây, tôi nghĩ mình vừa trông thấy một người nhỏ nhắn da nâu dưới một bóng cây... Có phải tôi đã tưởng tượng mọi thứ?

"Amelia, có chuyện gì vậy?" (Gin)

Gin chất vấn ngay cả khi chỉ là một phản ứng nhẹ. Anh ta cũng là một trong những kẻ liều lĩnh. Anh ta thuộc thể loại đánh rồi mới suy nghĩ, nhưng hiện tại anh đang dần thay đổi cách thức chiến đấu. Anh là người đầu tiên phải nhắc đến ở tiền tuyến giữ vai trò xác nhận tình hình toàn bộ khu vực. Không cần bàn cãi; chẳng thể dễ dàng gì để đạt được sự điêu luyện ấy đâu. 'Anh lo lắng quá mức rồi', là những gì tôi nói với anh ta thông qua đôi mắt của mình. Như dự kiến về một sinh viên học bổng, anh ta cũng tài năng đầy mình đấy chứ. Gây nhiều tranh cãi để thừa nhận, nhưng tôi vẫn chưa thể quan sát bức tranh toàn cảnh được. Một trong những chủ đề tôi có thể làm tốt hơn trong tương lai.
"Hmph, tôi cảm nhận hình như cành cây ấy hơi rung chuyển một chút, nhưng dường như không có vấn đề gì" (Amelia)

"Được rồi. Với tốc độ này, chúng ta có thể đến bờ hồ trong hôm nay. Tối nay hãy cắm trại ở đó"(Jin)

Chúng tôi nhất trí với lời nói của Gin. Bên trong khu rừng là một hồ nước nhỏ. Chất lượng nước khá cao và nhu cầu cũng thế, nhưng địa điểm lại là một vấn đề, việc cung cấp không thể bắt kịp theo nhu cầu. Tóm lại, giá của nó khá đắt đỏ. Nơi đó rõ ràng là một khu vực tập trung mamonos khá đông trong khu rừng này. Nghĩa là vấn đề vận chuyển sẽ gặp rắc rối đây. Thùng chứa và trọng lượng khá quan ngại đấy. Dường như những cái cây phát triển ở nơi đó cũng hiếm nữa, và nếu đi để kiếm tiền, phần này sẽ dễ dàng và mang tính phổ biến hơn.

Ah, đúng rồi.
"Này, Gin. Chúng ta đã vượt qua một chặng đường dài như thế, thành thử hãy mang về những cây thuốc từ bờ hồ như một món quà cho Sensei và Shiki-san được không?" (Amelia)

Thật là một ý tưởng hay ho đấy chứ. Vì chúng tôi sẽ đến nơi đó, nên ít nhất cũng phải đáp trả những người hảo tâm với chúng tôi mà.

"Tuyệt! Nước là một nỗi đau để mang về, thế nên hãy mang một ít cây thuốc"(Daena)

Daena cũng đồng ý. Anh ta đã giảm một lượng đáng kể các động tác rồi, nhờ đó, anh đã chinh phục được sự yếu đuối trong khả năng chịu đựng của mình thường không kéo dài đến khi trời tối. Anh ta nhảy quanh rất nhiều trong lúc chiến đấu, tuy nhiên, hiện thời trông anh cứ như tràn đầy năng lượng vậy. Bài giảng thú vị ấy chẳng khác nào địa ngục nhưng đã dần gia tăng năng lực của chúng tôi. Không đơn giản là bị tra tấn đâu. Thật vui vì tôi đã tin tưởng Shiki-san!
"Tiếp tục di chuyển nào! Tôi cũng đã tăng cấp độ của mình lên rất nhiều và đang tràn với năng lương đây!!" (Yuno)

Với cây thương trong tay, Yuno đi song song với Gin. Lùi một chút về sau là Daena và Misura. Izumo, Sif và tôi bọc hậu trong khi nối bước theo sau. Kể từ lúc bắt đầu tham gia lớp học Raidou-sensei, sức chịu đựng của chúng tôi đã tăng lên, và chẳng có pháp sư nào phải chạy loanh quanh trong rừng để gây khó chịu cả. Thời gian trôi qua là có thể, nhưng ngay bây giờ chúng tôi di chuyển về phía trước bằng cách đi bộ trong một tình huống khá dễ dàng để tiến lên và bằng cách nào đó có thể bao quát xung quanh. Và như đã nói, sự tiến bộ của chúng tôi gia tăng nhanh chóng. Suy nghĩ về điều đó, tôi có thể nói rằng chúng tôi đang cố gắng làm hết sức mình.

Trong khi tiếng cười đùa vui vẻ phát ra ở tuyến trên, chúng tôi tiếp cận bờ hồ, nơi mọi người mong đợi.
Nơi đó, một con rồng đơn độc đã hiện diện.

Không phải trò đùa. Nghiêm túc luôn.

Nó sử dụng cái hồ này như một nguồn cung cấp nước sao?

Không ổn. Tôi đang dần bị giao động. Việc giữ bình tỉnh đang bị chi phối.

Không phải thế này. Điều này không thể hình dung nỗi. Suy nghĩ đi nào. Một biện pháp đối phó. Tấn công, phòng vệ hoặc bỏ chạy. Điều quan trọng nhất là xác nhận chiếc thẻ vẫn còn nằm trong lòng bàn tay tôi. Bình tĩnh, phải bình tĩnh!

Với tầm nhìn của tôi, vẫn còn một khoảng cách khá xa đấy. Một hồ nước hình Trăng lưỡi liềm , chúng tôi đứng cách nơi đó một khoảng. Con rồng nằm gần trung tâm, tại phần đất bị khuyết. Nó đang uống nước, không đúng, nó đã... Ngay lúc này nó đã ngừng chuyển động và ánh nhìn hướng về phía chúng tôi.

Cơ thể tương tự một con thằn lằn, nhưng để chứng minh mình không phải là một con thằn lằn, phần trán của nó có một sừng nhọn nhô thẳng ra về phía trước. Bao phủ toàn thân là một màu xám tro, với lớp vẩy ngoài khá quy mô. Chiều dài có lẽ khoảng 4 đến 5 mét.
"G-Gin..."

Giọng nói của Misura lắp bắp. Chúng tôi cũng hiểu cảm xúc hiện tại của mình mà. Tuy nhiên, mọi người cũng đã ở tình trạng hoàn hảo khi đến đây, thế nên cùng suy nghĩ đi nào. Tôi tin tưởng vào các bạn.

"Amelia, cô có biết điều gì về con quái vật đằng kia không?" (Gin)

Gin chậm rãi rút thanh kiếm ra khỏi vỏ và thể hiện một lập trường chiến đấu. Anh ta hẳn là đã cân nhắc đến việc không thể nào tránh khỏi tình huống này mà không cần phải chiến đấu ha. Tôi nhẹ gật đầu trước câu hỏi của anh. Ngay bây giờ, tôi tự hào vì trong tổ đội này là người có kiến thức rộng.

"Vâng. Nó là một trong những con rồng ở lớp thấp nhất. Tôi không biết tên, nhưng nếu nhớ chính xác, nó là một con rồng hoạt động riêng lẽ và điểm yếu là băng hệ. Khuyến cáo chống lại nó với các cuộc tấn công tầm xa ngay khi chúng ta gặp phải một con và đánh bại nó. Nếu muốn thách thức nó, phải có 10 người đạt cấp độ hơn 90 là tốt nhất"(Amelia)
"Mức hiện tại của chúng ta bao nhiêu? Tôi là 75 đấy"(Gin)

"Tôi cũng thế" (Amelia)

"Tôi 74"

"Đây cũng 74"

"Tôi thì 77" (Sif)

"Cũng 77" (Yuno)

"... Tôi là 73"

Những con số và cấp độ là không đủ. Tóm lại, tẩu vi thượng sách. Chỉ cần... ngay bây giờ, chúng tôi đã rơi vào tầm ngắm của con rồng rồi. Một tình huống mà chúng tôi phát hiện ra nó trước, sau đó bỏ chạy sẽ là âm thanh của sự lựa chọn tinh tế. Ngoài ra, điểm yếu của nó lại là băng mới đau. Nếu có thể, tốt hơn hết phải là gió chứ. Hoặc hoả hay thổ cũng được. Trong một tình huống nếu chúng tôi áp đảo với ma thuật mạnh mẽ, vẫn sẽ có một cơ hội để chiến thắng.

"Tôi sẽ bảo vệ phía sau. Izumo, tôi muốn anh phân phối phép gió trong hỗ trợ và gia tăng tốc độ cho tất cả mọi người"(Gin)

Lời lẽ của Gin ám chỉ việc tẩu thoát. Một sự lựa chọn chính xác. Nhưng điều đó có nghĩa Gin sẽ-
"GYYEAAAAAAAA!!"

Suy nghĩ trong tôi bị cắt đứt.

Khoảnh khắc con rồng chậm chạp há miệng đối mặt với chúng tôi, một âm thanh vô lý gầm vang trong khu vực!

Một tiếng gầm áp đảo! Nếu là một con rồng, tiếng thét này sử dụng như sự đánh dấu tất cả các chuyển động lên đối thủ của chúng. Đúng rồi, chính nó. Thế mà tôi lại quên thông tin cấp thiết trong thời điểm quan trọng này chứ! Tôi giả vờ bình tĩnh, nhưng không thể hành động như thế được!

Nỗi ân hận dâng trào trong tôi, nhưng cơ thể không chịu di chuyển. Tôi có thể nói rằng mình đang hoàn toàn bị run rẩy trong hoảng sợ. Đây là lần đầu tiên tôi nhận lấy tiếng gầm như thế này, nó thật hiệu quả mà!

Với từng bước chân, con rồng tiến đến vị trí chúng tôi bằng một tốc độ không phù hợp với cơ thể khá lớn của mình. Nỗi sợ hãi trong tiếng gầm thét đổ vào cơ thể tôi đã không biến mất. Thật tình thì, bởi cảm giác rún động trước đó, cơ thể tôi run sợ như đáp ứng lại với nó vậy.
Ngay cả khi nó là cấp thấp nhất, rõ ràng không phải một đối thủ mà chúng tôi có thể đối đầu được!!

Một ai đó, bất cứ ai, nếu có thể di chuyển, hãy chạy đi!

Tầm nhìn của tôi được giải phóng để quan sát các thành viên khác, nhưng mỗi người trong số họ đều nghiến chặt răng cùng một khuôn mặt cứng nhắc, toàn bộ cơ thể họ đều run rẩy. Gin, khoảnh khắc này, anh sẽ thực hiện một tiếng thét xông trận và chứng minh mình có thể di chuyển đúng không?! Là tốt đẹp khi chỉ cần chờ đợi và bị ăn thịt sao?!

Suy nghĩ trong tôi gần như trối bỏ lỗi lầm cũng vô nghĩa thôi, con rồng vẫn tiếp tục đến gần. Một khoảng khắc của sự bất cẩn. Một sai lầm duy nhất. Thế nên một kết quả tất yếu sẽ xảy ra chỉ là...!!

"... Obu... Zeiruno... Juna"

C-chú thuật?

Ở đâu? Bên trên?! Một cành cây sao?!
Nơi đó, một cô gái nhỏ nhắn khoác một chiếc áo chùm đầu màu trắng, tôi chưa bao giờ thấy trước đây, đang ngồi.

Cô đang cầm một loại quả nào đấy màu vàng trong tay, có lẽ là một món ăn vặt?

Mặc dù đang có một con rồng ở đây. Một món ăn nhẹ sao, nghiêm túc hả?

Đầu óc tôi đã bị ngự trị bởi sự lú lẫn. Ngay cả khi cố gắng ghi nhớ lời dạy Raidou-sensei, tôi vẫn không thể giữ được bình tĩnh. Thật mất mặt, nhưng lúc này tôi không thể giữ bình tĩnh trên mọi tình huống.

Một áo khoác chùm đầu thật quái lạ. Một trang trí ở phần đầu. Eh? Tai mèo?

Tại thời điểm này, tôi nghĩ điều ấy thật vô dụng và ngốc nghếch...

Vô số dây leo vươn ra từ khu rừng và hướng đến bờ hồ, không đúng, sự phóng thích này đang nhắm đến con rồng. Có lẽ bị bất ngờ, con rồng giảm tốc độ, nhưng không còn một chút thời gian nào để nó quyết định bất cứ việc gì, các dây leo quấn quanh toàn bộ cơ thể và dừng chuyển động của nó.
Triệu hồi dây leo à? Không đúng, đây là nhánh cây mà? Từ các cành cây, chúng bị thay đổi một thứ gì đó và vươn dài về phía con rồng để rồi phong ấn chuyển động của nó sao?

Từ những cái cây lớn hơn và các cây tương tự thế, không dừng lại, cỏ và cây bụi cũng vậy luôn. Tất cả đều vươn dài ra thành các sợi xích. Giờ đây tôi quan sát tỉ mỉ hơn, không chỉ là màu nâu, trộn lận bên trong còn là màu xanh lá nữa. Một loại phép thuật tôi chưa bao giờ thấy qua.

"..."

Tôi chẳng thể nào thốt nên lời. Ảnh hưởng từ tiếng gầm của con rồng hả? Niêm phong khả năng niệm chú thuật, một kỹ năng thật đáng sợ mà. Nghĩ rằng mỗi con rồng đều có thể sử dụng chiêu này, tôi ớn lạnh cả sống lưng.

* Tong

Một âm thanh vụt qua.

Khi trông lại, tôi nhận ra hình dáng người đã cứu chúng tôi đang đứng giữa Izumo và Sif. Để có thể tiếp đất nhẹ nhàng từ một độ cao như thế, cô ấy có phải là một bán nhân tộc không nhỉ?
Bởi chiếc áo khoác chùm đầu che đi gần hết, tôi chỉ có thể nói rằng cô có một làn da nâu. Cô ấy khá nhỏ con.

Cô gái ấy đặt tay trên dạ dày của Izumo và ấn nhẹ tạo ra một âm thanh *ponpon. Cô lắc đầu.

"Thật bực mình"

"?!"

Tiếp đến, cô nắm lấy bầu ngực của Sif với cả hai tay và nhào nặn chúng. Oh ~.
chapter content


"Thời đại ngực khủng không phải là vĩnh cửu"

"! #$! &?!" (Sif)

Từ vẻ mặt của cô, tôi có thể nói rằng Sif đang hoảng loạn. Một cách trung thực, cảm xúc thật của tôi, người sở hữu một cặp đồi khiêm tốn là: "Làm tốt lắm!". TTE, tôi đang nghĩ cái quái gì vậy kìa?
Nếu về thứ tự, tôi sẽ là người tiếp theo?

Phỏng đoán của tôi thật chính xác, con bé (tôi nghĩ thế) đó chạy bộ thật đáng yêu về hướng tôi, rồi đạp lên chân tôi với tất cả những gì cô có.

"Ta không nhỏ đâu!"

"& &!!"

A-ahhh! Hoặc nhiều hơn thế, sao cô ta lại biết những gì tôi đang suy nghĩ chứ?!

Sau đó, cô trò chuyện với từng người theo thứ tự trong khi ung dung tiến đến nơi có con rồng.

Nhân tiện, cô so sánh Yuno với Sif và rồi còn nói thêm 'gắng mà to lên'.

Riêng Daena, cô nói với anh ta 'Sống mạnh mẽ nhé, pikmin'.

Về Misura, 'một con nhện ở phía trước đấy. Ngươi vẫn có thể thực hiện được, gã khờ'.

Đến Gin, 'Thời gian qua ta đã nhầm lẫn số tiền thừa', nói đoạn, cô lấy ra đồng xu và đặt chúng vào túi áo anh ta.

T-tôi chẳng hiểu cái quái gì sất.
"À, đây vẫn còn là một chuyến đi cho đến khi mọi người trở về nên..."

Cô gái quay đầu và nhìn đến từng người chúng tôi, với bàn tay không còn giữ lấy thứ trông giống-trái cây, cô trỏ ngón tay về phía chúng tôi.

"Ngoài ra, chuối không tính là một bữa ăn phụ. Ta vẫn còn hai trái. Ufufufu ~ "

... Sao thế này, méo hiểu cô ta nói gì luôn, nhưng tôi bắt đầu cảm thấy ngay cả một dấu vết của sự căng thẳng nơi đây cũng không hề có.

Con rồng ấy, trong khi cả hai tay hai chân bị bao bọc, đang vẩy vùng đấu tranh. Tôi không biết bao nhiêu cái cây đang quấn quanh nó, nhưng để có thể kiềm chế một con rồng khá lâu như vậy, đúng thật là một câu chú thuật cấp cao mà. Cô gái này chắc chắn phải là một pháp sư.

Hình như cô ta đang suy nghĩ về điều gì đó. Người mặc chiếc áo khoác chùm đầu với đôi tai mèo hoàn tất việc ăn trái cây màu vàng và ném thứ gì đó trông giống lớp da dưới chân con rồng.
Tất nhiên, lớp da ấy bị dẫm đạp một cách tàn nhẫn để rồi bị nghiền nát.

Cô bé nhìn vào sự sỉ nhục ấy.

Eh? Gì thế? Cô ấy đang cố gắng làm gì vậy?

Ngay bây giờ, không khó để diễn đạt. Chỉ một lần là ổn rồi, tôi cảm thấy cứ như một sự đáp trả.

"Chúng ta đã nói rồi mà!"

Áo khoác tai mèo tuyên bố chắc chắn trong khi chỉ đứng tới phân nửa con rồng. Có vẻ cô ấy đã ngưng sự tủi nhục của bản thân ngay lúc này. Mặt khác, bàn tay đặt ở eo và cô tạo ra một tư thế. Dường như chính bởi năng lực của mình, cô ấy quá bình tĩnh khi phải đối mặt với một con rồng. Aah, tôi muốn mạnh mẽ hơn ~.

"Sẽ thật nguy hiểm nếu làm công chúa Komoe giận dữ đây"

Công chúa Komoe sao? Người này, cô ấy dưới sự chỉ huy của một quốc gia hả?

"Vì điều này xảy ra sau khi tất cả (Đơn điệu)"
Trước khi tôi kịp nhận ra, một ma pháp trận đã hình thành dưới chân cô gái khoác áo chùm tai mèo. Tại các đầu ngón tay, một gậy phép bé tí đang được quay tít. Có phải đấy là ma cụ cô sử dụng làm trung gian? Nó bé bằng một dụng cụ để viết và trông chẳng mạnh mẽ mấy...

Ma thuật kiến tạo đã được phân bố một phần trên bề mặt hồ. Vô số sự hình thành ma pháp trận của cùng một khuôn mẫu được thả nổi trên mặt hồ và...

Con rồng đối mặt với cái hồ và bị hất văng lên. Nó được giải phóng khỏi những sợi xiềng xích từ cây, và cơ thể con rồng đang lơ lững trên không, hơn nữa, trên mặt hồ, vô số ma pháp trận phát ra thứ ánh sáng mờ ảo.

Có lẽ muốn rống lên một lần nữa. Con rồng đang há miệng rộng.

Sẽ lao vào nước trước, hay tiếng rống lần hai đến đầu tiên đây? Tôi đang lững lự, nhưng cả hai đều không phải.
Từ vô số ma pháp trận, những ngọn thương băng khổng lồ lao vút lên cùng lúc và đâm xuyên chú rồng bé nhỏ trên không.

Tôi thấy cảnh tượng ấy trông thật hài hước.

"Quá tệ. Nếu ngươi đủ khả năng để né tránh hết bấy nhiêu đó, thì màn biểu diễn đúng cách nào đã bắt đầu"

Những lời ấy phát ra một cách thản nhiên, và tiếp tục theo một tổ chức ý nghĩa tôi không thể hiểu.

Cơ thể con rồng tan biến thành bụi.

Con bé khoác áo chùm đầu tai mèo màu trắng cũng mất hút cùng lúc ấy.

Đây sẽ là một mùa hè mà chúng tôi sẽ không bao giờ quên được. Với các bộ phận trên cơ thể vẫn chưa chịu cử động lại, chúng tôi lặng lẽ chấp nhận sự thật ấy.

---------------END CHAP--------------

Dành cho những ai có cùng sở thích...

Hôm qua ăn nhậu say quá... Bây giờ mới đăng... AE thông cảm...