Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 90



Edit: Dưa Hấu

---

'Có phải mạch truyện đang yếu đi và mối quan hệ giữa tôi và Lize ngày càng trở nên giống một mối quan hệ yêu-ghét bình thường?'

Điều này có phải hơi tích cực quá không?

'Hay đó là âm mưu của Lize?'

Một lần nữa, tôi đang suy nghĩ quá nhiều. Cô ta có thể làm gì tôi trên con phố lấp lánh đó.......

Khi tôi đang quay cuồng trong cơn lốc bối rối và nghi ngờ, Lize mỉm cười nói thêm, "Thực ra, Công tước Ludwig đáng kính đã yêu cầu tôi đưa cô đến thị trấn trước khi cô xuống lãnh địa và để cô mua bất cứ thứ gì cô muốn. ..."

"T-thật sao?"

"Đúng vậy. Thực ra, tôi đã định nói với cô khi chúng ta mua sắm xong, nhưng hình như công tước cảm thấy rất có lỗi với cô và tôi không nghĩ rằng ông ấy sẵn sàng nói với cô điều đó, vì vậy hãy thông cảm cho ông ấy."

Tôi rất ngạc nhiên.

Công tước Ludwig thẳng như ruột ngựa cảm thấy tiếc cho tôi ư.

Ừ thì, ông ấy đã khen ngợi tôi khi chúng tôi chuẩn bị đi dự vũ hội!

'Dòng chảy của mạch truyện gốc thực sự đã thay đổi rất nhiều! Tôi nghĩ sẽ khó chiếm được tình cảm ông ấy hơn Killian."

Chẳng trách ông ấy lại hỏi Lize chứ không phải Killian.

Nếu Killian đưa tôi đi mua sắm, thì nó cũng giống như anh ấy đang mua sắm cho tôi bình thường thôi.

Nhưng nếu Lize đưa tôi đi mua sắm, tôi có thể biết ngay được rằng số tiền đó đến từ túi Công tước.

'Và tôi nghĩ rằng ông ấy hy vọng tôi cũng sẽ nhận thấy điều đấy để ông ấy có thể nhẹ lòng hơn với tôi.'

Tôi há hốc mồm khi nghĩ đến sự lo lắng của người đàn ông giống hổ đó.

'Công tước Ludwig muốn tôi đi mua sắm, nên tôi nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi nhỉ?'

Nếu hai chúng tôi ra ngoài, chúng tôi sẽ được các hiệp sĩ của nhà Ludwig hộ tống, và chúng tôi sẽ đi chơi dưới sự 'theo dõi' của họ, nên khó có khả năng sẽ có chuyện gì xảy ra.

'Thêm nữa, tôi cũng muốn đi xem phố Le-Belle Marie...'

Tôi không có cơ hội tham quan phố Le-Belle Marie, mặc dù tôi đã ghé qua khi tôi đi đặt giày của mình với Killian.

Tuy nhiên, tôi tò mò vì có vẻ như nó sẽ rất giống Rofan, với rất nhiều cửa hàng nhỏ nhắn dễ thương.

"Ồ, được chứ?"

"Thật chứ? Wow, điều đó sẽ thú vị lắm cho xem!"

Lize mỉm cười rạng rỡ, vỗ tay vào nhau.

"Nhân tiện......"

"Cái gì?"

"Khi chúng ta đi chơi ngày hôm đó, còn ai đi cùng chúng ta nữa?"

"Người giúp việc và hiệp sĩ của tôi."

Ừm, nguy hiểm đấy.

Tôi cảm thấy hơi thiếu người có thể làm chứng rằng tôi sẽ không làm gì cả.

"Tôi muốn người giúp việc và một hiệp sĩ nữa đi cùng tôi, phòng trường hợp có chuyện gì xảy ra."

Lize nghiêng đầu. "Ý cô là gì, chỉ để đề phòng thôi sao? Phố Le-Belle Marie là một khu phố rất an toàn nên không có ai mang hiệp sĩ đến đó cả."

Ôi, việc nói 'để đề phòng' có khiến tôi trông như sắp sửa làm gì đó không nhỉ?

"Ồ, nếu-nếu vậy thì tôi sẽ đưa Anna đi cùng."

"Được thôi. Chúng ta sẽ cần ai đó xách hành lý cho chúng ta."

Chúng tôi chào nhau ra về, và hứa sẽ đi chơi vơi nhau sau hai ngày nữa.

Đêm đó, Killian, người về từ cung điện, ghé qua phòng tôi và hỏi ngày hôm nay của tôi thế nào.

'Killian hỏi về cuộc sống hàng ngày của tôi, với bất cứ ai nhìn thấy nó, chúng tôi chắc hẳn giống như một cặp vợ chồng mới cưới đang yêu nhau say đắm.'

Tôi cười khúc khích và kể cho anh nghe về ngày hôm nay của tôi.

"Ngày kia, em sẽ đến phố Le-Belle Marie với Lize, để mua sắm theo những gì công tước yêu cầu. Ông ấy bảo cô ấy hãy mua cho em mọi thứ em muốn."

"Cha anh......?"

"Đúng thế. Lize nói rằng công tước cảm thấy có lỗi với em."

Killian mỉm cười với điều đó.

Anh ấy có vẻ khá hài lòng.

"Vậy ai sẽ đi cùng em?"

"Lize và em."

"Chỉ hai người các em thôi?"

"Bọn em sẽ đi cùng hai cô hầu gái và một hiệp sĩ."

Tôi đã mong đợi Killian sẽ nói nó thật tuyệt, nhưng biểu cảm của anh ấy có vẻ kỳ lạ.

"Killian......?"

"Có ổn không, cái đó..."

"Cái gì?"

"Em đã quên rằng chính Lize là người đã nhờ Cliff tìm đôi bông tai của cô ấy trước vụ tai nạn du thuyền à?"

Tôi rất ngạc nhiên.

Tôi không nghĩ mình có thể quên điều đó, nhưng tôi không ngờ Killian sẽ nhớ, huống chi người bị nghi ngờ là Lize.

"Em biết điều này rất kỳ lạ, nhưng chúng ta không có bằng chứng nào cho thấy cô ấy đã làm điều đó, và em cũng không thể né cô ấy mãi chỉ vì cảm giác của em."

"Tuy là vậy."

"Không phải có hơi giống lần em bị buộc tội làm hại Lize không, nhưng cô ấy đã đối xử với em như thể không có chuyện gì xảy ra nên em cũng nghĩ mình nên làm vậy."

"Nhưng......"

"Hơn nữa, đó là yêu cầu của công tước."

Tôi không thể nói rằng tôi không có nghi ngờ.

Nhưng tôi không thể tránh mặt Lize mãi được, và tôi cũng không có lý do chính đáng nào để từ chối lời đề nghị của cô ấy.

Nhưng thái độ của Killian làm tôi bối rối.

Tại thời điểm này, tôi đã mong đợi anh ấy sẽ nói, "Tất nhiên là cô ấy sẽ không làm điều đó," nhưng thay vào đó anh ấy dường như đang nghiền ngẫm điều gì đó chứ không phải bảo vệ cô ấy.

'Wow, điều đó thực sự khác biệt.'

Killian không còn là người đàn ông như trong câu chuyện gốc, thậm chí còn không gần gũi.

"Chà, em đi cùng một hầu gái và một hiệp sĩ, nên anh không nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra, tuy nhiên...... đừng bao giờ làm điều gì ngu ngốc. Em hiểu không?"

"Điều gì khiến anh nghĩ em sẽ làm điều gì đó ngu ngốc?"

"Bởi vì anh thực sự không biết trong đầu em đang nghĩ gì."

Killian nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt cháy bỏng. Tôi cảm thấy như mình đang bị thẩm vấn nên nhanh chóng tránh ánh mắt đi.

***

Ngày tôi và Lize đi chơi trời nhiều mây nhưng không lạnh lắm.

Trong xe có tôi, Lize, Anna và người giúp việc của Lize, theo sau là một hiệp sĩ cưỡi ngựa.

"Hôm nay tôi định mua một ít sợi len và một vài chiếc găng tay mùa đông, cô định mua gì vậy Edith?"

"Ừm, tôi nghĩ tôi sẽ mua một ít đồ lót, cái tôi có hơi rộng và không thoải mái."

"Thật tuyệt, có một cửa hàng đồ lót rất đẹp trên phố Le-Belle Marie, ngoài ra cô còn muốn mua gì nữa không?"

"Uh...... đầu tiên, tôi sẽ vừa đi vừa suy nghĩ về nó. Tôi thực sự không biết có gì ở phố Le-Belle Marie......"

"Ồ, tôi hiểu rồi! Có rất nhiều cửa hàng phụ kiện và trang sức trên phố Le-Belle Marie, rất nhiều quán cà phê xinh đẹp và rất nhiều cửa hàng ở phía bắc con phố......"

Lize thật tốt bụng khi giải thích chi tiết cho tôi biết về đường Le-Belle Marie.

Cảm giác như chúng tôi chỉ là bạn bè và điều đó khiến tôi cảm thấy thoải mái.

'Ừm... vấn đề không phải ở cô ấy, mà là ở tác giả. Dù là Lize hay Cliff thì họ cũng chỉ làm theo ý muốn của tác giả và họ không có ý hại gì mình cả.'

Người mà tôi đang chơi cùng là tác giả.

Cô ta có quyền lực trong thế giới này, và đó có lẽ là điều thúc đẩy các nhân vật.

Điều này thể hiện rõ qua hành vi ngày càng khác thường của Killian.

'Sự thất bại của sự cố du thuyền vừa qua đã làm suy yếu khả năng kiểm soát của tác giả nên có lẽ việc Lize và tôi trở thành bạn bè không phải là điều không thể'.

Tôi đã làm giảm quyền lực của tác giả bằng cách đáp ứng điều kiện ngoại lệ thứ hai, và sự cố du thuyền thậm chí còn khiến quyền lực của cô ta trở nên yếu hơn.

Có lẽ...... cô ta đã đến mức gần như bất lực rồi.

'Chúng ta sẽ biết đáp án sau ngày hôm nay.'

Tôi bước ra đường cùng Lize, đầy tinh thần thách thức.

"Ồ......!"

Tôi đã thốt lên đầy cảm thán trong chuyến thăm gần đây nhất của mình, nhưng phố Le-Belle Marie được trang trí theo phong cách ngày lễ đã khiến cho tôi phải thốt lên một câu cảm thán khác.

Trong khi Hàn Quốc của thế kỷ 21 đã mất đi sự hấp dẫn và hứng thú trong kỳ nghỉ mỗi năm trôi qua, thì nơi này lại ấm cúng và lấp lánh như cổ tích mùa đông.

"Đó là cửa hàng giày nơi Killian đã mua giày cho tôi hôm nọ. Anh ấy nói anh ấy cũng sẽ đưa cô đến đó. Cô đã đến chưa?

"Đúng vậy. Tôi đã đặt mua một đôi giày thường và hai đôi bốt mùa đông."

"Tôi nghe nói giày của họ rất thoải mái và chắc chắn. Chúng sẽ rất đẹp." Lize nói với một nụ cười.

Lize dường như không hề cảm thấy khó chịu khi tôi đến đó một mình với Killian.

Khác xa so với mấy ngày trước, khi cô ta dường như đang cố gắng giành lại nam chính thứ hai.

"Cô đã đặt mua găng tay mùa đông chưa? Nếu cô đặt mua bốt, tôi nghĩ cô cũng nên có vài chiếc găng tay lông đi kèm với chúng."

"Killian nói lần sau chúng tôi sẽ đặt sau......"

"Sao cô không đặt mua chúng luôn khi đang ở đây, tôi cũng sẽ mua một ít găng tay lông."

Lize dường như đang gợi ý điều đó như một sự giúp đỡ.

Nhưng tôi lắc đầu, nhớ đến Killian, người có vẻ thích thú khi xỏ giày cho tôi.

"Nhưng vì Killian đã đề nghị chúng tôi nên mua cùng nhau nên tôi sẽ quay lại với anh ấy sau; anh chàng đó có thể sẽ bĩu môi lần nữa nếu tôi nói tôi đã mua trước rồi."

"Phụt! Ahahaha! Ahahaha!"

Thật bất ngờ. Điều đó có buồn cười lắm không?

Lize cười nhiều đến mức có thể diễn tả luôn cụm từ "bật cười".

Thật khó để hiểu được sự hài hước của thế giới này.

"Ha, không biết đã bao lâu rồi tôi mới cười nhiều đến thế. Cô thật tuyệt vời, Edith. Chưa một ai dám nói như vậy về Killian. Phụt!"

Ý tôi là, vâng, chắc chắn rồi, đối với phần còn lại của thế giới, Killian là người đàn ông hoàn hảo giống như Cliff.

Nhưng anh ấy lại là một người thích chơi khăm.

Sau một trận cười sảng khoái, Lize đưa tôi đến một số cửa hàng nổi tiếng nhất trên phố Le-Belle Marie.