Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 89



Edit: Dưa Hấu

---

'Gì vậy?'

Leila từ từ đến gần cửa sổ và cẩn thận nhặt chiếc phong bì kẹp qua bệ cửa sổ.

– Thưa cô Leila Sinclair.

Cô ta không thể biết ai đã gửi nó, nhưng cô ta biết nó là dành cho cô ta.

Nửa lo lắng, nửa phấn khích, Leila mở phong bì và mở lá thư bên trong ra.

[– Thưa cô Leila.

......Tôi thấy cô ngắm nhìn Killian Ludwig tại vũ hội Ngày Quốc khánh hôm nay, và trông cô khá bối rối.

Sự thật là tôi cũng vô cùng hoang mang trước hành vi vô liêm sỉ của Edith Riegelhoff và cảm thấy phẫn nộ.

Chúng ta không thể để Killian rơi vào mưu đồ của một người phụ nữ độc ác như vậy.

Tôi có một kế hoạch rất hay để loại bỏ Edith Riegelhoff, nhưng tôi không thể thực hiện một mình được.

Nếu quý cô Leila cũng cảm thấy phẫn nộ với người phụ nữ đó, vui lòng đến địa chỉ bên dưới vào ngày mai.]

Bức thư mà cô ta đọc sau khi bỏ qua tất cả những lời chào hỏi trang trọng, được viết với giọng điệu lịch sự với lời đề nghị cùng nhau loại bỏ Edith.

Một người bình thường sẽ nghi ngờ người gửi bức thư, nhưng Leila, người đã nổi cơn thịnh nộ với Edith cả ngày, thực sự rất vui mừng.

'Rõ ràng, tôi không phải là người duy nhất ghét cô ta!'

Cô ta cảm thấy sự tức giận của mình đã được biện minh.

Leila cuối cùng đã có thể bình tĩnh lại và đi ngủ.

Ngày hôm sau, Leila đi đến địa chỉ trong thư, cùng với một hầu gái và một hiệp sĩ.

Đó là một trong nhiều con hẻm trải dài hai bên đường Le-Belle Marie.

"Là nơi này ư?"

Leila kiểm tra đi kiểm tra lại để chắc chắn rằng địa chỉ trên bức thư giống với số trên tòa nhà.

Cánh cửa cọt kẹt mở ra trước khi cô kịp gõ.

"Vào đi, quý cô Sinclair."

Đó là một hiệp sĩ với khuôn mặt vô cảm.

Hiệp sĩ Sinclair hộ tống Leila siết chặt chuôi kiếm, nhưng hiệp sĩ từ bên trong tòa nhà lại rất lịch sự.

Leila giơ tay ngăn cản người hộ tống của mình, liếc nhìn xung quanh rồi bước vào tòa nhà.

Tòa nhà gạch đỏ cũ kỹ nhìn từ bên ngoài trông có vẻ ảm đạm, bên trong cũng tối tăm.

"Sao tối vậy?"

Mặc dù có bề ngoài tồi tàn nhưng tòa nhà được trang trí như một ngôi nhà dành cho một thường dân giàu có.

Tuy nhiên, không giống như trạng thái sạch sẽ và không có bụi, nó không có hơi ấm của con người.

"Tôi xin lỗi. Vì đây là cuộc gặp riêng tư nên tôi e rằng tôi đã đưa cô đến một nơi không phù hợp với cô, quý cô Sinclair, tôi mong cô thông cảm cho chúng tôi."

Thái độ vẫn lịch sự của người hiệp sĩ làm trái tim Leila dịu lại.

Người hiệp sĩ dẫn Leila lên tầng hai của tòa nhà, và khi anh ta mở cửa phòng khách tầng hai, một người phụ nữ có vẻ ngoài điềm tĩnh ở độ tuổi ngoài hai mươi đang đợi cô ta.

"Xin chào, quý cô Sinclair."

Không biết về cấp bậc hay địa vị của người phụ nữ, Leila nhẹ gật đầu và ngồi xuống ghế sofa theo lời mời.

"Tôi muốn biết danh tính của người đã viết thư cho tôi trước tiên," Leila hất cằm nói.

Người phụ nữ đối diện cô mỉm cười yếu ớt. "Tôi không thể nói cho cô biết chính xác người đó là ai, nhưng tôi chắc chắn cô có thể đoán ra được..."

Người phụ nữ hơi hé mở chiếc áo khoác đang mặc, để lộ một chiếc huy hiệu nhỏ ghim phía trên ngực trái.

Đó là huy hiệu được đeo bởi những người hầu nhà Ludwig.

"Vậy...... ý cô là cả cô và hiệp sĩ đó đều thuộc nhà Ludwig?"

"Đúng vậy."

"T-tại sao một người hầu Nhà Ludwig lại gửi thư cho tôi......!"

"Cô chưa đọc thư à?"

"Bức thư nói là sẽ loại bỏ Edith Riegelhoff– à......!"

Đôi mắt của Leila mở to như thể cô ta nhận ra điều gì đó.

"Cô cũng muốn loại bỏ Edith Riegelhoff khỏi nhà Ludwing, phải không?"

Người phụ nữ đối diện lại mỉm cười. "Chúng tôi chỉ làm theo những gì chủ nhân sai bảo, và chúng tôi không thể tự ý tiết lộ. Mong muốn của chủ nhân chúng tôi được nêu đúng như trong bức thư mà cô nhận được."

Leila mỉm cười, cảm thấy trái tim mình chợt dâng lên trong lồng ngực.

'Vậy là ngay cả nhà Ludwig cũng đang tìm cơ hội để loại bỏ cô ta, và họ đã gọi tôi vào cuộc......!'

Niềm hy vọng nảy nở trong lòng cô ta.

Cô ta cũng nhận ra rằng mình có thể vả mặt Damien vì đã phớt lờ cô ta.

"Vậy cô muốn gì từ tôi?"

"Đó không phải là một việc khó thực hiện. Cô biết con trai của Tử tước Sicily là ai, phải không?"

"Thiếu gia Sicily...... à, người đàn ông phát cuồng vì Edith Riegelhoff à?"

"Vâng đúng vậy. Cô chỉ cần chuyển lời cho anh ta một chút thôi."

"Nhưng không phải hắn ta đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi sao?"

Con trai của Tử tước Sicily, hay Fred Sicily, là người đã bám theo Edith trong khoảng một năm qua.

Edith đã dụ dỗ anh ta để lấy thông tin về một dự án đường sắt mà Tử tước Sicily tham gia, nhưng Fred, người chưa bao giờ bị quyến rũ bởi một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, đã hoàn toàn say mê cô ấy.

Nhưng khi đã tiết lộ hết thông tin của mình, anh đã bị bỏ rơi một cách tốt bụng, và anh ta đã theo đuổi cô một cách ám ảnh trong một thời gian, cho đến bị cha anh ta đuổi đến điền trang.

"Tôi nghe nói gần đây anh ta đã trở lại thủ đô."

"Tôi đoán rằng cuối cùng Tử tước Sicily đã tha thứ cho anh ấy; nhưng nếu chỉ cần đến gặp Fred thì tại sao cô lại cần mượn tay tôi?

"Chủ nhân của tôi muốn mọi thứ trông tự nhiên, đến từng chi tiết nhỏ nhất. Để sau này mọi chuyện sẽ giống như một 'tai nạn'."

"Huh- vậy à?"

"Đúng vậy. Tôi chắc chắn rằng cô đã nhận được lời mời tham dự bữa tiệc trà vào ngày mai tại nhà Tử tước Sicily, đúng chứ?"

"Đúng vậy, nhưng......"

"Cô chỉ cần ở đó và chuyển một thông tin duy nhất cho Thiếu gia Sicily."

Người phụ nữ trẻ của nhà Ludwig lại đưa cho Leila một mảnh giấy nhỏ.

Nó chứa thông tin Leila cần truyền lại.

"Cô có chắc không... đây là tất cả những gì tôi cần phải làm?"

"Không phải nhà Ludwig không đủ khả năng để gây áp lực lớn lên cô đâu, cô gái trẻ. Nếu cô có thể làm được chừng này thì phần còn lại sẽ tự lo liệu được."

Leila hơi lo lắng, nhưng bản thân việc này không hề khó khăn chút nào.

Hơn nữa, cô ta biết rằng nếu có chuyện gì xảy ra, cuộc điều tra sẽ không lan đến chỗ cô ta.

Cô ta chỉ cần chuyển một thông tin nhỏ thôi.

'Nó không thiệt.'

Leila chậm rãi gật đầu. "Nhưng tôi muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó...... ít nhất là về kế hoạch, bởi vì tôi không muốn bị lợi dụng khi không biết chuyện gì."

"Không nhiều. Chúng tôi sẽ dụ Edith Riegelhoff gặp thiếu gia Sicily ở một nơi rất riêng tư."

"Và...... chuyện gì sẽ xảy ra sau đó?"

"Điều đó tùy thuộc vào thiếu gia Sicily quyết định ngày hôm đó. Cô nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra, thưa quý cô Sinclair?"

Leila ngơ ngác nhìn người phụ nữ trẻ, rồi từ từ bắt đầu bật cười.

"Chà...... Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng tôi khá mong chờ nó."

Người phụ nữ trẻ mỉm cười đáp lại và hỏi: "Cô có chắc chắn muốn nhận công việc này không?"

"Tất nhiên rồi."

Leila đưa tay về phía người phụ nữ trẻ và cô ấy nắm chặt lấy nó.

Đó là thời điểm mà một điều gì đó rất đơn giản nhưng lại gây ra hậu quả đáng sợ đã được lên kế hoạch.

***

Sau khi từ vũ hội về, Killian và tôi dành cả đêm trên ban công để tiếp tục công việc còn dang dở trước đó của mình.

Ngày hôm sau, chúng tôi gần như nằm bẹp trên giường cả ngày.

'Anh ấy có sức chịu đựng của một con vật, thực sự......'

Tôi cảm thấy hơi khó chịu khi Killian lại có vẻ ngoài tươi tắn trong khi tôi phải chịu đau đớn vì anh ấy.

Nhưng khi anh ấy hôn tôi nồng nhiệt, ôm tôi vào lòng và bảo tôi hãy gọi anh nếu tôi cảm thấy không khỏe dù chỉ một chút, tôi tự hỏi liệu đây có phải là cảm giác được yêu hay không.

May mắn thay, Edith rất khỏe mạnh, không giống như tôi ở kiếp trước, nên ngày hôm sau tôi cũng thức dậy với tinh thần sảng khoái.

Như chờ tôi tỉnh, Lize ngay lập tức mời tôi uống trà.

"Edith!"

"Cảm ơn vì đã mời tôi uống trà, Lize."

"Không có gì."

Tôi không thể không mỉm cười với Lize, người đang mỉm cười đáp lại tôi với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

"Vậy là chỉ có hai chúng ta... hôm nay à?"

Cliff và Killian, những người thường xuyên uống trà cùng Lize, không thấy đâu cả.

Tôi đã chắc mẩm họ sẽ ở đó, nhưng......

"Hôm nay tôi đã cố tình không gọi họ để dành thời gian chỉ tôi với cô."

Ok, hãy chơi một mình với người chị em......không, không, cố lên!

Lize rót cho tôi một tách trà rồi đặt món trà thơm ngon về phía tôi, nhẹ nhàng nói: "Tôi nghe nói rằng ngay khi vũ hội Quốc khánh kết thúc, đường phố sẽ được trang trí đón cuối năm."

"Đã...... cuối năm rồi."

Đối với tôi, hình ảnh của từ cuối năm từ lâu đã chuyển từ ấm cúng, vui tươi sang lo lắng, sợ hãi.

Cuối năm rồi...... mùa đông đang đến......

Nhưng Lize không biết tôi đang nghĩ gì.

Cô ta mỉm cười có chút ngượng ngùng. "Nghĩ lại thì, tôi nghĩ rằng chúng ta chưa từng đi chơi cùng nhau, Edith."

"Ồ, đó là sự thật."

"Tôi thích phố Le-Belle Marie. Còn cô thì sao, Edith?"

"Ừm...... Tôi chưa đến phố Le-Belle Marie nhiều, nó giống nơi dành cho các bạn gái. Tôi mới tới phố Dasrus có vài lần thôi."

"Ừm, thật sao? Có rất nhiều thứ xinh đẹp đẽ trên phố Le-Belle Marie...... thỉnh thoảng cô muốn đi chơi với tôi không? Nếu cô xuống lãnh địa với Killian, cô sẽ không bao giờ thực sự có cơ hội mua hoặc nhìn thấy những thứ xinh đẹp."

Hmm...... Tôi tự hỏi liệu đây có phải là điềm báo cho những điều xảy ra sắp tới không.

Chắc chắn không có tập nào mà Edith đi chơi một mình với Lize.

Edith nguyên tác sẽ cố giết cô ta nếu cô ấy đi chơi một mình với Lize, còn Cliff và Killian nguyên tác cũng sẽ không bao giờ để Lize và Edith đi chơi một mình.