Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 156: Ngoại Truyện 9: Điều gì đến cũng sẽ đến



Edit: Dưa Hấu

---

Một mùa thu bội thu và một mùa đông lạnh giá lại trôi qua.

Trong thời gian đó, gia tộc Ludwing trở thành chủ đề nóng hơn bao giờ hết, và chúng tôi đã trải qua một mùa thu và mùa đông trong tình trạng trống rỗng không thể giải thích được và sự im lặng ngột ngạt.

Chúng tôi đã bỏ qua vũ hội nhân ngày Quốc Khánh và từ chối tất cả các lời mời.

Nhưng chúng tôi không thể để vậy mãi được.

Khi những bông hoa nở khắp nơi, tiếng ong vo ve quanh những bông hoa đang chớm nở, gia tộc Ludwing dần rũ bỏ nỗi đau và đứng dậy.

Chính Erdin là động lực to lớn của công tước và nữ công tước.

"Ông bà~"

"Ừ, ừ. Ông là ông cháu đây. Hahaha!"

"Kyaah!"

Erdin thích thú khi được công tước nâng lên và ôm chặt cậu bé, thậm chí còn chảy nước miếng, nhưng công tước không ngại để chiếc cà vạt đẹp đẽ của mình thấm nước miếng của Erdin.

"Erdin, nhìn này!"

Bên cạnh cậu bé, nữ công tước đang vẫy đủ thể loại lục lạc và búp bê.

Đôi mắt Erdin lấp lánh khi cậu bé cúi xuống nhặt chúng lên, công tước và nữ công tước cười khúc khích trước sự cute hột me của cậu bé.

Điều đó đã được thêm vào danh sách ngày càng dài những món đồ Erdin sẽ mang về Ryzen.

Thực ra, tôi lo lắng cho Cliff hơn là công tước và nữ công tước.

"Cảm ơn cô rất nhiều vì đã cứu mạng Lize."

Hai mùa trôi qua mà tôi vẫn không thể quên được vẻ mặt của Cliff khi anh ta chào đón tôi với vẻ mặt tuyệt vọng khi chúng tôi nhìn chiếc xe ngựa chở Lize rời đi.

Đối với anh ta việc rũ bỏ tình cảm dành cho Lize thật khó khăn, cho dù giữa họ vốn đã tạo ra một khoảng cách.

Trên thực tế, vào mùa thu và mùa đông năm trước, anh ta hầu như không rời khỏi phòng mình ngoại trừ khi có việc.

Nhưng đến mùa xuân, Cliff có vẻ đã đưa ra quyết định của mình.

"Anh trai mời chúng ta uống trà."

"Anh nghĩ bây giờ anh ấy đã ổn hơn chưa?"

"Nhìn bề ngoài thì trông anh ấy vẫn thế, nhưng anh cũng không biết bên trong anh ấy như thế nào."

Killian cười chua chát.

Thậm chí nơi anh ta mời chúng tôi uống trà cũng là trên ban công của đại sảnh, nơi mà anh ấy, Killian và Lize thường uống trà.

Ở đó, dưới ánh nắng ấm áp, Cliff đang đợi chúng tôi với những món tráng miệng ngon miệng.

"Trà thơm quá. Cảm ơn vì đã mời em đến uống trà, Cliff."

"Không có gì. Thật ngại khi nhận được lời cảm ơn từ điều này, nó chẳng có gì đặc sắc cả, haha!"

Đúng như Killian nói, anh ta mang trên mình nụ cười tự tin, thoải mái như trước đây.

Nhưng nhìn đôi má hóp lại, làn da thô ráp và thân hình hơi gầy hơn trước một chút, tôi nghĩ rằng anh ta đang khá đau khổ.

Trông anh ta có vẻ ăn không ngon, ngủ không yên.

Và những suy nghĩ nào đó đã chiếm giữ tâm trí anh ta suốt màn đêm đông tĩnh lặng?

Tự trách bản thân, hối hận, buồn bã... Tôi tự hỏi không biết anh ta có bị dày vò bởi những cảm xúc đó không.

Tôi mơ hồ đoán được đây là thời kỳ khó khăn đối với anh ta, nhưng tôi chỉ mỉm cười rạng rỡ, như thế không biết gì cả. Như cách anh ta thường làm.

"Khi nào Erdin làm lễ rửa tội?"

"Ngày 20 tháng 3, vào ngày Thánh Rufello."

"Ngay cạnh nhỉ. Sau khi lễ rửa tội kết thúc, em có định về luôn không?"

"Em đã nghĩ về điều đó, nhưng em nghĩ bố mẹ cần Erdin ở bên họ thêm một thời gian nữa, nên em sẽ ở lại thêm một tháng."

"Suy nghĩ thấu đáo đấy. Cảm ơn em, Killian. Cảm ơn em dâu."

Anh ta cảm ơn chúng tôi, đôi mắt lại đăm chiêu.

Killian nhân cơ hội này hỏi, như để xác nhận ý kiến của Cliff.

"Anh định làm gì, anh trai? Anh không thể sống mãi như này được."

"Killian!"

Tôi chọc vào sườn anh nhưng anh không chịu phanh lại.

Và Cliff cũng không tránh né câu hỏi.

"Em nói đúng. Anh không thể sống mãi như này được. Anh là con trai cả của nhà Ludwig."

"Em không muốn anh vực dậy chỉ vì nghĩa vụ. Em muốn anh được hạnh phúc."

Cliff trông có chút ngạc nhiên, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười và nói: "Cảm ơn em."

Anh ta nhìn chằm chằm vào sân một lúc lâu, rồi chậm rãi hỏi: "Nhưng liệu anh có quyền được hạnh phúc không?"

"Anh đang nói vớ vẩn gì vậy? Anh ăn nhầm cái gì vào bữa sáng à?"

Killian cố gắng phá vỡ bầu không khí nặng nề bằng một câu nói đùa.

Nhưng Cliff trả lời với giọng nặng nề: "Anh đang nghĩ về mối quan hệ của mình với... Lize. Anh quan tâm cô ấy một cách mù quáng, sẵn sàng làm mọi thứ vì cô ấy, thậm chí còn đẩy em trai và em dâu anh vào tình cảnh nguy hiểm."

Cảm giác tội lỗi lóe lên trong mắt anh ta khi anh ta tiếp tục: "Sát cánh bên người mình yêu thương vô điều kiện, tặng cho họ những thứ thậm chí họ không cần... Anh từng nghĩ rằng đó là tình yêu, nhưng bây giờ anh không thể ngừng suy nghĩ chính anh là người đẩy cô ấy đến bước đường này và anh xứng đáng bị trừng phạt."

"Anh trai!"

Killian và tôi cố gắng an ủi anh ta, nhưng thật khó để tìm được những lời nói phù hợp. Bởi vì nếu nhớ lại những điều đó thì anh ta nói không sai.

Cliff nhìn tôi, sau đó cúi đầu xin lỗi.

"Trước đó vì vội vàng bảo vệ cho Lize nên tôi đã không xin lỗi đàng hoàng. Tôi thật lòng xin lỗi, Edith."

"Ồ, thôi nào. Tất cả chỉ là quá khứ."

"Cho dù đó là quá khứ, nhưng cũng không thể thay đổi sự thật là tôi đã làm những điều đáng xấu hổ."

Anh ta thở dài và bồi thêm: "Nhìn lại thì mối quan hệ của tôi và Lize thật không bình thường... Tôi không biết tại sao lúc đó tôi lại không nhận ra điều đó."

Tôi tự hỏi liệu Cliff cuối cùng đã thoát khỏi sự kiểm soát của tác giả hay chưa.

Nếu những cảm xúc mãnh liệt như vậy trong một người biến mất ngay lập tức chỉ vì họ không còn bị người tạo ra họ kiểm soát, có lẽ đó chính là sức mạnh của xác suất.

"Khi anh bị người khác thao túng tâm lý, anh sẽ không nhận ra mình đang bị thao túng, và chỉ khi anh thoát khỏi nó, anh mới có thể sáng mắt nhìn ra." Killian nói, nghe có vẻ buồn bã, và anh nhìn tôi.

Trước đây anh cũng ác cảm với tôi vì tình cảm anh dành cho Lize.

Nhưng tôi không có cảm giác vậy như Cliff hay Killian.

Ngược với họ, tôi phải chịu đựng một cảm giác trống rỗng không thể giải thích được vì Lize.

Bây giờ, không còn ai sẽ phải lên sân khấu chính của "Tôi từ chối sự ám ảnh của anh" đến từ một thế giới khác như tôi.

'Có lẽ đó là vì sao tôi đã nhân từ với Lize.'

Khi tôi nhận ra Lize là người đứng sau những kế hoạch hãm hại tôi, tôi có thể để cô ta bị xử tử nếu tôi muốn trả thù.

Nhưng bằng cách nào đó tôi không muốn.

Chỉ có cô ta và tôi biết rằng thế giới này là hư cấu. Nếu cô ta rời đi, tôi sẽ cảm thấy cô đơn trên thế giới này.

Nhưng như Killian đã nói, tôi không thể chìm đắm trong tâm trạng này mãi được.

"Cho dù tiếc nuối và đau lòng, chúng ta vẫn phải tiến về phía trước. Có quá nhiều thứ chúng ta phải vượt qua thay vì chìm đắm trong quá khứ."

Tôi không biết lời vừa rồi nói ra có phải để chính mình nghe hay không.

Gật đầu, Cliff đặt tách trà xuống và nói: "Vì vậy... tôi đã suy nghĩ về tương lai của mình, và tôi không nói dối khi nói rằng tôi xứng đáng bị trừng phạt."

"Anh đang cố truyền đạt gì vậy? Anh làm em lo đấy...."

"Anh đang nói rằng sẽ tốt hơn nếu em, Killian, trở thành người thừa kế công tước hơn là anh, một người còn thiếu sót–"

"Im mồm!" Killian ngắt lời, chặn họng Cliff trước khi anh ta kịp nói hết câu.

"Anh nghiêm túc đó. Em đã có người thừa kế và–"

"Đó là trừng phạt mà anh đang nói đến đó hả, đảo lộn cuộc sống của em theo ý anh ư? Anh nghĩ rằng việc em và Edith đang bỏ tâm huyết vào Ryzen lúc này là không xứng đáng và phải cảm ơn lòng tốt mà anh dành cho bọn em ư?"

".....Anh không có ý đó."

Killian hít một hơi thở ra để kìm nén cơn giận trong mình. Và tôi đồng tình với Killian.

Ryzen mới chỉ thực hiện những bước đầu tiên trên con đường cải thiện, và nếu chúng tôi đột ngột rời đi, nỗ lực mà chúng tôi cố gắng trước giờ sẽ hóa thành mây khói mà không bao giờ thấy ánh sáng.

"Bọn tôi hiểu ý anh, Cliff." tôi nói: "nhưng nếu anh cảm thấy phải chịu trách nhiệm cho những gì xảy ra với Lize, thì anh nên tiếp tục làm người thừa kế của công tước. Hãy chịu trách nhiệm và khiến nhà Ludwing mạnh mẽ như trươc - không, là mạnh hơn trước."

Đứng lên và gánh chịu hậu quả hơn là từ bỏ và bỏ chạy. Tôi không biết liệu chúng tôi có đang tàn nhẫn với anh ta quá không.

Nhưng nếu Cliff phải trả giá cho những gì đã làm thì anh ta phải làm vậy.

Cliff nhăn mày như bị ăn đấm, nhưng cuối cùng anh ta gật đầu: "Tôi xin lỗi, Edith, suýt nữa tôi lại thành một thằng ngốc lần nữa. Anh xin lỗi, Killian."

"Vì công tước và nữ công tước, và chính bản thân mình, Cliff, hãy mạnh mẽ lên."

"Edith nói đúng. Em biết là hơi sớm, nhưng anh nên nghĩ về việc tái hôn."

Miệng Cliff nhếch lên thành một nụ cười mỏng, nửa bối rối, nửa chua chát trước lời bổ sung của Killian.

Đối với người thừa kế công tước Ludwing già đi mà không có vợ con, là một điều xấu, nhưng nó cũng là việc không dễ dàng với anh ta.

"Chắc chắn rồi, bởi nếu trì hoãn việc tái hôn và sinh ra người thừa kế sẽ là gánh nặng cho bố mẹ và em."

Theo tiêu chuẩn của một cuốn tiểu thuyết Rofan thực sự, tình yêu đầu đời và duy nhất của Cliff là Lize.

Đối với anh ta, việc kết hôn với một người phụ nữ khác tương đương với một sự kiện có thể thay đổi thế giới, kèm theo đó đồng nghĩa với việc câu chuyện "Tôi từ chối nỗi ảm ảnh của anh" sẽ chấm hết.

Nhưng trong một thế giới đã tự vận hành, bạn không thể nhặt những mảnh vỡ và vá lại một cuốn tiểu thuyết đã hỏng.

Tôi quyết định ủng hộ quyết định của anh ta. "Tôi chân thành hy vọng anh có thể thoát khỏi cái bóng của Lize và xây dựng một mái ấm gia đình bằng cả trái tim, chứ không phải là kết hôn vì nghĩa vụ."

"Tôi sẽ ghi nhớ lời khuyên của cô. Mặc dù tôi không chắc mình sẽ hạnh phúc như cô và Killian."

Chúng tôi không cười lớn hay giả vờ vui vẻ, chỉ nhấp từng ngụm trà nóng của mình, hy vọng rằng đây sẽ là một ký ức để sau này chúng tôi nhớ lại.