Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 155: Ngoại Truyện 8: Hồi tưởng (13)



Edit: Dưa Hấu

---

Trong khi bác sĩ đang khám cho Sierra ở phòng dành cho khách, Edith, Killian, nữ công tước và công chúa Catherine đang lắng nghe câu chuyện gây chấn động của Daniel đang khóc chít chít.

"Vậy cậu là Johann?"

"Vâng...."

"Và nữ hầu tước Theroux đã nhận ra cậu đúng không?"

"Dạ."

"Vậy sao ban đầu cậu lại giả vờ như không biết?"

Johann khóc chít chít, vặn tay rồi trả lời: "Tôi nghe nói rằng mẹ đã bỏ rơi tôi, bà ấy bí mật ném tôi đi vì tôi vô dụng... và tôi nghĩ mẹ sẽ ghét tôi hơn nữa nếu biết tôi ở đây...."

Catherine tức giận với những lời nói đó. "Ai? Ai nói với cậu điều đấy?"

"Dì-dì của tôi..."

"Dì của cậu?"

Johann nhớ rõ mồn một những chuyện xảy ra cách đây 5 năm.

***

Vào ngày tổ chức bữa tiệc ngoài trời tại hoang cung, Johann đang chơi trong khu vườn với anh em họ của mình.

Đó là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời cậu bé: thời tiết đẹp, thức ăn phong phú và niềm vui với những người bạn cùng trang phải lứa mà lâu rồi cậu bé chưa gặp.

Nhưng rồi dì Avery của anh ấy vẫy tay từ phía bên kia.

"Dì!" 

"Đã lâu không gặp, Johann."

Cô ấy cười rạng rỡ, ôm chặt lấy cậu bé rồi đi sâu vào khu vườn.

"Dì ơi, chúng ta đang đi đâu đấy?"

"Ừm, mẹ con vừa nhờ dì làm một việc, nên dì đưa con đi theo."

Nghe nói là mẹ cậu nhờ, Johann nắm chặt lấy cô ấy, không một chút nghi ngờ. Cô ấy là một người dì thường xuyên đến thăm dinh thự Theroux và rất thân với cậu nhóc.

Nhưng khi cô ấy bế cậu vào khu vườn hẻo lánh, một người đàn ông đã đợi sẵn ở đó với một bộ quần áo rách rưới và bộ tóc giả của thường dân.

"Hãy thay quần áo của mình."

"Để làm gì ạ?"

"Đó là một trò chơi cải trang. Chúng ta sẽ chơi trốn tìm trong khi cải trang."

"Wow, nghe có vẻ vui đó ạ!"

Johann hào hứng thay quần áo và đội tóc giả.

"Dì thấy sao? Sẽ không ai nhận ra đó là con, phải không?"

"Chắc rồi. Con sẽ không bị bắt đâu."

Nụ cười của Avery có chút kỳ lạ, nhưng Johann không để ý đến điều đó.

Nhưng lần này, người đàn ông đang đợi họ đã bế Johann lên, nhìn xung quanh và đặt cậu bé lên xe ngựa.

"Hở? Tại sao con lại ở trong xe ngựa?"

"Nghe này, Johann. Điều mà mẹ con đã nhờ dì làm là vứt bỏ con, bởi vì con không có ích gì với cô ấy cả."

"Dạ?"

"Nghĩ đi. Mẹ con có hai đứa con trai khỏe mạnh hơn con và không có lý do gì cô ấy phải giữ lại con cả."

"Nhưng!"

Avery rút ra một túi từ tay và lắc lư. "Nhìn đi. Đây là số tiền ta nhận được từ mẹ con để vứt bỏ con. Con biết chiếc túi lụa này mà, phải không?"

Đó là một trong những món quà mà Johann đã tặng mẹ nhân ngày của mẹ năm nay.

"Cô ấy nói rằng cô ấy không cần nó và đưa cho dì. Mẹ con đã gặp nhiều khó khăn khi nuôi con. Cô ấy thậm chí còn bị nghi ngờ là đã ngoại tình vì con trông không giống cha con."

Trong khi Johann không nói nên lời, người đàn ông trên xe nói: "Nếu không muốn mẹ ngươi gặp rắc rối thì tốt nhất ngươi nên cư xử cho khôn ngoan, vì nếu ngươi hành động quá khích, mẹ ngươi sẽ gặp nhiều rắc rối hơn nữa."

Rồi ông ta đóng sầm cửa xe.

Đột nhiên bị ném từ hạnh phúc xuống vực sâu đau khổ, Johann không thể thoát khỏi nỗi tuyệt vọng.

Sau đó, cậu bé khóc lóc vùng vẫy nhưng bị người đàn ông tẩn cho một trận.

Người đàn ông đưa cậu bé đến một nơi nào đó ở nông thôn và bán cậu cho chủ một quán trọ.

***

"Chị không thể tin được người bắt cóc em lại là em gái của dì Sierra....!"

Catherine há hốc mồm.

Johann đủ thông minh để nhớ tất cả những chuyện này, nhưng lúc đó cậu bé mới chỉ 8 tuổi.

Và khi cậu bé không nghe thấy tin đồn nào về việc gia đình Theroux đang tìm kiếm mình, cậu bé đã tin lời Avery.

"Không phải, Johann! Họ sợ rằng nếu tin họ tìm kiếm em lan rộng, những kẻ bắt cóc sẽ làm hại em. Bố mẹ em đã làm mọi thứ để tìm kiếm em!" Catherine kêu lên, ôm Johann vào lòng.

Ngay lúc đó, họ nghe thấy âm thanh thứ gì đó rơi xuống phía sau họ.

Họ ngạc nhiên quay lại và thấy Sierra nằm trên sàn nhà, run rẩy với vẻ mặt đau khổ.

"Johann.....!"

"Mẹ....."

"Con yêu của mẹ, không có giây phút nào kể từ ngày mất con mà mẹ không nghĩ đến con cả, và niềm hy vọng con có thể còn sống đã khiến mẹ không rời khỏi trần thế."

"Mẹ!"

Johann nhảy dựng lên và chạy tới chỗ Sierra.

Hai mẹ con đã suốt 5 năm không gặp, ôm nhau khóc nức nở.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngập tràn cảm xúc, ngoại trừ Edith.

'Tuyệt cà là vời, nhưng.... tại sao mình lại là người tìm thấy cậu ấy?'

Trong nguyên tác, chính Lize là người tìm thấy cậu bé nên Edith đang rất hoang mang trước tình hình hiện tại.

Cảm giác bị cướp đi bàn tay vàng và là phần thưởng cho người khác chả vui vẻ gì.

Dù sao, theo ký ức của mình về nguyên tác, hoàng đế sẽ sớm cho gọi cô và đề xuất muốn đền đáp cô một thứ gì đó.

'Chậc. Cho dù tôi không ưa cô ta đến cỡ nào đi nữa, tôi vẫn phải cứu mạng người mà, phải không?'

Tất nhiên, không chắc 100% hoàng đế có thực sự tha cho cô ta hay không.

Công tước Ludwing và Cliff, những người không liên quan gì đến việc này có thể sẽ được thả, nhưng án tử treo cổ để trừng phạt Lize có lẽ đang được thảo luận, người đã dám đưa một đứa trẻ giả mạo, xát muối vào nỗi đau của gia đình Theroux.

***

Truyện được đăng duy nhất tại TruyenMoi.org

Tin tức Johann hàng thật giá thật đã được tìm thấy lần này đã khiến hoàng tộc bừa bàng hoàng vừa hạnh phúc.

Em gái của Sierra, Avery nhanh chóng bị bắt và một đội thẩm vấn được thành lập để kết án cô ta.

Cô ta nằng nặc phủ nhận, nhưng khi chủ quán trọ đã mua Johann và người đàn ông đã bán cậu bé được đưa ra làm chứng, cô ta cuối cùng cũng chịu từ bỏ.

"Cô ta có mọi thứ," cô ta nói, "và cô ta luôn giả vờ cao quý và thanh lịch! Ước gì tôi có thể khuôn mặt ngạo mạn đó của cô ta sụp đổ dù chỉ một lần!"

Cô ta luôn nghĩ rằng mình xinh đẹp và nổi tiếng hơn chị gái mình, nhưng khi hầu tước Theroux chọn Sierra làm cô dâu, cô ta đã không kìm nổi sự thất vọng.

Nhìn gia đình của chị gái mình càng hạnh phúc, cô ta càng không chịu được và đã bắt cóc đứa con trai út mà họ vô cùng yêu quý, mong muốn phá hủy hạnh phúc của họ.

Vụ án con trai út bị bắt cóc, vốn là một cơn đau dai dẳng của hầu tước và nữ hầu tước Theroux suốt 5 năm qua, đã có một cái kết có hậu buồn vui lẫn lộn.

Hoàng đế triệu tập Killian và Edith, vẫn chưa quyết định phải làm gì với nhà Ludwing.

"Đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, là ý muốn của chúa, nhưng sự thật là hai người đã cứu Johann và cho cậu bé an toàn. Nếu không có hai người, có lẽ em trai em dâu ta đã phải chịu đau khổ cho đến chết."

"Trời cao có mắt."

"Như những gì ta được nghe, nữ bá tước là người đã cứu mạng Johann, tốt lắm, Edith Ryzen. Nói cho ta nghe ngươi muốn gì. Ta sẽ thay mặt hầu tước Theroux thưởng cho ngươi.

Edith cúi đầu hít một hơi thật sau rồi lấy hết can đảm.

"Nhà Ryzen không còn gì để đòi hỏi nữa, vì chúng tôi đã nhận được ân sủng to lớn từ bệ hạ. Nhưng, tôi xin cả gan xin bệ hạ hãy tha thứ cho chị dâu của thần, Lize Ludwing, một lần."

"Cái gì?"

Lông mày hoàng đế giật giật. "Việc cứu mạng Johann của ngươi không liên quan gì đến việc Lize Ludwing đã mang đến một kẻ giả mạo và bôi tro trát trấu vào hoàng tộc."

"Thần hiểu. Nhưng nếu không có chuyện đó, nữ hầu tước Theroux sẽ không bao giờ đến dinh thự Ludwing, và khi đó cô ấy sẽ không có cơ hội nhận ra Johann, và chúng tôi sẽ đưa cậu bé đến Ryzen mà không biết gì cả."

Một tiếng thở dài phát ra từ hoàng đế.

Edith bồi thêm, "Không phải tất cả những điều này là ý muốn của chúa để trả lại đứa con mất tích cho hầu tước và nữ hầu tước Theroux hay sao ạ? Xin hãy nghĩ như vậy và tha thứ cho chị dâu của thần một lần."

Hoàng đế suy nghĩ hồi lâu rồi thở dài, đưa ra một kết luận không mấy tốt đẹp.

"Lời ngươi nói khiến ta cạn lời luôn. Ta biết rồi. Ta sẽ tha mạng cho Lize Ludwing."

Điều đó có nghĩa là Lize đã tránh được cái kết tồi tệ nhất, nhưng không có nghĩa là cô ta đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm.

"Để đổi lấy mạng sống của cô ta, ta thu hồi danh hiệu cao quý của cô ta và ra lệnh cô ta phải phục vụ trong tu viện đến hết đời và đền tội cho tội lỗi của mình. Cuộc hôn nhân của cô ta với Cliff Ludwing cũng sẽ bị hủy bỏ kể từ hôm nay."

Quyết định của hoàng đế khiến nhà Ludwing không dám ho he một thời gian. Nhưng họ cũng không thể cầu xin thêm sự tha thứ của hoàng đế.

Lize, người đã cố gắng bảo vệ cái ghế 'Nữ công tước Ludwing kế tiếp' bằng cách ký hợp đồng trước khi kết hôn với Cliff, cuối cùng đã bị tước bỏ tư cách làm vợ Cliff theo lệnh hoàng đế.

***

'Hừ, mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn khi Edith xuất hiện. Tôi không hiểu tại sao mình lại bị cuốn vào chuyện đó....'

Dựa vào bức tường lạnh lẽo của nhà tù và hồi tưởng về quá khứ, Lize ước được đi lại hết lần này đến lần khác. Cô ta ước mình không nên khiến linh hồn đó nhập vào Edith, ước cô ta không nên phớt lờ sự thay đổi trong thái độ của Killian.

Nhưng giờ mọi chuyện đã trở nên vô ích.

'Điều gì sẽ xảy ra với mình?'

Tất cả những gì cô ta có thể nghĩ lúc đó là làm thế nào để khiến kẻ giả mạo giống như Johann thật. Cô ta đã không nhận ra rằng vị trí của nốt ruốt mà cô ta viết 'phía trên xương đòn' thực ra là ở một phía khác.

Hình phạt cho việc bôi tro trát trấu vào hoàng tộc chỉ đứng sau tội tạo phản. Cô ta có thể bị xử tử hoặc bị nhốt trong tù mãi mãi.

Trong suốt nhiều năm viết về nghiệp mà những kẻ phản diện phải nhận, cô ta chưa bao giờ quan tâm đến nỗi sợ hãi hay đau khổ của họ, nên cô ta không thể nghĩ ra điều gì ở tình huống này.

Đột nhiên một người hầu xông vào.

"Tùy nhân Lize Ludwing, nghe lệnh của hoàng đế!"

Lize bàng hoàng nghĩ rằng cuộc đời mình sắp sửa sẽ chấm hết. Nhưng mệnh lệnh của hoàng đế không giống như những gì cô ta tưởng tượng.

"Ngươi sẽ được tha mạng, nhưng danh hiệu Ludwing và danh hiệu quý tộc của ngươi sẽ bị thu hồi, và ngươi sẽ phải phục vụ trong tu viện đến hết đời để đền tội cho tội lỗi của mình!"

Trước khi cô ta kịp phản ứng trước thông báo bất ngờ, Lize nghe thấy một điều chấn động hơn.

"Ngươi nên cảm ơn em dâu của mình. Nữ bá tước Ryzen đã tìm ra thiếu gia Johann hàng thật và cầu xin hoàng đế ban thưởng cho cô ấy bằng việc cứu mạng ngươi."

"Edith? Edith đã tìm thấy Johann ư?"'

"Đúng thế. Cô ấy đã tìm thấy thiếu gia Johann thật chứ không phải hàng giả. Ngay sau khi ra tù, ngươi sẽ đến tu viện Rodanthe. Nhận mệnh."

Người hầu nhìn chằm chằm Lize và rời đi.

Nhưng kể cả khi cô ta nhận được tin tốt là mạng sống của mình được cứu, Lize vẫn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Vì rõ ràng cô ta đang phải đối mặt với một cái kết xứng đáng với tư cách một nhân vật phản diện.