Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 119: Ngụy quân tử. giang kính “có bệnh vái tứ phương”



Ngày hôm sau.

Khi thức dậy, Tư Vũ thấy mình ở trong nhà khách. “Dậy rồi à?”

Hàn Mục Lẫm khoanh tay trước ngực, nghiêng người dựa vào cánh cửa, nheo mắt nhìn cô gái t7rong phòng vừa ngủ dậy.
Đệ Ngũ Thành Tông nói với giọng khinh thường.

Nhà Đệ Ngũ có được tin tức nhanh hơn người khác nhờ Đệ Ngũ Chân Doanh.
“Đúng là phải kiêng dè người này. Ở thủ đô có tin đồn rằng anh ta còn khắc chết bố mẹ của mình.”

“Nghe cô của con nói, nhà họ Hàn có tin đồn khác, đó là bố mẹ anh ta buông lời nguyền cấm kỵ với anh ta nên mới khiến anh ta có số mệnh như thế.”
Đệ Ngũ Thành Tông nói tiếp: “Có tin đồn sau khi đến huyện Tung Sơn, Lôi Bảo Tuệ không còn xuất hiện nữa.”

Đệ Ngũ Giáng nheo mắt, nói: “Đội quét dọn đang giở trò.”
Tư Vũ xoay người lại trong vòng tay anh, khoảng cách giữa hai người họ được kéo gần.

Hơi thở của anh phả vào trán cô.
“Người như vậy có mệnh sát tinh, cuối cùng cô độc cả đời.”

“Lương Dịch vẫn đang ở huyện Tung Sơn cùng với Đệ Ngũ Lam.” Đệ Ngũ Thành Tông bất ngờ chuyển chủ đề đến Đệ Ngũ Lam.
Kết quả kỳ thi tuyển sinh cấp ba vẫn chưa có nhưng huyện Tung Sơn lại có một tin tức đồi phong bại tục, đúng là điều sỉ nhục với huyện nhà.

Mặc dù bài viết trên diễn đàn của trường và các ứng dụng khác đã bị xóa, nhưng nhà họ Chu không đủ sức để dìm xuống những tin tức kiểu này.
Hàn Mục Lẫm đưa hai tay lên, ôm hờ cô từ phía sau.

Hơi nóng sau lưng khi0ến Tư Vũ thoáng khựng lại.
Hiện giờ Đệ Ngũ Giáng lo lắng Tư Vũ sẽ không trở về nhà họ Tư mà vẫn ở lại huyện Tung Sơn.

Nếu không có đội quét dọn cản trở, người của các gia tộc lớn không đến mức phải khoanh tay bó gối như này.
“Anh tránh ra được rồi đấy.”

Hàn Mục Lẫm giơ hai tay lên và lùi lại phía sau.
Chu Dung tức giận chỉ vào Chu Tiêu: “Bà xem trông nó có còn ra dáng học sinh không? Tôi xem những bức ảnh trên mạng mà còn cảm thấy nhục nhã, nó lại làm những chuyện…” Ông ta định nói là “bẩn thỉu không biết xấu hổ” nhưng cuối cùng lại thôi.

Chu Tiêu khóc thút thít: “Bố, có người đổ oan cho con, chắc chắn là có ai đó đã thuê người ghép ảnh và video. Con không hề làm những chuyện đó. Bố ơi, con biết người đó là ai, chắc chắn là Tư Vũ, là người lần trước lừa tiền nhà chúng ta. Mọi người đều nói rằng nó là cô cả nhà họ Tư ở thành phố Thân, chắc chắn nó đã thuê người đổ oan cho con.”
Mắt Đệ Ngũ Giáng tối sầm lại: “Người chúng ta cử đi lần trước biến mất không rõ nguyên nhân, chắc chắn là có người âm thầm trợ giúp.”

Bố sẽ cử một nhóm người nữa xuống huyện, con không cần quan tâm đến chuyện của con bé. Nó sẽ không lấn át địa vị của con đâu, nhà Đệ Ngũ vẫn còn rất nhiều con cháu xuất sắc.” Dù sao cũng không đến lượt Đệ Ngũ Lam.
Một cô bé bị tắc nghẽn gân mạch, để xem còn làm được gì, có sống qua mười tuổi hay không vẫn là cả một vấn đề.

***
Những năm gần đây, nhà Đệ Ngũ bọn họ cũng có ý định đưa con cháu đến thủ đô.

Không chỉ có nhà Đệ Ngũ mà những gia tộc khác cũng vậy.
“Làm những chuyện như vậy mà mày vẫn còn mặt mũi gọi tao là bố à?”

“Ông làm gì đấy, con bé phải chịu ấm ức như thế, ông không giúp giải quyết đã đành, lại còn đánh con bé.” Xương Ninh bênh con gái.
Hiện thực đã đánh bại ông ta hết lần này đến lần khác.

Không thể chịu đựng được vết thương tiềm ẩn này, ông ta đành phải nhờ người nhà họ Lôi giúp đỡ.
“Bữa sáng ở bên ngoài, dậy ăn đi.”

Tư Vũ xuống giường định cứ thế đi ra ngoài.
Cơ thể lạnh lẽo của cô gái khiến anh lấy làm lạ.

Chẳng lẽ cơ thể cô vẫn luôn lạnh lẽo như vậy ư? Mùa hè đã thế này, chẳng phải mùa đông sẽ đóng băng luôn sao?
Kỳ thi tuyển sinh cấp ba đã kết thúc, đoàn làm phim tiếp tục trở lại trường Tung Sơn quay phim.

Sau khi truyền tin tức của Lôi Bảo Tuệ về nhà họ Lôi, Lôi Tân Khê không còn xen vào nữa.
“Chỉ cần cô Tân Khê chữa khỏi vết thương cho tôi, điều kiện sẽ do cô Tân Khê quyết định.

Giang Kính đã tìm rất nhiều phương pháp trên mạng nhưng vẫn không có tác dụng gì.
Giang Kính hơi sững sờ khi nghe Lôi Tân Khê gọi mình như vậy, sau đó nhắc đến chuyện chính: “Cô Tân Khê, tôi có việc cần cô giúp đỡ.”

Lôi Tân Khê đứng tránh nhóm người đang bận rộn, nhếch miệng cười nói: “Tôi biết ông Giang định nói gì, tôi có thể giúp ông, nhưng cũng cần ông làm giúp tôi một việc.”
***

“Vẫn chưa về à?”
“Hiện giờ chúng ta không có cách nào tiếp xúc với nhà họ Phó ở huyện Tung Sơn, đành phải đợi người của mình trở lại, vẫn cần chuẩn bị những điều cần làm.”

Đệ Ngũ Giáng gật đầu, lại hỏi: “Bố, liệu nhà họ Tư có đoán được ý đồ của chúng ta không, thế nên mới từ bỏ việc đón người về?”
“Mình à, con gái chúng ta bị người ta hãm hại thê thảm thế này, tuyệt đối không được bỏ qua cho con bé đó.”

“Nó là người của nhà họ Tư, chẳng lẽ bài học lần trước vẫn chưa đủ à?” Đương nhiên là Chu Dung rất tức giận, nhưng khi nghe đến nhà họ Tư, còn ai dám động vào?
Cô nhớ ra việc tối qua đã đi theo Hàn Mục Lẫm trở về, sau1 đó tiện thể ngủ nhờ ở đây một đêm.

May là anh không phải ngụy quân tử giả vờ đứng đắn, nếu không cô đã bị “chén sạch” mà chẳng2 hề hay biết gì.
Có vẻ như anh rất thích hút thuốc.

Hàn Mục Lẫm lấy điếu thuốc ra cầm trong tay, bật lửa theo thói quen.
“Đánh răng cẩn thận, nếu không anh đây đích thân giúp nhóc đấy.”

Tư Vũ quay người lại tiếp tục đánh răng, nhướn mày nhìn người đàn ông trong gương.
“Đây là do ông Giang tự nói nhé, tôi không ép buộc ông đâu đấy.” Lôi Tân Khê biết chuyện Giang Kính bị thương ở huyện Tung Sơn, có người ở nhà đã báo cáo kết quả chẩn đoán với cô ta.

Vì thế, Giang Kính vừa lên tiếng thì cô ta đã biết ông ta muốn gì.
Tương lai của con gái mình gặp trở ngại, ông ta cũng mất hết thể diện.

***
Người đà7n ông vươn tay ra ngăn cô lại: “Đánh răng trước đã.”

Một chiếc cốc và bàn chải đánh răng mới tinh được nhét vào tay cô.
Cô uể oải đi đến trước bồn rửa mặt đánh răng.
Chu Dung ra ngoài kinh doanh dược phẩm cũng bị những người trong ngành chế giễu.

Khi về nhà, nhìn thấy Chu Tiêu dựa vào Xương Ninh khóc sướt mướt, ông ta tức giận giáng cho con gái mình vài bạt tai.
Cô ta không hiểu vì sao mình lại bị đánh.

“Bố?”
Đệ Ngũ Thành Tông suy nghĩ một lát rồi nói: “Cũng có thể là vậy.”

Chỉ cần chờ đến lúc Tư Vũ hai mươi tuổi thì cuộc hôn nhân với nhà Đệ Ngũ sẽ phải thực hiện.
Đệ Ngũ Thành Tông hơi ngạc nhiên khi nhận được tin tức bất ngờ này.

Đệ Ngũ Giáng trả lời: “Nghe Tư Khinh nói là do Tư Vũ, hình như là ảnh hưởng bởi nhà họ Phó.”
Bởi vì Tư Vũ là người đã lừa gạt tiền của nhà họ Chu bọn họ.

Bị lừa hai lần, cho dù là ai cũng sẽ nhớ mãi không quên.
“Tư Vũ.” Chu Dung cau mày.

Ông ta có ấn tượng sâu sắc với cái tên này.
Chu Tiêu lại nói: “Đầu óc Tư Vũ có vấn đề, nhà họ Tư không chứa chấp đồ vô tích sự nên đã đuổi nó ra ngoài từ lâu. Hai mẹ con nó không nơi nương tựa, chúng ta muốn làm thế nào mà chẳng được, nhà họ Tư không quan tâm đến mẹ con nó đâu.”

Chu Dung liếc nhìn cô ta: “Trong thời gian này, con không có việc gì thì đừng ra ngoài, bố sẽ cử người làm sáng tỏ mọi chuyện.”
“Đúng vậy, là tôi tự mình nói muốn giúp cô.”

“Nhà họ Tư có một quyển ‘Thập tam châm’, chỉ cần có quyển sách y thuật này thì tôi sẽ giúp ông Giang chữa trị. Vết thương của ông có thể chữa khỏi hay không đều phụ thuộc vào ông đấy.”

Giang Kính khẽ cau mày.