Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 118: Tôi sẽ tìm người mà định mệnh dành cho anh



Ánh mắt của Tư Vũ rất lạnh nhạt và thẳng thắn.

Đệ Ngũ Lam cứng đờ cả người.

“Mục đích ban đầu của việc lập gia tộc là gì?” Nói đoạn, Thần Chúc Thu liền cúp máy.

Trợ lý đứng bên cạnh lo lắng hỏi: “Có cần hỏi ý kiến của gia chủ không?”

Thần Chúc Thu lắc đầu: “Đừng làm phiền gia chủ vì những chuyện vặt vãnh này, chúng ta tự giải quyết đi. Thần Thích đâu, gọi anh ta đến đây hỏi về tình hình lúc đó.”
“Họ không thể ép buộc được tôi.”

“Ừ, thế nên anh đây mới khen nhóc thật sự rất giỏi.”

“Anh định ở lại đây bao lâu.”
Tư Vũ rút tay lại.

Mấy chiếc kim bạc đều đâm vào người Phó Lâm Hãn.

Cậu không dám nhúc nhích, cảm giác mấy chiếc kim đang chạy lộn xộn trong mạch máu, rất kỳ lạ.
Tư Vũ vỗ vào lưng cậu một cái.

“Roạt!”

Mấy chiếc kim bạc bắn ra cùng lúc.
“Em đang lợi dụng chị.” Tư Vũ nói thẳng.
<2br>Đệ Ngũ Lam lại đờ người, cuống quýt giải thích: “Em không lợi dụng chị.”

“Tạo dựng một gia tộc là vì bố mẹ em hay là bản thân em?”
<7br>Đệ Ngũ Lam xấu hổ cúi đầu khi bị vạch trần: “Chị ơi, em xin lỗi, nhưng suy nghĩ ban đầu của em là muốn giúp chị.”

“Điều này thì chị tin.7”
“Sao thế, nhóc lại đuổi anh đi à?”

“Không.”

“Nhóc Tiểu Vũ, anh đây không có nhiều bạn bè, nên rất thích ở bên nhóc.”
***

Hôm nay Phó Lâm Hãn không thể đi chơi bóng rổ, bởi vì cậu đang ngồi ở nhà nhìn chị họ bắt mạch cho mình.

Cậu cố nén cười chờ Tư Vũ bắt mạch xong.
Sau khi tiễn Tư Vũ, Phó Lâm Hãn thở phào nhẹ nhõm, tiện tay mở quyển vở, chợt ngây ra như phỗng khi nhìn thấy những dòng chữ ngay ngắn được viết theo thể chữ Khải*.

* Thể chữ Khải là phong cách viết chữ Hán ra đời muộn nhất, xuất hiện khoảng giữa thời Đông Hán và Tào Nguỵ, phát triển thành phong cách riêng vào thế kỷ VII. Chữ Khải có hình dạng vuông vắn, nét thẳng, có thể dùng làm mẫu nên đặc biệt phổ biến trong việc viết tay và xuất bản hiện đại.

Đây là chữ của Tư Vũ sao?
Hình như cô bé đã tìm nhầm người rồi.

“Chị ơi, cảm ơn chị đã cứu em, cho dù sau này chị muốn em làm gì, em cũng sẽ nghe theo sự sai bảo của chị.”

Đầu óc có vấn đề thì sao chứ, từ giờ trở đi cô bé sẽ đi theo Tư Vũ.
“Chị ơi!”

Cô bé ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời.

“Chị không có hứng thú với chuyện đó.”
“Ở bên anh rất vui.”

Câu trả lời của cô khiến Hàn Mục Lẫm mỉm cười. Anh đưa điếu thuốc lên miệng ngậm, cả người toát ra vẻ quyến rũ, ngay cả yêu quái trong núi nhìn thấy cũng phải mặc cảm.

Anh vươn tay ra, ngón tay nhẹ nhàng quấn một lọn tóc của cô.
“Chị ơi, đầu em sắp thủng rồi.” Phó Lâm Hãn sắp bật khóc đến nơi, trong lòng thầm nghĩ, chị ơi, em quỳ xuống xin chị tha mạng!

“Không chết được đâu.”

“Chị ơi.”
Bọn họ là điển hình của sự vong ân bội nghĩa.

Đệ Ngũ Lam ngẩn người nhìn Tư Vũ.

Nghĩ đến chuyện Lương Dịch nói rằng đầu óc cô có vấn đề, cô bé lo lắng, chẳng lẽ cô lại phát bệnh?
Thậm chí có tin đồn nhà họ Thần chỉ có ba cổ võ giả đang gánh vác gia tộc, và đã có dấu hiệu suy tàn.

Tuy nhiên, hôm nay họ lại nhận được một cuộc điện thoại từ Tây Âu.

Trợ lý đứng bên cạnh nghe rất rõ.
Cô gái vừa ăn kem vừa tận hưởng nhiệt độ của mặt trời lặn.

Hàn Mục Lẫm cũng đang ngắm cảnh hoàng hôn.

“Người nhà họ Tư đã tới nhưng nhóc vẫn chưa đi, nhóc Tiểu Vũ giỏi thật đấy.”
Tây Âu phát hiện cổ võ giả sử dụng năng lực một cách bừa bãi, đánh cắp đồ vật của nhà Rollin.

Thần Chúc Thu lạnh nhạt nói: “Phải chăng gia tộc Rollin đã nhìn nhầm, cổ võ giả nước nước Hoa chúng tôi không tiến vào Tây Âu. Văn vật mà các anh nhắc đến thuộc về nước chúng tôi, cho dù lấy về thì cũng là lẽ đương nhiên. Không thấy đồ đâu liền đi tìm chúng tôi là thế nào? Chúng tôi còn chưa đi tìm các anh để đòi văn vật mà đã tự tìm đến rồi sao.”

Diff ngồi dựa lưng vào chiếc ghế sô pha theo phong cách châu Âu, tách cà phê trong tay đã hơi nguội.
Nhà Đệ Ngũ đã tự lập môn hộ cách đây rất lâu, cũng rất nổi tiếng trong giới cổ võ.

Tư Vũ nói: “Không ghi lại không có nghĩa là nhà Đệ Ngũ không làm như vậy.”

Đệ Ngũ Lam nhìn Tư Vũ đi xa dần, bỗng cảm thấy mình không nên nhắc đến những chuyện đó.
Là phụ tá của gia chủ, Thần Chúc Thu đảm đương mọi công việc trong gia tộc.

Khác với Lôi Tương Giang của nhà họ Lôi, ông ta được toàn quyền quyết định, có quyền lực lớn hơn trong gia tộc.

Nhà họ Thần ở thủ đô rất kín tiếng.
“Chú Lương đã nói hết vớ2i em về hoàn cảnh của chị rồi.”

Vì thế, hai người họ nên giúp đỡ lẫn nhau.

Tư Vũ nhìn Đệ Ngũ Lam và nói: “Trước đây nhà Đệ Ngũ chỉ 0là đàn em của các gia tộc lớn, nhưng bây giờ đã tự lập môn hộ riêng. Còn các gia tộc lớn đã tan rã trong quá trình phân chia môn hộ. Tâm tính của con cháu nhà Đệ Ngũ không tốt.”
Đệ Ngũ Lam chợt cảm thấy Tư Vũ thật đáng thương.

Nhìn ánh mắt thương xót của cô bé, Tư Vũ đã biết cô bé đang nghĩ gì.

“Nhà Đệ Ngũ chưa từng đầu quân cho gia tộc lớn nào, trong lịch sử không có ghi chép gì cả.”
Anh ta nheo mắt lại, đôi mắt màu xanh sẫm lóe lên vẻ nguy hiểm.

“Gia chủ nhà họ Thần, chúng tôi đang báo cáo tình hình với các ông. Nếu hành động tiếp theo của các ông trái với hiệp ước thì đừng trách chúng tôi vượt quá giới hạn.”

“Nước chúng tôi không bao giờ sợ người phương Tây các anh.”
Phó Lâm Hãn cảm thấy mình đã sống lại.

Cảm ơn tổ tiên mười tám đời.

Cảm ơn Phật tổ, cảm ơn Thượng đế…
“Im miệng.”

Phó Lâm Hãn đành phải ngậm miệng lại.

Nhìn cây kim bạc dài như vậy đâm vào đầu mình, hai mắt cậu trợn ngược, suýt chút nữa thì ngất xỉu tại chỗ.
Cảnh tượng hiện lên trong đầu.

Cao nhân đắc đạo đập bí kíp thần công cái thế vào đầu cậu và nói: “Nhóc con, ta thấy con có căn cốt hiếm có, là kỳ tài luyện võ, tặng con cuốn thần công này, hy vọng con không phụ sự mong đợi của ta dành cho con.”

Nghĩ đến đây, Phó Lâm Hãn không nói nên lời.
“Thể chất rất tốt.” Tư Vũ lấy ra một quyển vở từ trong cặp sách: “Chăm chỉ luyện tập cơ bản nhé.”

Phó Lâm Hãn câm nín, nghĩ bụng, cô ơi, con gái cô điên rồi!

***
Cô của cậu nói với cậu rằng không được chọc giận chị họ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến chị họ.

Vì thế, Tư Vũ muốn làm gì thì cậu cứ để cho cô làm.

Sau đó, Phó Lâm Hãn thấy Tư Vũ lấy ra mấy chiếc kim dài bằng bạc.
“1Dạ?”

Đệ Ngũ Lam sững sờ một lúc rồi nở nụ cười.

“Chị đồng ý rồi phải không?”
Tư Vũ nhanh tay đâm một kim vào đầu cậu.

“Á!” Phó Lâm Hãn kinh hãi trợn trừng mắt: “Thủng rồi! Thủng rồi! Thủng đầu em rồi!”

“Gào thét cái gì?”
Trợ lý liền đi ra ngoài.

Chạng vạng tối.

Có hai người đang ngồi trên nóc chiếc xe đỗ trên đường quốc lộ, đón ánh chiều tà.
***

Tây Âu.

Diff Rollin đã liên hệ với nhà họ Thần ở thủ đô.
Trong quyển vở không chỉ viết các động tác bằng ngôn ngữ đơn giản mà còn có hình ảnh nhân vật sống động như thật.

Giống hệt những bí kíp võ công mà cậu xem trên tivi.

Khóe miệng Phó Lâm Hãn giật giật.
“Lần sau anh đi cùng nhóc đến thành phố Thân nhé.”

Tư Vũ ngẩng đầu lên, bắt gặp nụ cười tít mắt của anh.

Một lúc lâu sau, cô gật đầu.

“Được.”

Hai người đều im lặng nhưng bầu không khí lại thoải mái và tốt đẹp lạ thường.

Tư Vũ cắn phần kem ngon nhất, rồi nói: “Tôi sẽ tìm người mà định mệnh dành cho anh.”