Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 117: Làm gia chủ nắm quyền



Ở vùng biển nào đó.

Một chiếc bục lớn đột nhiên nhô lên giữa biển xanh.

Một chiếc trực thăng đáp xuống mặt sân đọng đầy 1nước. “Nhưng chẳng phải anh đã nói rằng có chuyện cần hắn xác minh à? Nếu hắn ngỏm củ tỏi thì xác minh kiểu gì?”

“Nếu hắn chết thì đành phải tìm cách khác. Chẳng phải những người đó vẫn luôn đứng sau giúp hắn sao? Cứ bắt đầu điều tra từ những người đó là được.”

Chẳng qua là hơi rắc rối thôi.
Nếu Hàn Mục Lẫm nhân từ thì đã chẳng “tặng sính lễ” cho người khác.

Tuy anh thả Thừa Hạc Văn ra nhưng chắc chắn vẫn có biện pháp phòng ngừa.

***
Nếu là đồ vật của điện thờ thì cứ trả lại cho điện thờ là được.

Ông đặt dải lụa lên bệ, rồi châm hương vái lạy.

***
Thừa Hạc Văn tháo vải bịt mắt ra, cảnh tượng trước mắt khiến anh ta sợ chết khiếp.

Anh ta đang đứng giữa một bãi nổi, được bao quanh bởi một hồ nhân tạo gần như rộng mênh mông.

Trong hồ nhân tạo, hàng nghìn con cá sấu đang lao về phía nguồn thức ăn duy nhất của chúng.
“Thằng ranh đó 7đâu.”

“Vẫn nhốt ở bên trong.”

“Mẹ kiếp, người hâm mộ cũng ghê gớm ra trò, làm loạn ở trên mạng. Người đứng đằng sau cũn7g được phết, thế mà vẫn sẵn lòng bảo vệ sao nam này.”
Hàn Mục Lẫm hỏi: “Trong mấy chục năm canh giữ ở đây, ông có thấy hiện tượng gì dị thường không? Chẳng hạn như lốc xoáy…”

Phó Trác lắc đầu: “Điện thờ nhà họ Phó chúng tôi cũng chỉ là điện thờ bình thường, không xảy ra chuyện gì lạ cả.”

Hàn Mục Lẫm nghĩ thầm, chắc hẳn trong điện thờ có thứ gì đó, không muốn để người nhà họ Phó phát hiện.
Dường như có ai đó đang bay, sau đó, một giọng nói trong trẻo và êm ái vang lên.

Anh dám chắc chắn rằng mình chưa từng nghe thấy giọng nói đó bao giờ.

Giọng nói trong giấc mơ không rõ ràng, cũng không nhìn thấy người.
Dù nó chỉ là thoáng qua nhưng đã để lại cho anh ấn tượng rất sâu sắc.

Hàn Mục Lẫm châm điếu thuốc, rít một hơi rồi ném xuống dưới chân giẫm nát.

***
Hôm nay Tư Vũ muốn đi đến nhà Phó Lâm Hãn để xem tình hình của cậu, thì tình cờ gặp Đệ Ngũ Lam.

Cô bé bướng bỉnh đứng chắn trước mặt cô.

“Em muốn gia nhập đội của chị.”
Thừa Hạc Văn ngơ ngác bước ra: “Các anh muốn thả tôi ư?”

Sao thế, không muốn đi à?”

“Nhưng trước đó các anh đã nói rằng sẽ nhốt tôi đến chết.”
Đội viên nhăn mày chửi thề: “Vậy thì tiếp tục nhốt hắn lại, cứ để cho đám fan kia làm ầm ĩ đi. Kẻ nào gây chuyện thì bắt kẻ đó, cả đám gây chuyện thì bắt cả bọn luôn.”

“Đội trưởng Hàn của chúng ta là một người nhân từ.” Cừu Tây Nguyên lườm anh ta một cái.

Đội viên câm nín.
Phó Trác nhận lấy dải lụa, trong lòng càng thêm thắc mắc.

Hàn Mục Lẫm lấy bật lửa ra châm lửa, cầm điếu thuốc đi ra ngoài theo con đường mòn.

Phó Trác nhìn theo bóng lưng anh, sau đó cầm dải lụa đi vào điện thờ.
***

Trong phòng giám sát.

Cừu Tây Nguyên dán mắt vào hồ nhân tạo.
Dải lụa không bay ra ngoài.

Hàn Mục Lẫm nghiêng đầu nhìn về phía điện thờ và nheo mắt lại.

Trong điện thờ có thứ ràng buộc nó sao?
Người từ phía trên bước xuống, nhanh chóng đi đến cửa vào. Sau đó chiếc trực thăng bay lên khỏi mặt biển, chiếc bục cũng 2chậm rãi chìm xuống.

Người ở bên trong dẫn Cừu Tây Nguyên đi vào.

“Đội phó Cừu, anh đến rồi à.”
Người đi theo sau không khỏi sửng sốt.

“Chẳng lẽ phải thả hắn ra 2à?”

“Không phạm phải tội lớn, nếu cứ giam ở đây thì sẽ có người có ý kiến.”
Tuy nhiên, anh thật sự muốn ngẩng đầu lên nhìn người đó, niềm khao khát ấy rất mạnh mẽ.

Hình ảnh dừng lại ở giọng nói của cô gái đó.

Anh muốn tiếp tục tìm kiếm, song không có chút dấu vết nào.
Hay là nó nhận ra người nhà họ Phó.

Tại sao?

Anh rất để ý đến cảnh tượng xuất hiện trong giấc mơ của mình mấy ngày gần đây.
Tư Vũ không nói nên lời.

“Chị mà không đồng ý, em sẽ quỳ xuống.”

Nói đoạn, cô bé liền quỳ xuống.
“Đây là ý của đội trưởng Hàn sao?”

0“Người đứng sau thằng ranh này rất ghê gớm, chúng ta có thể nhốt hắn mãi, nhưng sau đó vẫn sẽ liên tục bị quấy rối.”

Kẻ tiểu nhân là phiền phức nhất.
“Thật không ạ?” Đôi mắt Đệ Ngũ Lam như lóe lên ánh lửa.

Tư Vũ gỡ tay cô bé ra rồi đi tiếp.

Đệ Ngũ Lam đi theo bên cạnh: “Em biết chị là người nhà họ Tư và có hôn ước với anh Bảy, vậy chúng ta là người một nhà.”
Trong mộng, đống đổ nát xa xưa rất hoang tàn, cảm giác như thể cả thế giới chỉ có mình anh dừng chân.

Rất cô đơn và nặng nề.

Một hình ảnh khác lại vụt qua.
“Nhốt loại người như cậu ở đây chỉ tổ lãng phí không gian. Bịt mắt và trói tay hắn lại rồi đưa đi.”

Cừu Tây Nguyên không muốn nói nhảm với anh ta.

Thừa Hạc Văn bị bịt mắt và trói tay, thậm chí còn bị bịt kín tai, không thể nhìn và không thể nghe, cứ thế bị đưa đi.
Tư Vũ vòng qua cô bé, tiếp tục đi về phía trước.

Đệ Ngũ Lam chạy theo túm lấy vạt áo cô: “Em biết rằng em vẫn chưa đủ mạnh nên chị coi thường em, em hiểu mà.”

“Em cũng được đấy chứ.”
Tư Vũ lạnh nhạt đáp: “Chị không có đội.”

“Vậy em sẽ là thành viên đầu tiên trong đội của chị.”

“Chị không có ý định thành lập đội.”
Anh ta đang định nói về chuyện của mấy người nhà họ Hàn.

***

Phó Trác đi từ điện thờ ra, nhìn thấy Hàn Mục Lẫm vừa cất điện thoại di động bèn nói: “Có chuyện cần giải quyết phải không. Cứ đi đi, không cần phải ở đây với ông già này đâu. Tôi đã canh giữ nơi này mấy chục năm, đã quen rồi.”
Anh lấy ra dải lụa từ trong túi quần, đưa cho Phó Trác.

“Đây là?”

“Cháu nhìn thấy trong điện thờ, có lẽ là của nhà ông.”
Lại nhìn mấy con trăn lớn phối hợp vồ mồi mà toàn thân anh ta lạnh toát.

Thấy vậy, Cừu Tây Nguyên cười tít mắt lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Mục Lẫm: “Anh Hàn, hình ảnh rõ nét lắm.”

Hàn Mục Lẫm đang đứng bên ngoài điện thờ hóng gió: “Hắn có thể sống sót hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của mình, không cần phải quan tâm.”
Ngoài ra còn có mấy con trăn rất hung dữ, tốc độ bơi nhanh như gió, chẳng mấy chốc đã ở ngay bên cạnh chân anh ta.

Thừa Hạc Văn vội vàng nhảy lên cao, tránh sự tấn công của chúng.

Nhìn đàn cá sấu ăn thịt đông nghìn nghịt trước mặt, da đầu anh ta tê dại.
“Vậy anh phải kiềm chế một chút nhé.” Anh ta dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Thật sự không cần giúp đỡ à?”

Có điều, Hàn Mục Lẫm đã cúp điện thoại.

Cừu Tây Nguyên cạn lời.
“Chị mạnh mẽ như vậy mà không định lập một đội ngũ lớn để làm việc sao?”

“Chị không có chí lớn.”

Đệ Ngũ Lam nghẹn họng.
Cánh cửa sắt bị đập mạnh, Thừa Hạc Văn đứng bật dậy, nhìn người bên ngoài qua ô cửa sổ nhỏ bằng kính.

“Thằng ranh, cậu may mắn đấy.” Cừu Tây Nguyên liếc nhìn người bên cạnh: “Thả hắn ra.”

Đội viên miễn cưỡng mở cửa ra.
“Chị không có ý định lấy anh ta.”

“Anh Bảy không phải hạng tốt lành gì, không lấy cũng được, vậy chị thì sao? Chị không muốn làm gia chủ của nhà họ Tư à? Chị là tiểu thư thuộc chi trưởng của nhà họ Tư đấy.”

“Không có hứng thú.”

“Ai cũng muốn làm gia chủ để nắm quyền, với thực lực của chị hoàn toàn có thể cạnh tranh.”