Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 116: Ông phải về cùng họ



Tư Khinh cũng là một lựa chọn rất tốt.

Đệ Ngũ Thành Tông nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó gọi điện thoại cho em gái đang ở thủ đ1ô, nói về chuyện của Đệ Ngũ Giáng và Tư Khinh.

Đệ Ngũ Chân Doanh hờ hững đáp: “Nếu bỏ lỡ thì lần sau không còn cơ hội nữa đâu, anh2 bảo thằng bé suy nghĩ cho kỹ. Cô gái này là cô chủ của một gia tộc ở thủ đô, nhân phẩm tốt và rất có năng lực.” Nếu có thể tìm ra nguyên nhân trước để lấy lòng gia chủ, cô ta chắc chắn sẽ hơn hẳn những người khác.

Lòng hiếu thắng khiến Lôi Tân Khê có suy nghĩ khác.

Tư Chính vừa trở về nhà họ Tư đã bị Tư Vệ Bình gọi tới.
Nghe vậy, Lôi Khải Thiên nhíu mày.

“Ông biết rồi, cháu ở huyện Tung Sơn phải cẩn thận hơn, đừng giở trò trước mặt đội quét dọn. Bọn họ rất khó đối phó, nhà họ Lôi không muốn rước lấy phiền toái vào người.”

“Cháu biết rồi.”
Đệ Ngũ Giáng hỏi: “Bố ơi, cô của con nói thế nào2?”

“Ý của cô ấy là để chúng ta tự xem xét rồi quyết định.” Sau khi gả đến thủ đô, Đệ Ngũ Chân Doanh rất ít khi trở lại thành phố T0hân.

Nếu không phải lần trước tình trạng của Đệ Ngũ Thành Tông chuyển biến xấu thì bà ta sẽ không trở về.
Điều họ cần làm bây giờ là chuẩn bị tốt để hủy bỏ hôn ước.

***

Tư Chính và Phó Nguyên Ngọc ra khỏi phòng của Tư Vũ.
Tư Vệ Bình nheo mắt, nói: “Nếu ngay cả con cũng nói như vậy thì để Tạ Chung nghe điện thoại đi.”

Biết ông ta không muốn nói chuyện với mình, Tư Chính dứt khoát trả điện thoại cho Tạ Chung.

Ông ta nhận lấy điện thoại, gật đầu lia lịa: “Vâng, vâng, chúng tôi sẽ trở về ngay bây giờ.”
Tạ Chung khẽ cau mày khi thấy ông đi ra một mình.

Tiểu Vũ đang chờ điểm thi, sau khi có kết quả kỳ thi tuyển sinh cấp ba, con bé sẽ trở về nhà họ Tư. Chúng ta uổng công đi chuyến này rồi.”

Tạ Chung không hài lòng với việc ông chiều chuộng một đứa trẻ như vậy: “Ông đang làm hại cô bé đấy.”
Tạ Chung cúp máy rồi nói với Tư Chính: “Cô Tư Vũ có thể nán lại một thời gian nhưng ông phải trở về cùng chúng tôi.”

Tư Chính vốn định ở lại đây, nhưng nếu ông không trở về thì chắc chắn Tư Vệ Bình sẽ nổi giận.

Bảo ông trở về đã là một sự nhượng bộ rồi.
“Con bé là con gái tôi, chuyện này do tôi quyết định.” Giọng điệu của Tư Chính trở nên cương quyết: “Ông có thể gọi điện thoại cho bố tôi ngay bây giờ.”

Tạ Chung thật sự gọi điện thoại cho Tư Vệ Bình.

Tư Vệ Bình vừa nói chuyện với mấy nhân vật cấp cao xong thì nhận được điện thoại của Tạ Chung, ông ta cũng cau mày khi nghe quản gia thân cận của mình giải thích, sau đó nghiêm giọng nói: “Thằng Chính nói vậy thật à?”
“Nếu chúng ta hủy7 bỏ hôn ước, chắc chắn sẽ làm mất lòng nhà họ Tư, nhưng nếu đổi người thì mọi chuyện sẽ khác.”

“Nếu bố con anh đã quyết định rồi t7hì không cần phải hỏi ý của em nữa.”

Nói đoạn, Đệ Ngũ Chân Doanh cúp máy.
Lôi Tân Khê nhìn chằm chằm vào cái tên trên Weibo.

Tư Vũ.

Có lẽ cô ta nên ra tay từ cô gái này.
Một người hai mặt hay là cao thủ diễn kịch.

Có lẽ người ngồi ở vị trí gia chủ cần lươn lẹo như ông ta.

“Bố biết nhà họ Tư có người lén lút ra tay với Tư Vũ phải không? Con bé là cháu gái của bố, bố biết những chuyện này nhưng vẫn làm thinh.”
Phó Nguyên Ngọc xoay người lại, thấy con gái mình đứng đó liền cố nén nước mắt, nói: “Tiểu Vũ, bên ngoài nóng lắm, trở về phòng đi con.”

“Để con bắt mạch cho mẹ.”

“Bắt mạch à?”
Bởi vì trước đó Phó Nguyên Ngọc không uống liền mạch nên tác dụng không rõ ràng, vì thế, vẫn không thể luyện tập.

“Mẹ sẽ uống hết!”

Sao bà có thể từ chối tấm lòng của con gái mình cho được.
Tư Vũ đi vào phòng khách.

Phó Nguyên Ngọc khó hiểu theo sau, rồi ngồi xuống phía bên kia sô pha.

Tư Vũ ra hiệu cho bà đưa tay ra, sau đó bắt mạch cho bà: “Ừm, đã đả thông căn cơ một chút rồi đấy.”
“Lại là thuốc đường ư?”

Tư Vũ mua dược liệu đắt tiền từ chỗ ông cụ Lư là để làm những viên thuốc này. Chính vì thế, gần đây cô không có thời gian điều chế thuốc làm đẹp để bán trong buổi phát sóng trực tiếp.

“Mỗi ngày một viên, số thuốc lần trước mẹ muốn uống thì uống, không muốn thì không cần uống nữa.”
“Tôi bảo anh ta nói chuyện với ông.”

Tạ Chung đưa điện thoại cho Tư Chính.

“Bố ơi, Tiểu Vũ cần phải chờ một thời gian, con bé là cháu gái ruột của bố, bố không thể bắt ép con bé trở về được.”
“Gần đây có rất nhiều người gây chuyện trên mạng, hình như có ai đó đứng đằng sau giúp đỡ Thừa Hạc Văn. Cô xem.”

Lôi Tân Khê cầm lấy điện thoại di động, đọc bình luận trên mạng, cười khẩy nói: “Anh ta đã biến mất sau khi bị thương, thảo nào người hâm mộ lại không chịu bỏ qua. Có điều, chuyện này lại liên quan đến Tư Vũ. Tôi hơi tò mò, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với anh ta.”

Tiếc rằng lần trước ở bệnh viện chưa hỏi được gì thì Thừa Hạc Văn đã bị đưa đi.
Tư Vệ Bình chau mày, cảm thấy con trai mình càng ngày càng ngu ngốc: “Đó không phải là kiểm soát. Con đưa con bé ra ngoài, tưởng rằng những người khác của nhà họ Tư sẽ không nghĩ cách trừ khử con bé sao? Chi bằng đặt con bé trong tầm mắt để bảo vệ cẩn thận. Con cho rằng người làm ông nội như bố không thương cháu gái ư? Trong nhà họ Tư, ngay cả máu mủ ruột thịt còn chẳng trông cậy được, huống hồ là những người khác. Tư Chính, muốn bảo vệ người mình yêu thì nhất định phải đủ mạnh mẽ.”

Thái độ lúc thì mềm mỏng khi thì cứng rắn.

Đôi khi Tư Chính cũng chẳng biết rốt cuộc bố mình là người như thế nào.
Phó Nguyên Ngọc không nói nên lời.

“Mẹ chưa uống những viên thuốc đường con đưa cho mẹ à?”

Phó Nguyên Ngọc hơi bối rối khi thấy con gái chăm chú nhìn mình: “Mẹ bận quá nên quên mất. Tiểu Vũ, mẹ không cố tình quên đâu, mẹ sẽ tiếp tục uống.”
Nếu người con trai là ông mà không biết điều thì đừng trách nhà họ Tư quá đáng.

“Được, tôi trở về với các người.”

Tư Chính lưu luyến ngẩng đầu lên nhìn lầu hai của căn biệt thự.
“Hình như cô tức giận rồi. Bố, con hy vọng vợ tương lai của con sẽ là một người có thực lực.”

“Con là con cháu chi trưởng, đương nhiên không thể cưới một người đầu óc có vấn đề về làm trò hề cho thiên hạ được.”

Đệ Ngũ Giáng thở phào nhẹ nhõm khi thấy bố mình cũng nghĩ như vậy.
Lôi Tân Khê cất điện thoại đi, nhếch miệng cười nhạt.

Lôi Bảo Tuệ bị đội quét dọn giam giữ, muốn thoát ra cũng chẳng dễ dàng.

Người đại diện gõ cửa rồi bước vào.
Ông nói với vợ mình: “Anh ra ngoài đuổi bọn họ đi.”

“Anh đừng quá nóng giận.” Bà hiểu rõ “luật rừng” của nhà họ Tư, chỉ cần không hợp là sẽ đánh nhau.

Tư Chính gật đầu.
“Muốn trở về nhà họ Tư, thể lực của mẹ phải vượt qua kiểm tra.”

Có độc tính ăn sâu trong cơ thể của Phó Nguyên Ngọc, có lẽ bà đã bị người ta hạ độc khi còn ở nhà họ Tư. Vì vậy bà mới sinh ra đứa con gái bị dị tật.

***
Ông im lặng đứng trước mặt bố mình.

Tư Vệ Bình không vội nói chuyện với con trai mà giải quyết hết công việc trong tay rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Tư Chính: “Hai ngày nữa mẹ con sẽ trở về, con tự giải thích rõ ràng với mẹ con đi.”

Không có gì phải giải thích cả, Tư Vũ là con gái con, nhưng con bé cũng có suy nghĩ của mình, chúng ta không ai được kiểm soát con bé.”
***

Sau khi người nhà họ Tư rời đi, Phó Nguyên Ngọc đứng tần ngần ngoài cổng hồi lâu.

Tư Vũ đứng sau cửa, thờ ơ nhìn bóng lưng của bà.
Có lẽ Phó Nguyên Ngọc vẫn chưa uống hết chỗ thuốc mà cô đưa.

“Tiểu Vũ cũng biết bắt mạch à, con muốn học đông y sao?” Phó Nguyên Ngọc mỉm cười rút tay lại.

Tư Vũ trả lời: “Con vốn là thầy thuốc.”
Tư Vệ Bình bình thản nhìn Tư Chính: “Đó là vì con nhu nhược và không có năng lực nên hai mẹ con họ mới rơi vào hoàn cảnh như vậy.”

Tư Chính siết chặt hai tay thành nắm đấm: “Năm đó, là ai cho phép bọn họ đánh hội đồng? Bố cho rằng con không muốn trở nên mạnh mẽ sao?”