Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 110: Gia tộc rollin



Gia tộc Rollin sống tại quảng trường trung tâm.

Vậy mà Tư Vũ lại không xa lạ gì với một nơi như thế này.

Cách đây một thế kỷ, nơi đ1ây rất thịnh vượng, nhưng sau đó đã bị chiến tranh phá hủy, phải xây dựng lại nhiều lần mới có được như ngày hôm nay. ***

Trong lâu đài nhà Rollin.

Người đứng đầu của gia tộc này là Diff Rollin, một chàng trai trẻ tóc vàng mắt xanh.
“Chủ nhân!” Mallory hét lên đầy vui mừng.

“Chết tiệt, con nhãi phương Đông này từ đâu đến vậy?”

“Vậy mà cô ta không làm kinh động đến những người canh gác bên ngoài, còn tránh được cả tia hồng ngoại dày đặc.” Người đàn ông chỉ vào Tư Vũ, hô to: “Cô ta không phải là người bình thường!”
Không, hắn không nên t0iếp xúc với Ngụy Hân.

Nhưng bây giờ hối hận thì đã quá muộn.

“Tên này đang la hét đòi gặp gia chủ.”
Trước lời hăm dọa của hắn, họ càng cười to hơn.

“Nhìn xem, hắn vẫn đang nằm mơ kìa.”

“Chủ nhân? Hóa ra mày có chủ nhân à? Thật nực cười!”
Nói cách khác, có người đã lợi dụng lúc người của Mallory đến cứu hắn để lẻn vào căn phòng được bảo vệ cẩn mật.

Nếu không, làm sao có thể giải thích được chuyện này?

Diff Rollin nhìn chằm chằm vào con robot bị phá hủy hồi lâu mà không nói gì, trong đầu có một suy đoán.
“Các người đúng là rất tắc trách. Một thứ quan trọng như vậy bị đánh cắp ngay dưới mí mắt của mình mà cũng không nhìn thấy mặt kẻ trộm.”

Quản gia bừng tỉnh, chợt hỏi: “Thưa ngài, liệu có phải là thần trộm không?”

Gia tộc Rollin bỗng nhiên vớ được bảo vật, chắc chắn sẽ có rất nhiều kẻ ghen tị với họ.
Mái tóc hơi xoăn tựa như sóng lúa mì chín rộ, khẽ đung đưa trong làn gió đêm.

Đôi mắt xanh biếc sâu thẳm như hồ nước, dường như nhìn thấu đáy lòng của người khác, khiến họ không dám che giấu bí mật của mình trước mặt anh ta.

Anh ta lặng lẽ đứng đó, giống như một hoàng tử quý tộc bước ra từ bức tranh sơn dầu, tuấn tú vô song.
Tuy nhiên…

Quản gia mở từng lớp cửa, khi nhìn thấy hai con robot bị dập đầu ở tầng ba, vẻ mặt bỗng trở nên khó coi.

Đây là loại robot kiểu mới có tia hồng ngoại, cho dù người biết sử dụng pháp thuật bước vào đây cũng không thể làm gì được chúng.
Năm nay, Diff Rollin chỉ mới hai mươi bảy tuổi.

Ngay cả ở nước Hoa cũng không có người đứng đầu gia tộc nào trẻ như vậy.

Tuy nhiên, chàng trai này ngồi lên vị trí người đứng đầu gia tộc Rollin ở tuổi hai mươi bảy, điều đó cho thấy thủ đoạn đáng gờm của anh ta.
Mallory bị giam ở dưới hầm sâu, yếu ớt kêu gào đòi gặp chủ nhân nhà Rollin, như7ng chỉ nhận được sự mỉa mai và bị đấm đá. Về cơ bản là không ai coi hắn ra gì.

Nghĩ đến việc những người này đã sỉ nhục mình, hắn không kh2ỏi cảm thấy hối hận, đáng lẽ ra không nên đến nước Hoa.

Nếu không hắn đã không có kết cục như ngày hôm nay.
Họ chế tạo ra những robot này để đề phòng chuyện như thế này xảy ra, nhưng không ngờ rằng vẫn có người lấy trộm đồ của họ chỉ trong vài phút, thậm chí phá hủy hai con robot mà họ đã dày công nghiên cứu.

Diff Rollin nheo mắt lại, đi tới chạm vào những phần bị bóp nát và hỏi: “Không nhìn thấy rõ đối phương là ai à?”

Người đứng đầu đội vệ sĩ đi theo phía sau lắc đầu, cúi gằm mặt hổ thẹn nói: “Thưa ngài, là do chúng tôi tắc trách.”
Mallory và người đàn ông còn lại trợn tròn mắt.

Sau đó, gã hốt hoảng, xoay người chạy về phía cửa, có điều, còn chưa kịp mở cửa thì đã bị một họng súng chặn lại. Đó là khẩu súng để trên bàn.

“Pằng!”
“Cho dù chủ nhân của mày là ai, mày cũng phải trả giá cho những gì mày đã nói hôm nay.”

Một người trong số họ kéo Mallory đứng dậy và đấm vào mặt hắn.

Mallory la oai oái.
“Thưa ngài, chúng ta…”

Người đứng đầu đội vệ sĩ xấu hổ cúi đầu trước Diff.

Quản gia đứng bên cạnh Diff lạnh lùng giáng cho gã một cái tát mạnh.
Đúng lúc này, kính cửa sổ đột nhiên vỡ toang.

Một bóng người nhẹ nhàng nhảy vào.

Vừa nhìn thấy Tư Vũ, hai người trong phòng liền ngây ra như phỗng.
“Vâng.”

Quản gia lập tức đi về phía căn phòng đó.

Toàn bộ căn phòng được thiết kế với công nghệ tiên tiến nhất, với cửa ra vào yêu cầu vân tay, mở khóa bằng nhãn cầu, còn có người máy canh gác. Tất cả đều là những thiết bị bảo vệ nghiêm ngặt, đẳng cấp thế giới.
“Cảm ơn chủ nhân đã cứu tôi.”

Mallory ngồi trên thuyền, kính cẩn cảm ơn Tư Vũ.

Cô liếc nhìn chiếc bình bên cạnh rồi khẽ đẩy một cái.
Gã càng cúi đầu thấp hơn.

Diff nheo mắt lại, nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn vàng trên tay trái bằng tay phải, toát ra sự uy nghiêm vô hình.

“Kiểm tra căn phòng được bảo vệ đi.”
Gia tộc Rollin xuất 2hiện lần đầu tiên vào thế kỷ thứ mười một.

Tổ tiên của họ là một nhân vật phản diện, dựa vào chút may mắn và sự xảo quyệt của một kẻ tiểu 7nhân mà xây dựng nên gia tộc Rollin hùng mạnh.

***
Diff Rollin nhìn kỹ hiện trường một lượt, sau đó nghe các vệ sĩ thuật lại tình hình và khẽ cau mày.

Thưa ngài, gã Shelley đã trốn thoát. kẻ trộm rất có thể là đồng bọn của hắn. Nếu muốn tìm ra tên trộm, cứ bắt được gã Shelley là sẽ có manh mối.”

“Không, chúng tôi chắc chắn không có người thứ ba có mặt vào thời điểm đó.”
“Hắn tưởng mình là ai mà dám đòi gặp gia chủ, thật sự cho rằng mình là nhân vật tầm cỡ sao?”

Sau đó lại là một trận cười nhạo phũ phàng.

Mallory trừng mắt nhìn họ: “Các người biết rõ thân phận của tôi mà vẫn còn sỉ nhục tôi như vậy. Đợi đến khi ra khỏi đây, tôi nhất định sẽ bắt các người phải trả giá đắt cho những gì các người đã làm hôm nay. Tôi nói cho các người biết, chủ nhân của tôi chắc chắn sẽ tìm thấy tôi, sau đó giết sạch các người. Cứ đợi đấy mà xem.”
Anh ta nghi ngờ rằng kẻ trộm là cổ võ giả đến từ nước Hoa, chỉ họ mới có thể sở hữu những kỹ năng thần kỳ như vậy.

Có điều, trong nhận thức của anh ta, ngay cả cổ võ giả mạnh nhất cũng không thể dễ dàng chạy vào đây.

***
“Mau đi gọi pháp sư!”

“Reng!” Bên ngoài chợt vang lên tiếng chuông báo động.

Người đàn ông bấm chuông bị một chiếc lá đâm vào hộp sọ, chết ngay tại chỗ.
Tư Vũ quay người lại, chỉ đẩy Mallory một cái đã khiến hắn tránh xa hàng chục mét, ngã xuống đất, đau không chịu được.

Tuy nhiên, trước bờ vực tử vong, hắn nhanh chóng đứng dậy làm phép.

Kẻ địch từ phía bên kia không dám động vào hắn.
Chiếc bình và những thứ đựng bên trong rơi xuống biển sâu.

Mallory tò mò không biết trong bình có gì nhưng không dám hỏi.

Thấy cô dễ dàng đẩy chiếc bình xuống biển, hắn nuốt nước miếng, kìm xuống điều mình muốn hỏi.
Hắn cần phải giữ thái độ đúng mực trước mặt chủ nhân.

“Tôi nhớ đã dặn anh để mắt tới gia tộc Rollin, có phát hiện được gì không?”

Mally cứng họng.