Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 109: Dì giàu có thật đáng yêu



Ngày thứ hai sau kỳ thi tuyển sinh trung học.

Hoa khôi trường là Chu Tiêu lộ bộ ảnh “gây sốc” và một đoạn video ngắn. Tư Vũ định nói rằng muốn về quê thăm Phó Trác, nhưng bây giờ mẹ mình nói vậy, cô đành phải nói dối: “Con đi cùng bạn học.”

“Vậy con cho mẹ số điện thoại của bạn con, mẹ sẽ nói chuyện với bạn ấy.”
Chủ đề này cũng nhanh chóng đứng thứ bảy trong top tìm kiếm nhiều nhất trên Weibo.

Có người kéo xuống hóng chuyện, kết quả hóng được chuyện động trời.
Trên con tàu vượt đại dương, Tư Vũ đứng trên boong tàu, đón gió biển, ngửi vị mặn chát thoang thoảng của biển khơi.

Người nọ đã nhận được tin nhắn cô gửi và thêm WeChat của cô.
“Tô Lam à, dì là mẹ của Tư Vũ.”

Tô Lam thoáng ngạc nhiên: “Cháu chào dì, xin hỏi dì gọi cho cháu có chuyện gì ạ?”
“Tiểu Vũ, bố con sắp đến huyện Tung Sơn rồi. Hay là chờ bố con đến rồi cả nhà mình cùng đi chơi, có được không? Mẹ sẽ xin phép nghỉ mấy ngày để đi cùng con. Hay là về quê thăm ông ngoại hai ngày nhé? Mẹ đi cùng con.”

Phó Nguyên Ngọc vẫn cho rằng Tư Vũ không thể tự lo cho bản thân, chỉ cần rời xa người lớn thì sẽ xảy ra chuyện.
Tư Vũ nhìn đàn hải âu đang bay trước mặt, giơ điện thoại lên chụp ảnh rồi gửi đi.

Tô Lam: [Ôi đẹp quá! Cậu đang ở trên thuyền lớn à? Tớ chưa đi thuyền bao giờ. Hè này, tớ đang định đi học bơi. Cậu chụp một tấm ở phía sau đi!]
Tô Lam: [Không tin, trừ khi cậu gửi ảnh cho tớ xem.]

Cô ấy chợt cảm thấy bạn học Tư Vũ luôn lãnh đạm cũng không khó gần cho lắm, hơn nữa nói chuyện với cô còn rất thú vị.
Tư Vũ xoay người lại, thờ ơ chụp hai bức ảnh phía sau rồi gửi cho Tô Lam. Cô ấy liền gửi tin nhắn với một loạt chữ “A” kéo dài.

Tô Lam: [Tư Vũ, bây giờ tớ làm bạn với cậu còn kịp không? Không, làm chị em, cậu là chị của tớ. Chị ơi, đưa em bay cùng với!”
“Á!” Cô ta ôm đầu, hét lên kinh hãi, khiến bố mẹ cô ta ở tầng dưới cũng phải giật mình.

***
[Chưa bao giờ thấy một hoa khôi học đường trong sáng như vậy, ha ha. Chắc cánh nam sinh yêu thầm cô nàng đang xanh mặt nhỉ?]

[Tôi nhổ vào, thế này mà cũng gọi là hoa khôi trường? Tôi thấy Tư Vũ lớp 9A2 mới thật sự là đẳng cấp nữ thần.]
[Lần này, trang web của trường xóa bài rất nhanh, may là tôi đã kịp lưu hình ảnh.]

[Chuyển sang Weibo đi, bên đó hình ảnh đã được làm mờ, nhưng không che mặt chính chủ. Mọi người đi xem đi!]
Khi tỉnh dậy và thấy mình bị ép làm việc đó ở một nơi hoàn toàn xa lạ, Chu Tiêu đã suy sụp và muốn chết luôn cho rồi.

Chu Tịnh gọi điện thoại rất nhiều lần, cuối cùng Chu Tiêu cũng bắt máy.
***

Nhà họ Chu.
Tô Lam không hiểu chuyện gì xảy ra.

“Dì có thể thêm số WeChat của cháu không? Để sau này tiện liên lạc ấy mà.”
Nếu là đứa trẻ khác, có lẽ sẽ cho rằng mẹ mình đang muốn kiểm soát con cái, chắc chắn sẽ trở mặt ngay tại chỗ.

Nhưng Tư Vũ đi lên lầu rồi đi xuống, đưa cho Phó Nguyên Ngọc tên và số điện thoại bạn học của mình.
Tô Lam: [Cậu đi du lịch thật à? Không phải đi cùng Cố Tuyển Diên đấy chứ? Mọi người trong lớp đều biết cậu thầm mến cậu ấy. À, không, thích một cách công khai.]

Tư Vũ: [Không phải.]
Lúc mới lập WeChat, cô chỉ có một người bạn là Hàn Mục Lẫm, bây giờ đã có thêm một người nữa.

Tô Lam gửi tin nhắn đến: [Tư Vũ, mẹ cậu nói rằng cậu cùng tớ đi du lịch, chuyện này là thế nào?]
Cô ấy lại nhắn tin hỏi: [Mẹ cậu chuyển cho tớ mười lăm nghìn tệ, để tớ gửi lại cho cậu.]

Tư Vũ: [Cho cậu thì cậu cứ nhận đi, tôi không thiếu số tiền này.]
Bởi vì các em đang chờ kết quả thi, dù biết rằng điểm thi sẽ không có nhanh như vậy, nhưng vẫn phải để mắt đến trang web của 0trường, cuối cùng lại phát hiện một chuyện động trời.

[Mẹ kiếp, không ngờ hoa khôi trường ngây thơ trong sáng lại là “mặt hàng” này, kinh tởm quá!]
Mặc dù không hiểu vì sao mẹ Tư Vũ lại gọi điện cho mình nhưng cô ấy vẫn nói năng rất lễ phép.

Phó Nguyên Ngọc cười nói: “Chuyện là thế này, Tiểu Vũ nói rằng sẽ cùng cháu đi du lịch, dì muốn nhờ cháu thay dì chăm sóc cho con bé.”
Cô ta nói với giọng gấp gáp: “Chu Tiêu, em mau xem trên Weibo có phải là em không? Em có biết là mình đang bị chửi mắng thậm tệ không?”

Chu Tiêu sửng sốt trong giây lát, sau đó kết thúc cuộc gọi và mở Weibo. Tin nhắn của cô ta đã lên đến 99+, hơn nữa chuông báo tin nhắn vẫn còn đang tiếp tục kêu.
Buổi trưa, Tư Vũ nói với Phó Nguyên Ngọc rằng mình muốn ra ngoài chơi hai, ba ngày.

Bà làm sao có thể yên tâm để cô đi một mình được.
Cô ta đi lên lầu hai với đôi mắt đỏ hoe, ngay cả Chu Tịnh trở về gọi Chu Tiêu mà cô ta vẫn như vậy.

Không ai trong gia đình biết cô ta đã trải qua chuyện gì.
Cô ta nhấp vào, đọc bài đăng được gắn thẻ tên mình.

Vừa nhìn thấy hình ảnh trên Weibo, đầu óc cô ta liền quay cuồng, tai cũng ù đi, sắc mặt còn trắng hơn cả tờ giấy.
Tô Lam không biết nói gì cho phải, đột nhiên muốn làm con gái nuôi của mẹ Tư Vũ.

***
Du lịch?

Cô ấy và Tư Vũ?
Chu Tiêu thẫn thờ ngồi trên sô pha.

Bố mẹ cô ta rất lo lắng, đã gọi con gái mình mấy lần mà cô ta vẫn ngơ ngác như người mất hồn.
Tư Vũ trả lời: [Thì là như vậy đấy.]

Tô Lam: Cậu đi làm chuyện xấu hả?
Hình ảnh trong v1ideo và ảnh chụp đều rất “nóng bỏng”.

Ngay cả các giáo viên trong trường cũng đỏ mặt khi xem những hình ảnh này. Ban đầu họ còn tưởng rằng đó2 là quảng cáo khiêu dâm đăng trên trang web của trường, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt, họ mới nhận ra đây là một học sinh trong trường.
Sau khi đồng ý yêu cầu kết bạn của Phó Nguyên Ngọc qua WeChat, Tô Lam nhận được chuyển khoản mười nghìn tệ, không khỏi líu lưỡi nghĩ thầm, dì giàu có thật đáng yêu.

Sau đó, cô ấy lại nhận được năm nghìn tệ cùng với lời nhắn “trong tài khoản không đủ tiền nên vừa mới nạp thêm”.
Hiệu tr7ưởng bàng hoàng đến mức lập tức yêu cầu quản trị viên xóa hết những hình ảnh trên mạng, nhưng vẫn có rất nhiều người đã nhìn thấy.

Có không í7t học sinh đăng nhập vào trang web của trường mỗi ngày. Ngay khi bài đăng xuất hiện, hàng trăm học sinh đã bấm F5, nhất là học sinh vừa thi tốt nghiệ2p cấp hai xong.
Sau đó, cô lại lên lầu, nhảy xuống từ cửa sổ phía sau tầng hai, không cho mẹ mình có cơ hội gọi điện thoại hỏi rõ ngọn ngành.

Tô Lam lớp 9A2 đang cùng mẹ làm bánh bao ở nhà thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Phó Nguyên Ngọc nên hơi ngơ ngác.
Bài viết đã bị xóa, tuy nhiên có người đã lập chủ đề khác để thảo luận.

Phía dưới toàn những bình luận chế giễu.
[Những nam sinh thầm thương trộm nhớ hoa khôi trường hãy mở to mắt ra mà xem nữ thần mà các bạn khen ngợi không ngớt đi. Đã nôn hết cơm tối ngày hôm qua chưa?]

[Đúng là không thể “trông mặt mà bắt hình dong”.]