Tiêu Dao Lục

Chương 122: Người Hâm Mộ Âm Nhạc



Về phần có đi hay không…đương nhiên phải đi. Tổ công tác có dặn Diệp Thiên cứ làm mọi thứ tự nhiên hết mức có thể. Đứng ở góc độ một nam sinh, có nữ sinh hẹn hò chẳng có lý do gì lại từ chối. Hơn nữa đời học sinh không nên cứ từ nhà đến trường lại từ trường về nhà. Theo Diệp Thiên nghiên cứu từ trước, bọn hắn sẽ cùng bạn bè đi đến các hàng quán, tiệm net chơi đùa. Diệp Thiên tạm thời chưa có bạn bè, người hâm mộ hay anti đối với hắn đều là phiền phức, có nữ sinh hẹn hò đã là rất tốt rồi.

Những học sinh này tuy chán ghét Diệp Thiên nhưng ngoài chửi bới vài câu thì không dám chủ động gây chuyện. Đây là ngôi trường có danh tiếng, nghiêm cấm các hành vi quá khích, nếu không sẽ bị trừng phạt rất nặng. Có điều việc này cũng giúp Diệp Thiên hiểu rõ thực trạng người hâm mộ của mình, toàn ngôi trường ngoại trừ Trương Á Nam thì không có học sinh thứ hai thích hắn. Còn nữ sinh gửi thư kia phải đi gặp mới biết nàng có ý đồ gì.

Tan học, Diệp Thiên cũng chẳng thu hồi sách vở, tiện tay nhét vào trong ngăn bàn, ngày mai đến lớp lại lấy ra trưng bày. Bước ra đến cửa, nam sinh lúc sáng thách đấu với Diệp Thiên đang muốn chặn đường hắn thì thấy người của đài truyền hình đã mở máy đợi sẵn nên đành cắn răng từ bỏ. Diệp Thiên lấy điện thoại ra thông báo với Tô Cảnh sẽ về muộn, để hắn không cần đợi mình, sau đó đi thẳng đến quán kem cạnh trường học.

Thế giới này có vài món ngon mà hắn rất ưa thích, trong đó có kem. Rất lịch sự, Diệp Thiên xem qua thực đơn rồi gọi tất cả, mỗi thứ một món, sau đó ra bàn chờ đợi. Nữ sinh kia đến muốn ăn gì cứ trực tiếp lấy trên chiếc bàn bên cạnh là được.

Mười phút sau, một nữ sinh mặc đồng phục tiến vào. Nếu phải nói nàng có điểm nào khác biệt với những học sinh khác đang dùng kem trong quán thì chính là đặc biệt xinh đẹp. Không giống với những nữ nhân Diệp Thiên từng gặp, nữ sinh này vì còn đi học nên có một nét ngây thơ trong sáng, mang lại một cảm giác rất mới. Diệp Thiên vừa nhìn liền biết đây chính là người đã hẹn hắn, hay đúng hơn đây phải là người hẹn hắn. Nếu được chọn, ai chẳng muốn người hẹn mình là mỹ nữ, Diệp Thiên tuy không quá háo sắc nhưng cũng không ngoại lệ.

Bước vào quán, nữ sinh gọi món rồi đưa mắt nhìn quanh, vừa thấy hắn liền vẫy tay rồi đi nhanh lại, ngồi vào ghế đối diện.

- Xin lỗi, vừa rồi bị thầy phụ trách giữ lại nhắc nhở về cuộc thi dương cầm mW7ta cấp thành phố sắp tới nên mới đến muộn.

Diệp Thiên phất tay:

- Không sao, ta cũng vừa đến. Không biết ngươi thích gì nên đã gọi hết, tùy ý chọn.

Tuy nàng đã lỡ gọi món nhưng Diệp Thiên lại bàn sẵn một bàn thức ăn đặt ngay bên cạnh nên cũng không cần đợi, chọn lấy một món ưa thích rồi nói:

- Diệp Thiên ca, ta là người hâm mộ của ngươi. Lần trước tại nhạc hội có cơ hội nghe ngươi biểu diễn, thật sự rất đặc sắc. Nhạc khúc kia là ngươi viết? Ta nghe nói nhạc hội Khởi Nguyên không mời được ngươi đến còn tiếc nuối một hồi lâu…

Nữ sinh nói nguyên một tràng, thậm chí không cho Diệp Thiên cơ hội chen lời. Có điều Diệp Thiên cũng đã hiểu, tuy rằng phương diện diễn viên của hắn chẳng ra sao, nhưng đàn dương cầm lại rất nổi tiếng. Chỉ ra đời một nhạc khúc nhưng có thể lưu danh, đến mức một trong thập đại dương cầm gia Zefer tán thưởng không thôi. Nhạc khúc kia có bao nhiêu lợi hại không cần phải nói, ít nhất trong giới này danh tiếng của Diệp Thiên rất không tệ. May mắn lần này trao đổi thân phận chỉ đến một ngôi trường bình thường, nếu là nhạc viện sẽ có ít nhất ba phần tư người biết đến hắn, một nửa trong số đó là người hâm mộ cũng không có gì lạ.

Tuy Diệp Thiên không màng hư danh, nhưng có một vị mỹ nữ ngồi ca ngợi mình cũng không tệ lắm. Đợi nữ sinh nói mệt, Diệp Thiên mới lên tiếng:

- Được rồi, người còn chưa nói ra danh tự, tìm ta có việc gì?

Nữ sinh giật mình, có chút ngượng ngùng:

- Là do ta quá phấn khích. Ta gọi Triệu Gia Nghi, lớp mười hai ban ba, năm sau sẽ thi vào đại học âm nhạc Thiên Nghệ. Ta biết trình độ dương cầm của ngươi rất cao, không thua kém gì thập đại dương cầm gia thế giới. Hôm nay may mắn, chỉ hi vọng có cơ hội nghe ngươi đích thân biểu diễn một khúc.

Thiên Nghệ là đại học âm nhạc lớn nhất cả nước, thường chỉ tuyển những học viên đến từ trường âm nhạc. Triệu Gia Nghi chỉ học trường thường nhưng lại có ước mơ thi vào đây, trước đó còn nghe nàng nhắc đến cuộc thi dương cầm cấp thành phố, xem ra cũng là một nhân tài.

Diệp Thiên có hơi bất ngờ trước đề nghị này, nhưng nghĩ kỹ vẫn quyết định từ chối:

- Không tiện lắm. Nơi đây là tiệm kem, không có đàn dương cầm. Hơn nữa ta đang tham dự một chương trình truyền hình. Ngươi xem…

Diệp Thiên chỉ tay về phía một bàn ăn cách đó không xa, nơi có hai nhân viên đài truyền hình đang âm thầm quay lại. Bọn hắn không muốn Diệp Thiên phát hiện ra để cảnh quay chân thật nhất, nhưng trình độ đúng là hơi kém.

Triệu Gia Nghi có hơi thất vọng, nhưng chỉ vài giây sau hai mắt lại sáng lên:

- Không sao, phòng âm nhạc của trường có một cây đàn dương cầm, tuy chất lượng không tốt lắm nhưng vẫn dùng được. Nếu ngươi không ngại, ngày mai chúng ta có thể…

Diệp Thiên thở dài. Nhìn nàng nhiệt tình như vậy đúng là không tiện từ chối. Một nhạc khúc mà thôi, hắn cũng không thiếu, ngày mai tùy tiện chọn một bản biểu diễn là được.

- Được rồi, vậy ngày mai đi.

Tiếp theo hai người tán gẫu một vài sự tình không liên quan. Chủ yếu là Triệu Gia Nghi hỏi, Diệp Thiên đáp. Vấn đề xung quanh cuộc sống diễn viên của hắn, áp lực công chúng, phim mới sắp công chiếu…Diệp Thiên trả lời khá bình thản, nói đều là thật, không hiểu sao rơi vào tai Triệu Gia Nghi lại trở thành khiêm tốn cùng nghị lực. Có điều việc này cũng không tiện giải thích, chẳng lẽ nói sau lưng ta có đại thụ chống lưng, phú bà bao nuôi? Diệp Thiên quyết định mặc kệ, nàng muốn nghĩ sao thì nghĩ.

Triệu Gia Nghi vẫn còn là học sinh, buổi tối phải về nhà dùng bữa với gia đình nên hai bên chia tay rất sớm. Bước ra phía cửa, Diệp Thiên thấy có sẵn một chiếc xe sang trọng đang đợi nàng, đoán chừng là tiểu thư của một nhà giàu có nào đó. Xem ra nhân duyên của hắn không tệ, tùy tiện quen biết nữ nhân đều xinh đẹp, hơn nữa gia cảnh lại tốt, sau này lười biếng cũng có phú bà bao nuôi. Diệp Thiên không cảm thấy việc này mất mặt, chẳng phải phụ thân hắn năm đó cũng ham vui, giao hết vụ sự cho mẫu thân quản lý sao? Đến khi cần liền chạy đến bòn rút bảo khố Thái Hư Thần Cung, hơn nữa còn vênh mặt tự hào đây là phần của lão bà hắn. Xét về độ mặt dày, Diệp Thiên tự thẹn không bằng.

Ước hẹn với mỹ nữ kết thúc, Diệp Thiên cũng không về nhà. Xong chuyện sớm hơn dự kiến, hắn lấy từ trong người ra một quyển sổ, bên trong có ghi lại những việc mà đời học sinh nhất định phải trải qua sưu tầm được từ một vị tác giả nào đó trên mạng. Trốn học dự buổi hòa nhạc có thể bỏ qua, Diệp Thiên cũng không đam mê thần tượng nào đến mức đó. Đi quán net qua đêm, ăn mì uống nước tăng lực có vẻ phù hợp với hắn hơn.

Tất nhiên đây là việc của buổi tối muộn, trước mắt Diệp Thiên muốn đến nơi nổi tiếng nhất tại thủ đô, Quảng Trường Vinh Quang.

Láo nháo ăn một pháo :lenlut