Tiêu Dao Lục

Chương 121: Khởi Đầu Tệ Hại



Đi một vòng đến tận giữa trưa, mãi cho đến khi vào nhà hàng dùng bữa, Diệp Thiên mới biết hai người này gọi là Tô Cảnh cùng Nhạc San San. Hai người kinh doanh một công ty sách cũng khá có danh tiếng tại thủ đô, cũng được xếp vào tầng lớp thượng lưu. Loại người này tham dự chương trình đương nhiên không phải vì tiền. Một là danh tiếng, hai là tạo mối quan hệ. Biết Diệp Thiên có tập đoàn Quang Diệu chống lưng, thái độ đương nhiên càng tốt hơn.

Có điều Diệp Thiên chẳng quan tâm sự nhiệt tình của bọn hắn là thật hay giả. Dù sao khi chương trình kết thúc, có lẽ cả đời cũng sẽ không gặp lại, giả tạo nhưng chơi vui cũng chẳng có gì xấu.

Dùng bữa trưa xong, hai người mang Diệp Thiên về nhà nghỉ ngơi, sắp xếp cho hắn một căn phòng khá rộng, tiện nghi đầy đủ. Xong xuôi, hai người cũng vội vả rời khỏi nhà, tiếp tục công việc. Diệp Thiên làm quen khá nhanh với tình hình, cũng không để ý đến nhân viên quay phim của đài truyền hình, thoải mái lấy máy tính xách tay ra, tiếp tục rèn luyện kỹ thuật.

Các nhân viên đài truyền hình nhìn nhau thở dài, bọn hắn có thể thấy trước tương lai tỷ suất xem giảm đến tận đáy, thậm chí thấp nhất từ khi tiết mục này bắt đầu khởi quay. Đây không chỉ vì danh tiếng của Diệp Thiên kém cỏi, mà vì hắn thực sự có phần nhàm chán. Những người khác đều sẽ làm vài hoạt động thú vị, có tính giải trí, tên này lại cắm đầu vào máy tính. Nếu hắn chơi trò chơi thì cũng thôi, xem qua cũng tạm được, đằng này lại tập trung vào các chương trình phức tạp, các chuỗi code mà không ai hiểu, vậy còn quay cái gì? Chán nản thì chán nản, đây là công việc, bọn hắn cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì. May mắn ở bên kia, Tô Nam, người trao đổi với Diệp Thiên đang làm rất tốt, bù đắp được phần nào.

Tô Nam vào vai rất tốt, nhanh chóng làm quen với thân phận diễn viên. Chưa kể đến bên cạnh hắn có trợ lý Thời Niệm Băng là đại mỹ nữ, sẽ thu hút được sự quan tâm đông đảo của khán giả. Trước kia Diệp Thiên ngoại trừ quay phim thì chỉ có chơi trò chơi, ăn uống chứ không làm gì khác. Vương Lỗi đương nhiên sẽ không đưa những chuyện này lên tiết mục. Hắn mang Tô Nam đến công ty, sắp xếp các buổi tập vũ đạo và võ thuật, tham gia luyện thanh, giao lưu với những diễn viên khác. Chưa nói đến việc Tô Nam nhập vai tốt thế nào, giải trí Quang Minh là một trong những công ty giải trí hàng đầu cả nước, tập trung đủ các nghệ sĩ danh tiếng hiện tại. Chỉ cần thỉnh thoảng bọn hắn đi ngang qua, cùng Tô Nam chào hỏi vài câu đã đủ khiến lượt xem tăng vọt. Hai bên là hai đầu thái cực, cứ quay đến Diệp Thiên sẽ giảm lượt xem và ngược lại. Cách tốt nhất là biên tập thời lượng hai bên xen kẽ, để người xem tuy chán ghét Diệp Thiên nhưng vẫn kiên trì chờ đến phần Tô Nam.

Tất nhiên Diệp Thiên sẽ chẳng để tâm đến chuyện này. Sáng ngày hôm sau, Tô Cảnh chở hắn đến trường học, sau khi giới thiệu qua với hiệu trưởng và giáo viên phụ trách liền đưa đến thẳng phòng học, không quên đưa cho ít tiền tiêu vặt. Đây chỉ là mặt hình thức, Tô Cảnh đang làm đúng những gì thường làm với con của mình, dù sao Diệp Thiên cũng không thiếu tiền.

Ngồi vào vị trí của mình, Diệp Thiên lập tức bị rất nhiều người bao vây. Có hơn một nửa trong số đó thái độ không tốt lắm, khả năng cao là anti của hắn. Còn lại đa phần là đến xem trò vui, tiện thể gặp gỡ diễn viên nổi tiếng. Diệp Thiên thật sự rất nổi tiếng, tuy đa phần đều là mắng chửi nhưng độ nóng của hắn là không cần phải bàn cãi. Nhất Thế Vô Song sắp công chiếu, đang điên cuồng tổ chức các hoạt động quảng cáo, giao lưu với người hâm mộ. Tuy Diệp Thiên không tham dự nhưng đoàn làm phim và các diễn viên khác vẫn theo nghĩa vụ không ngừng nhắc đến hắn kèm theo lời khen ngợi. Điều khiến Diệp Thiên bất ngờ là hắn có một người hâm mộ. Tên này tự nhận mình gọi là Trương Á Nam, rất hâm mộ Diệp Thiên, liên tục đặt câu hỏi cho hắn:

- Thần tượng, mau cho ta xin chữ ký. Ta là người hâm mộ của ngươi từ chương trình Sinh Hoạt Trên Hoang Đảo. Một màn giết cá mập kia thật sự quá đẹp.

- Thần tượng, khi nào Nhất Thế Vô Song chính thức khởi chiếu, ta rất muốn là người đầu tiên nhìn thấy phong thái của ngươi.

- Nghe nói toàn bộ phân cảnh hành động trong phim đều do ngươi đích thân thực hiện. Ngươi hẳn là giống những người đang khiến thế giới dậy sóng gần đây, dường như gọi là tu luyện giả có đúng hay không?

Đối với sự nhiệt tình của người hâm mộ, Diệp Thiên cảm thấy…rất phiền. May mắn chỉ có một người, nếu như đông hơn nữa, Diệp Thiên thật sự không tiếp nổi. Hắn cảm thấy danh tiếng của mình vẫn “quá tốt”, sau khi trở về nhất định phải đen thêm một điểm, đến mức không còn bất kỳ ai hâm mộ nữa mới là tốt nhất.

Nghĩ thì nghĩ, hắn vẫn thoải mái trả lời:

- Là thật, ta không thích dùng người đóng thế.

- Ừm, có thể gọi là tu luyện giả. Danh tự mà thôi, các ngươi thích gọi thế nào cũng được.

Một nam sinh thân hình to lớn, để lộ ra chút cơ bắp, có lẽ do tập luyện thể hình đẩy Trương Á Nam sang một bên, đứng trước bàn của Diệp Thiên:

- Nghe nói tu luyện giả các ngươi rất lợi hại. Ta cũng học qua một ít võ thuật, có thể đấu giao hữu một trận chứ?

Diệp Thiên nhìn cũng lười nhìn:

- Sắp vào giờ học, đều trở lại vị trí đi.

Nam sinh kia cười khẩy:

- Thế nào, sợ? Còn tưởng ngươi rất lợi hại, xem ra chỉ là hổ giấy.

Diệp Thiên bật cười:

- Xưa nay ta không chấp nhặt với trẻ em, nhất là những kẻ bị thiểu năng.

- Ngươi…

Nam sinh kia vừa định mắng chửi thì lão sư đã bước vào lớp. Bọn hắn cũng là trường danh tiếng, quy định nghiêm ngặt. Mọi người không dám tiếp tục hóng trò vui, vội quay trở lại vị trí của mình. Diệp Thiên khẽ lắc đầu, tự nói với bản thân:

- Người hâm mộ và anti đều không tốt. Về sau nên hạn chế tham gia loại tiết mục cần tiếp xúc với nhiều người thế này.

Đi học nghe giảng không có gì để quay, nhân viên đài truyền hình tìm một nơi kín đáo ẩn thân, tránh làm ảnh hưởng đến học sinh nghe giảng theo yêu cầu của nhà trường. Diệp Thiên cũng không quá nghiêm túc, nghe được vài phút liền quyết định mặc kệ, lấy điện thoại ra bắt đầu chơi game. Biết hắn chỉ là đang tham gia chương trình, lão sư cũng không quản, mặc Diệp Thiên muốn làm gì thì làm, chỉ yêu cầu các học sinh khác tập trung.

Ra chơi giữa giờ, số lượng học sinh tụ tập tại cửa lớp còn đông hơn. Diệp Thiên là diễn viên nổi tiếng (tai tiếng) nên người chú ý đặc biệt nhiều. Tất nhiên không thiếu lời mắng chửi khiêu khích nhưng hắn chẳng bận tâm. Một đám fan cuồng muốn đòi lại công bằng gì đó cho thần tượng mà thôi, trong mắt hắn đều rất ngu ngốc, chẳng đáng để bận tâm. Nhìn thì có vẻ khí thế cao, nhưng phàm là làm chuyện gì cũng nên dùng thực lực nói chuyện, kêu gào trong tuyệt vọng như vậy thì có tác dụng gì. Còn chẳng bằng tên nam sinh buổi sáng thách đấu với hắn, ít nhất đối phương còn dám đứng ra chịu đòn.

Sợ Diệp Thiên không nghe thấy, vài người còn có “nhã ý” gửi thư mắng hắn. Diệp Thiên cũng rất bình tĩnh mở từng bức ra, đọc kỹ sau đó tiện tay ném sang một bên. Khiến hắn bất ngờ chính là trong chồng thư mắng chửi kia lại có một bức được thiết kế rất tinh H3Co5 xảo, chữ viết rất đẹp, hơn nữa không phải chửi mắng mà là hẹn gặp hắn ở quán kem ngay cạnh trường.

Lời lẽ rất dịu dàng không gay gắt, địa điểm hẹn không có vấn đề. Diệp Thiên không khỏi trầm tư suy nghĩ:

- Hẹn hò? Ta biết dáng dấp mình không tệ nhưng còn chưa đến mức vừa gặp đã yêu a.

Láo nháo ăn một pháo :lenlut