Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2473: Lấy đi Bất Tử Sơn



Giết xong Thạch Hoàng, Đế Thiên An vạch không gian trở về Bất Tử Sơn. Chính là sợ mấy tên Chí Tôn khác chiếm địa bàn.

“Ôi! Ta từng nói qua, đừng có sát tâm quá nặng, kết quả sẽ có báo ứng, ngươi xem ứng ngôn rồi thấy không?” Bất Tử Sơn trong Chí Tôn lão nhân lắc đầu, mang theo một loại bất đắc dĩ còn có thở dài.

Hắn không cảm nhận được khí tức của Thạch Hoàng, liền biết đã bị Yêu Đế giết.

“ Thắng rồi ư?” Diệp Phàm nỉ non nói.

Đám người phía dưới thấy Đế Thiên An hiện thân mà thở phào nhẹ nhỏm, trời mới biết khi Đế Thiên An đi bọn họ có bao nhiêu kinh hoảng.

“Mở” Đế Thiên An chân đạp hư không, mở ra nội thế giới cổng đem không gian không ngừng mở rộng bao trùm Tử Sơn.

Đế Thiên An thử hút Bất Tử Sơn lên, phát hiện thực đặc biệt, phiến Bất Tử Sơn này phi thường vững chắc, không thu vào được.

“Không vào luân hồi, bất tử là cơ sở!” Một tấm bia lớn hiện lên.

Bất Tử Sơn, cũng giống như Côn Lôn, Tu Di sơn, là Thần sơn căn nguyên vũ trụ, là một trong địa phương kỳ dị nhất, hoàn toàn không giống các nơi khác. Cũng chính vì lý do này mà Ngộ Đạo Trà mới có thể sống ở đây, nó chính là khởi nguyên như thế.

“ Lên!”

Đế Thiên An quát một tiếng, một tay nhổ lên cả ngọn Bất Tử Sơn.

Trong tiếng "ầm ầm" vang động Bất Tử Sơn trồi lên khỏi mặt đất Đông Hoang, bay vọt lên trời cao.

“Không hổ là cái vũ trụ này bổn nguyên nhất Thần Sơn!” Đế Thiên An nắm lên Bất Tử Sơn, lúc này mới chính thức cảm ứng được núi này chỗ đáng sợ.

Đạt đến hắn bây giờ cảnh giới, phất tay hái trăng bắt sao là chuyện bình thường. Song lần này, nắm lên ngọn núi này nhưng phải hao phí hắn năm thành sức mạnh. Cả ngọn núi màu đen này đều trầm trọng hơn so với rất nhiều tinh hà.

“ Vù!”

Đế Thiên An không quản tới hết thảy, một tay nâng Bất Tử Sơn ném vào nội thế giới của mình, đồng hóa Thần thổ căn nguyên này với thế giới của mình.

“Một cấm địa Sinh Mệnh cứ như vậy biến mất?!”

Cả thế gian khiếp sợ, hủy diệt một Chí Tôn đã khiến người ta rúng động, mà lấy đi một Cấm Địa Sinh Mệnh lại càng khiến mọi người thêm sợ run.

Khai mở một hành động vĩ đại nhất xưa nay!

“Trời ạ! Bảy đại cấm địa Sinh Mệnh ngày nay lại thoáng cái thiếu một cái! Bị bình định vĩnh viễn! Kẻ này quả nhiên nghịch thiên!”

“ Lẽ nào là Đại Đế mới ư?”

“ Còn nhớ Đế Kiếp lần trước không? Ta cứ nghĩ y chết rồi, không nghĩ y lại tấn thăng thành Đại Đế”

“ Quá cường đại!”

Thế gian ồ lên, tin tức truyền khắp các vực, đây là một loại hành động vĩ đại huy hoàng khó có thể tưởng tượng.

Một cái Đại Đế ngang trời xuất hiện, y hiện thân liền kết liễu một vùng cấm, ảnh hưởng thật sự quá lớn.

Mọi người biết, đây cũng không phải công lao của một mình tân Đại Đế. Qua năm tháng thời hoang cổ, Hư Không Đại Đế đại chiến các nơi, chỉ riêng Bất Tử Sơn đã đi vào không chỉ một lần, tự tay giết chết một người.

Sau đó Đại Thành Thánh Thể cũng tham dự vào. Tính ra mười mấy vạn năm liên tiếp ngã xuống, tân Đại Đế mới có thể bình định nơi đây.

Có thể nói, bình định một cấm địa Sinh Mệnh không phải người một thế hệ có thể làm được. Đây là kết quả hợp lực của các Đại Đế xưa và nay!

Điều này làm cho người ta thấy được hy vọng, hắc ám náo động rất đáng sợ, nếu vùng cấm còn lại cũng đều chỉ có một hai người, như vậy tương lai rất có thể sẽ bị bình định từng cái một.

Tựa như lần này, Bất Tử Sơn biến mất, thật sự vĩnh viễn cũng không có khả năng xuất hiện lại ở Táng Đế Tinh!

“Bao nhiêu anh kiệt vùi xương trong vùng cấm, bao nhiêu anh hùng tưới máu trong cổ địa. Hy vọng cuối cùng có thể bình định bọn họ!”

Đây là tâm nguyện của rất nhiều người.

Mà qua lần này, các nơi vũ trụ sôi trào.

Vũ trụ không còn yên lặng, dẫn phát lên một hồi sợn sóng lớn chấn động chín tầng trời mười tầng đất. Một cường giả vô địch chiếu rọi ra vầng hào quang rực rỡ loá mắt, chiếu sáng cổ kim.

Vùng cấm còn lại không người nào hé răng. Con nối dòng của vùng cấm đi lại ở bên ngoài tất cả đều chạy về nhà, cùng không dám xuất hiện nữa. Đây là chiến tích khiến bọn họ cảm thấy đầy lòng kinh hãi.

Chí Tôn thăng hoa vẫn bị đánh bại! Bất Tử Sơn bị nhổ đi.

Sinh hoạt ở thời đại này, làm cho trong lòng người trong vùng cấm rất không thoải mái! Sinh mệnh của họ đã bị uy hiếp, thân là tồn tại đẳng cấp này, chẳng bao lâu sau bởi vì một người mà làm cho phải suy nghĩ an nguy của chính mình như vậy, điều này làm cho mọi người vừa âu lo vừa phẫn nộ.

“ Tham kiến Yêu Đế!!”

Nội thế giới trong, nhìn thấy Đế Thiên An lần nữa đi ra, đám người Diệp Phàm hốt hoảng lễ bái.

“ Miễn lễ” Đế Thiên An gật đầu, sau đó đi đến ngồi cùng lão Chí Tôn : “ Thạch Hoàng đã bị ta giết, sau này toàn bộ Bất Tử Sơn quy ta. Chỉ cần đám con cháu các ngươi không làm chuyện ngu xuẩn, ta đều tha một đường”

“ Lão hủ cảm tạ Yêu Đế” lão Chí Tôn cảm kích, hắn sắp chết cũng nhìn thấy được một phần tương lai, hôm nay kết quả cũng đả thấy rồi : “ lão sẽ đi nhắc nhở con cháu”

“ Ukm!” Đế Thiên An gật đầu, nói : “ gốc Vạn Tuế này ta lấy đi”

Lão Chí Tôn không có ngăn cản, gật đầu đồng ý.

Vạn Tuế Bất Tử Dược vui mừng chạy đến bên cạnh Đại Đế, thân mật cọ cọ tay.

“ Được rồi! ta phải đi! Còn lại giao cho lão xử lý” Đế Thiên An lạnh nhạt nói, sau đó vận dụng không gian pháp tắc, ngắn ngủi sát na đã đem đám người Diệp Phàm di hình hoán vị đến một nơi khác.

Một tòa cực lớn đạo đài, phía dưới mọc đầy đủ loại linh dược, ở phía trên hỗn độn khí lượn lờ, một đạo lại một đạo mà rủ xuống tới, như là thác nước!

“ Nơi này… là…” đám người đầu óc quay cuồng một lát, sau đó thấy cảnh vật khác lạ kinh hô lên.

“ Là Vô Thủy Đại Đế đạo đài” Diệp Phàm nhận ra ngay, bởi hắn từng đến đây.

Cơ Tử Nguyệt vẫn còn hưng phấn : “ Yêu Đế có phải cho chúng ta cơ duyên không?”

Đám người hít thở gấp gáp.

“ Các ngươi đừng làm càn, đây là nơi chủ nhân ta! Đồ cũng là bổn hoàng ta lấy” Hắc Hoàng chặn miệng đám người.

Đấu Chiến Thánh Viên bỉu môi, nói : “ bây giờ toàn bộ Bất Tử Sơn đã là đồ trong túi của Yêu Đế đại nhân. Ngài muốn cho ai thì cho, liên quan gì đến ngươi”

“ Đúng! Hầu tử nói không sai” Đồ Phi hưng phấn chen vào.

An Diệu Y quan sát một hồi không tìm được vị kia, cảm thán : “ nói thật, đến bây giờ ta vẫn không tin được, bên cạnh mình mấy ngày nay lại là một Đại Đế”

“Ân!” Đám người gật đầu cảm thán.

“ Không đúng!” Cơ Tử Nguyệt phát giác bất thường, hướng Diệp Phàm nói : “ Diệp Phàm, ngươi dường như đã biết rồi! đúng không?”

Diệp Phàm thấy đám người nhìn mình, gật đầu.

“ Gâu! con bà nó, tiểu tử ngươi không phúc hậu” Hắc Hoàng lao đến cắn hắn một cái, cái tên này biết là Yêu Đế sao không nhắc nhở hắn đây, nghĩ lại hắn trước kia ngông cuồng với vị kia không sợ không được à.

“ Đúng! Diệp Phàm, ngươi đúng là không nghĩa khí!” Cơ Tử Nguyệt oán trách : “ vì ngươi xém chút nữa để cả nhà ta chịu thiệt. Ngươi tâm đúng là đen, có Đại Đế chống lưng lại đi gây họa cho kẻ khác”

Mấy người gật đầu tán đồng.

“ Ngài ấy không cho ta nói, thích giả heo ăn hổ! ta nói được ư? Hơn nữa là do ta à, ta bị ngài ấy đá ra ngoài lịch luyện. Đồng học của ta đều ở thế giới của ngài ấy tu luyện, có tài nguyên vô số, còn ta thì bị các ngươi hại thảm. Một đường bị vô số kẻ giết người đoạt của” Diệp Phàm vô tội nói.

“ Phi!” mấy cái nữ tử không nhịn được mắng nhẹ một tiếng, nhìn thấy được tiện nghi mà khoe mã, bọn họ không nhịn được.

“ Tiểu tử ngươi đúng là phúc phận tám đời. Yêu Đế sao lại nhìn trúng ngươi, tiểu tử nhà ta chính là đỏ mắt truy giết. Xém nữa là bị ngươi làm thịt.” Lão Bằng Vương suốt đoạn đường đi theo đám người, lúc này mở miệng nói.

Diệp Phàm đem đầu hắc cẩu đánh văng ra, cười nói : “ cái này thì ai biết được, nhân phẩm thôi! Ta so với các ngươi tốt”

Đám người nhìn Diệp Phàm muốn ăn đòn bộ dáng mà hận ngứa răng.

“ Được tiện nghi còn khoe khoan, uổng ta đối với ngươi tốt như vậy. Ngươi lại giấu ta chuyện hệ trọng này.” Cơ Tử Nguyệt oán hận nói : “ ngươi phải bồi thường tổn thất”

Diệp Phàm đáp lại : “ tiểu tặc miêu, nói không biết ngượng. Ngươi đổi bộ Cổ Kinh cho ta để ta chịu Cơ gia ngươi truy sát, ta lần trước buông tha cho Cơ gia là lấy ân báo oán rồi. Còn muốn đồ, đợi ta ra đến Cơ gia ngươi bái phỏng một chuyến”

“ Hừ! tiểu tử bại hoại!” Cơ Tử Nguyệt bất mãn mắng lấy.

Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.