Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2430: Yến quốc lục đại Động Thiên



Một giờ sau, Hoang Cổ cấm địa, Thái Cổ sâm lâm bên ngoài vạn dặm ngoài có một cái thị trấn nhỏ.

Sắc trời đã tối dần, các căn nhà trong trấn đều đã thắp đèn.

Trấn nhỏ một phòng khách đèn đuốc sáng trưng, bên trong tụ tập lên đến hơn ba mươi người, đa phần đều là lão nhân. Là nhóm người Diệp Phàm từ Hoang Cổ Cấm Địa được Vi Vi đưa về thị trấn này.

"Ha ha ha... Rất tốt, rất tốt, nếu đã kích hoạt " Khổ Hải" thì sẽ là hạt giống để tu luyện!"

"Sao lại có người trẻ tuổi như vậy?"

Nghe xong Vi Vi nói đám người này là từ Hoang Cổ Cấm Địa đi ra mấy lão nhân cười phá lên. Sau đó liền chú ý đến Diệp Phàm, tiểu Niếp Niếp và Bàng Bác, mấy lão nhân tỏ vẻ kinh sợ, dường như không dám tin vào mắt mình.

"Chẳng lẽ bọn họ ăn trái cây trong truyền thuyết, việc này… không có khả năng xảy ra!" một lão nhân cả kinh nói.

Một lão nhân khác cũng vô cùng khiếp sợ, nói: "Chín ngọn Thánh Sơn bao quanh vực sâu từ thái cổ, theo truyền thuyết thì ở trên mỗi Thánh Sơn đều có một Dòng Nước Suối Thần và một loại Thánh Quả kỳ dị, nếu như có thể ăn Thánh Quả và uống nước Suối Thần, thì ngay lập tức có thể thoát thai hoán cốt. Thế nhưng, bọn họ chỉ là phàm nhân, làm sao có khả năng tiếp cận được với nơi đó?!"

Ở bên trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, mấy vị lão nhân ánh mắt sắc bén như điện, không ngừng quét tới quét lui, kinh dị đánh giá đám người Diệp Phàm.

"Các ngươi tại sao lại ăn mặc quái dị như vậy?"

"Vì sao lại để tóc ngắn?"

"Các ngươi đều là người phàm, tại sao lại đi nhầm vào Thái Cổ Cấm Địa?"

"Ngôn ngữ của các ngươi tại sao lại kỳ lạ như vậy, rốt cục các ngươi đến từ nơi nào?"

"Căn cứ vào thực lực của các ngươi, thì không thể nào tiếp cận được Thái Cổ cấm địa, lại càng không có cách nào tiếp cận được với Thánh quả và Thần Tuyền..."

Mấy lão nhân này vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ, không ngừng hỏi han, muốn hiểu rõ lai lịch của mọi người.



"Tại sao các ngươi lại không nói gì?" Ánh mắt của mấy vị lão nhân trở nên sắc bén vô cùng, khi thấy đám người đem mắt nhìn về một cái bình thường trung niên.

" Ca ca!” Niếp Niếp có chút khiếp sợ khi đám lão già này nhìn lấy, nép vào người Đế Thiên An.

“ Không cần sợ!” Đế Thiên An ôn hòa đem tay vuốt ve đầu Niếp Niếp.

Lúc này, vòng tay trang sức của Niếp Niếp đeo trên ống tay áo để mấy lão nhân chú ý, có một cái lão nhân đi đến, muốn đưa tay bắt giữ tay.

Tiểu Niếp Niếp thấy vậy hoảng sợ.

“ Hả!?” Đám người Linh Khư Động Thiên giật mình khi thấy, trung niên nam nhân bên cạnh bé gái nhanh như thiểm điện đem tay bóp lấy cổ của trưởng lão rồi quăng qua một bên.

“ Ngươi!” Vi Vi há to miệng nàng gặp gở người này đầu tiên, ấy vậy mà lầm tưởng y là một cái người thường, còn cả những lão già khác cũng kinh dị.

“ Làm sao? nhịn không được muốn cướp đồ!” Đế Thiên An nhạo báng nói.

Mấy cái lão già Linh Khư Động Thiên cau mày, sau đó thử dò xét.

“ Phốc!” Cùng một lúc cả đám phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc ai cũng kinh hoảng như thấy quỷ một dạng.

“Ah!!” Niếp Niếp nhìn thấy càng sợ, đem mặt chôn vào người Đế Thiên An.

Đế Thiên An lắc đầu, nói : “ đúng là tự tìm đường chết mà! ”

Từ khi đạt đến Đấu Đế cảnh, Linh Hồn của hắn đã ẩn chứa trong đó lực lượng của Dị Hỏa, cực kỳ cường đại Linh Hồn. Sau này đạt đến Nghịch Thiên cấp, nhục thể lẫn linh hồn được các pháp tắc cọ rửa, càng so với trước khủng bố.

Mà những lão già của Linh Khư Động Hư này hộc máu, đó là vì dò xét dùng linh hồn tra xét Đế Thiên An hư thực.

Đây không phải là tự tìm đường chết hay sao? Linh Hồn hắn tựa như một cái khổng lồ người, mà bọn họ bất quá chỉ là con sâu cái kiến.

Mà đối với Đế Thiên An mà nói, dù hắn thu liễm lực lượng vào trong nội thế giới, song mấy lão già này dùng thần niệm thăm dò Đế Thiên An thời điểm, liền bị Đế Thiên An trên người pháp tắc cho đả thương.

“ Chuyện này là...” Diệp Phàm đám người nhìn một màn này, tuy không rõ chuyện gì xảy ra nhưng biết là do người nam tử kia sở xuất.

“ Khục khục!” một cái lão già ho khan, gương mặt trắng bệch, vội vả đứng dậy mồ hôi lạnh buông khắp người, mặc kệ thương thế chắp tay thi lễ : “ kính xin đạo hữu giơ cao đánh khẻ, là chúng ta mạo phạm”

Vi Vi đã đi đến nâng đở đám trưởng bối mình, nghe được trưởng lão hô lấy mà kinh sợ, vạn lần không nghĩ nàng lại lầm to, gả trung niên nam tử kia không phải là người phàm là do nàng cảnh giới quá thấp không nhận ra, y chính so với các trưởng lão cảnh giới còn dọa người.

“ Cái này là giả heo ăn hổ trong truyền thuyết!” Bàng Bác nhìn một màn này, ghé tai Diệp Phàm thì thầm.

“ Ta chỉ là nhỏ yếu phàm nhân mà thôi, các ngươi hình như hiểu lầm gì đó” Đế Thiên An không chút để ý, đem một cái ghế hấp lại đem Niếp Niếp ngồi lên đùi, nói : “ tiếp tục, cứ tiếp tục, ta chỉ là ăn dưa quần chúng xem kịch.”

Đám trưởng lão Linh Khư Động Thiên nhìn nhau, thở phào nhẹ nhỏm một hơi, có thể dể dàng đem bọn họ trọng thương là tu sĩ bình thường ư. Nhất là khi mình mạo phạm dùng thần niệm dò xét, cũng may y không có truy cứu, bằng không bọn họ liền xong.

“ Đa tạ đạo hữu” đám trưởng lão cười khổ chắp tay thi lễ, trọng thương thực lực rơi xuống nhưng so với mạng mình thì vẫn quý hơn nhiều.

Đế Thiên An lại nói : “ đi phổ cập cho mấy tên ất ơ này chút kiến thức, còn các ngươi cái gì không biết hỏi mấy lão già này. ”

Thế là đám người Diệp Phàm có Đế Thiên An làm chủ hướng đám trưởng lão Linh Khư Động Thiên hỏi lấy thế giới mới. Qua đó bọn họ biết được nơi mình có mặt là một trong các quốc gia của Đông Hoang rộng lớn, Yên quốc.

Đông Hoang rộng lớn vô biên, nếu như dùng 10 kiếp của phàm nhân, thì cũng không thể đi hết được. Ngoài Đông Hoang còn có Tây Mạc, Nam Lĩnh, Bắc Nguyên, Trung Châu. Ở giữa là khu vực rộng lớn vô biên, các tu sĩ khó có khả năng mà đi hết được.

Đồng thời bọn họ còn biết đám lão già bị thần linh nam tử kia đả thương, là một trong 6 Động Thiên Phúc Địa ở Yên quốc. Mà Linh Khư Động Thiên được truyền thừa từ một Thánh Địa, những yếu quyết cơ sở tuyệt đối đứng hàng thứ nhất trên thế gian.

"Chúng ta tuy rằng chỉ là một Động Thiên Phúc Địa, thế nhưng bên dưới Thánh Địa, chúng ta có thanh danh hiển hách nhất, nếu đệ tử là một tuyệt thế thiên tài tu luyện, thì có thể được tiến cử làm môn hạ của một Thánh Địa cũng không chừng." Một lão trưởng lão hướng đám người Diệp Phàm nói rõ về tông môn mình.

Nói đến đây, mấy vị lão nhân đều nhìn về phía thiếu nữ Vi Vi đứng bên cạnh, nói:"Vi Vi chính là một tuyệt thế kì tài của Động Thiên Phúc địa chúng ta, nhưng không lâu nữa lại phải tiến cử làm môn hạ Thánh Địa, thật là tiếc nuối, nhưng chúng ta cũng không muốn làm cản trở công việc tu luyện của nàng."

Đúng lúc này, bên ngoài phòng khách truyền đến những tiếng cười to:

"Phúc Địa của các ngươi thật tốt, có nhân tài cũng có thể đưa đến Động Thiên của chúng ta, ta nghe nói các ngươi phát hiện ra mười mấy "Hạt Giống" tu luyện rất tốt?"

Trên bầu trời liên tục hạ xuống hơn chục đạo hồng mang, tất cả những người này đều không xin phép gì cả, trực tiếp hạ xuống đại sảnh. Những người này là năm đại Động Thiên còn lại, phát hiện Vi Vi động tĩnh mà tìm đến.

Mười mấy người đi vào trong đại sảnh, hồng mang trên người thu lại, những người này đều khoảng 40 tuổi trở nên, có nam có nữ, khí thế của mỗi người đều rất đặc biệt, có người u tĩnh như lan, có người lại sắc bén như kiếm, có người vững chãi như bàn thạch.

Trong đó, có một trung niên nam tử, dáng người trầm ổn, tiếng nói oang oang, cười ha ha nói: "Ở nước Yến, tuy có tới tận 6 Động Thiên, nhưng mấy Động Thiên đó, chẳng hạn như "Linh Khư Động Thiên" đều là hữu danh vô thực, mấy Phúc Địa kia cũng đã xuống cấp đi rất nhiều rồi."

"Lưu Vạn Sơn, ngươi nói như vậy là có ý gì?" Mấy vị trưởng lão Linh Khư Động Thiên nghe được có chút giận.

Người đàn ông Lưu Vạn Sơn được gọi, người cũng như tên, trầm ổn vững chãi như núi, khiến cho người khác cảm thấy uy áp như núi, hắn nói thẳng trực tiếp vào vấn đề, cười to nói: "Ở đây có tới mười mấy "Hạt giống" tốt, chúng ta tự nhiên là muốn dẫn mấy người đi, hướng dẫn họ bước chân lên con đường tu luyện."

Bên cạnh, một lão bà tóc hoa râm cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, quan hệ giữa 6 Động Thiên Phúc Địa trong Yến Quốc khăng khít như tay với chân, đột nhiên xuất hiện những Hạt Giống tốt, thiên tư bất phàm tới như vậy, tất nhiên là chúng ta muốn dẫn đi mấy người."

Mà lời hoa râm lão bà này nói xong, chỉ thấy Lưu Vạn Sơn con mắt sáng lên động tham niệm, nhảy một cái liền đi qua đám người Linh Khư Động Thiên đến vị trí Đế Thiên An đang ngồi.

“ Ngu xuẩn” Mấy lão già Linh Khư Động Thiên nhìn một màn này mà thầm mừng, bọn họ không có ngăn cản là vì muốn lôi vài kẻ xuống hố.

“ Lưu sư đệ, chớ gấp gấp” lão bà hoa râm đã dịch thân đến, cản lại, lấy chính mình nhãn quang có thể nhìn ra được trung niên đang ăn lấy trái cây cực kỳ bất phàm, bên trong ẩn chứa nồng đậm sinh mệnh cùng đạo vận tối nghĩa.

“ Phốc!”

Chỉ một tiếng nhỏ, liền ngay sau đó đám người Linh Khư Động Thiên cùng Diệp Phàm rét run, khi thấy Lưu Vạn Sơn trong giây lát liền như ngọn đuốc bị đốt cháy, rồi như tro bụi tan biến đi.

"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới