Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2192: Màn Đà sơn trang Lý Thanh La



Một hòn đảo bao quanh bởi bốn bề là nước, trên đảo nhỏ chỉ toàn sơn trà không có thứ hoa cỏ gì khác nữa.

Cả những thứ hoa rất thường về mùa xuân mọc khắp nơi như: Khiên Ngưu, Oản đậu, Du Thái mà đây cũng không có. Sơn trà thì nhiều thật nhưng toàn những thứ bình thường, không có loại nào quý cả.

Nơi này rất nổi danh cư dân quanh vùng biết đến nó với cái tên là Mạn Đà Sơn Trang, vị trí lại là Tham Hợp Trang đối diện.

Trên đảo là một tòa to lớn trang viện, khắp nơi là đình đài lâu vũ, cầu nhỏ nước chảy, nhìn mười phần xa hoa, không phải đại phú đại quý người căn bản ở không xây nổi nên kiến trúc này.

Toàn bộ sơn trang cũng ở không ít người giúp việc cùng hộ vệ, cũng coi là một cái võ lâm thế gia, đáng tiếc võ công không cao, so với đối diện Mộ Dung gia thì cách xa không biết bao nhiêu lần.

Một cái đình viện nhỏ, hoa trà xinh đẹp trồng xung quanh, trong đình một thân ảnh nử tử đang chậm rải uống trà, phía sau lưng là một bà lảo cung kính ở sau.

“ Nghiêm ma ma, nha đầu kia thế nào rồi?”

Nghe hỏi bà lảo đáp : “ phu nhân, tiểu thư ở trong Lang Huyên Phúc Địa chưa ra”

“ Hừ, cái nha đầu này, không biết Mộ Dung Phục cho nó ăn bùa mê thuốc lú gì” nữ tử thành thục xinh đẹp quát mắng.

Nghiêm lảo nói : “ tiểu thư trẻ người non dạ cho nên mới bị Mộ Dung Phục lừa gạt, không biết được phu nhân ý tốt, họ Mộ Dung chẳng là thứ tốt lành”

“ Mùi này là rượu, trong trang làm gì có người uống” nử tử thành thục nghe được trong không khí thoáng qua mùi rượu lẩm bẩm.

Nghiêm lảo nghe được cũng hửi mấy hơi, dựa trên mùi hương tản ra lại cách hai người không xa, là tản ra từ bên trên.

“Kẻ nào to gan dám uống rượu trong trang” Nghiêm lảo quát lên.

Đáp lại là thanh âm nam tử trầm bỗng : “ Uống thì thế nào?”

“ To gan” hai nữ quát lên.

Lời quát vừa dứt, một cái bóng ảnh lóe lên, bàn đá chổ hiện ra thêm một cái thân ảnh nam tử.

“ To gan thì thế nào, mỹ nhân định làm thế nào đây?” Đế Thiên An một tay vươn ra nâng lấy cằm nữ nhân phía trước khinh bạc.

Thon thả thân hình, tóc dài sõa vai, một tấm gương mặt tuyệt đẹp xuất hiện ở trước mặt mình, nàng một đôi long lanh mắt to cũng cực kỳ linh động, sáng ngời động lòng người, từ người lại tỏa ra thành thục câu người.

Nữ lang đứng tuổi trạc độ tứ tuần vẻ mặt dầy dạn phong trần, thành thục xinh đẹp này, chính là Lý Thanh La nữ nhi của Vô Nhai Tử cùng Lý Thu Thủy.

“Ngươi..!!” Lý Thanh La thốt lên, vốn định quát mắng nhưng chứng kiến nam tử kia dung mạo trong gang tấc, bỗng nhiên bối rối thất thần lên.

Gả nam tử này dung mạo tuấn lãng vô cùng, không một góc chết, có một cổ không tên hấp dẫn nữ tử, nhất là phần ngực trên như một tấm vải khoác sơ qua, từng thớ cơ săn chắc hiện rõ mồn một.

Đối với một nữ tử trung niên như Lý Thanh La mà nói lại càng thêm trí mạng hấp dẫn, như trích tiên hạ trần để cho nàng khó mà rời mắt được.

“ Lớn mật, dám vô lể với phu nhân” Nghiêm lảo cũng thoáng qua một hồi thất thần tỉnh lại, một tay xuất chưởng đánh ra.

Chưởng lực hùng hậu đánh vào lại như ném vào biển khơi rộng lớn, thân hình Đế Thiên An vẫn ngay ngắn một chổ.

“ Vô lể, ta còn vô lể hơn Thanh La có muốn không?” Đế Thiên An cười nói.

Nghiêm lảo xuất ra một chưởng không làm gì được, bỗng kêu lên một tiếng rồi văng ra sau.

“ Người đâu, bảo hộ phu nhân” Nghiêm lảo nằm dưới đất khàn cổ kêu gào lên, trong lòng hoảng sợ với thủ đoạn của gả nam nhân này.

Lý Thanh La cũng bị động tĩnh của Nghiêm bà tỉnh táo lại, gương mặt đỏ bừng vội vả lùi về sau, thầm nghĩ : “ một chưởng của Nghiêm lảo y lại đón đở được, người này rốt cục là ai?”

Dường như đoán ra được khốn hoặc của nữ tử phía trước, Đế Thiên An lên tiếng : “ Ta là Đế Thiên An”

“ Đế Thiên An!!”

Hai người đại nảo như sấm sét oanh minh, ba từ vừa nghe được rất có trọng lượng trên giang hồ lẫn triều đường.

Tu La công tử hoành không xuất thế, đúc ra giang hồ thần thoại, tài hoa tuyệt thế mỗi một môn đều là thiên hạ đứng đầu. Mạn Đà sơn trang cũng không phải cô lậu quả văn, tin tức của Đế Thiên An cũng biết một hai.

“ Thì ra là vang danh giang hồ Đế Thiên An công tử” Lý Thanh La đem mắt dời khỏi cái thân hình để cho xuân tâm nàng dập dờn kia, nhanh chóng trấn định lại cất lời : “ công tử đến Mạn Đà sơn trang, lại khinh bạc tôi, không sợ trở thành giang hồ trò cười ư?”

“ Người giang hồ gọi ta là Ma giáo người, trong mắt chính đạo cần phải trừ ma, à còn nghe đồn ta là Mai Hoa Đạo, ta còn chưa hái hoa ai cả, hôm nay thử một lần hái bông hoa xinh đẹp thành thục này một chút.”

Lý Thanh La nghe y trắng trợn khinh bạc đùa giỡn mình, phương tâm xấu hổ pha lẫn tức giận, nói : “ đăng đô tử, bại hoại dâm tặc”

“ Dâm tặc, dám khi nhục..” Nghiêm lảo lời còn chưa dứt bỗng nhiên liền tắt tiếng, nằm ngay dưới đất hôn mê bất tỉnh.

“ Nghiêm ma ma” Lý Thanh La hô lên, dù sao đây là tỳ nữ đi theo nàng từ rất lâu rồi, một lòng trung thành cẩn cẩn sống nhiều năm nàng cũng sinh ra tình cảm.

“ Yên tâm, ta chỉ cho kẻ phiền hà nảy ngủ một chút, để không ai quấy rầy hai chúng ta tâm sự nhân sinh. Thanh La một lát nàng muốn ở trên hay ở dưới đây” Đế Thiên An lại trêu chọc nói.

“ Hỗn đãn, dâm tặc đi chết đi” Lý Thanh La thẹn quá thành giận, bàn tay hóa chưởng mà xuất ra một chưởng, chưởng lực đi nhanh mang theo âm hàn thuộc tính.

Nhưng giống như người trước, đều không làm gì được Đế Thiên An cả, còn đem cả thân hình ngả vào người nam tử kia.

“ Buông.. buông ra, dâm tặc, người đâu” Lý Thanh La chấn kinh lên, nhiều năm thủ thân như ngọc, chưa từng có nam nhân nào đụng chạm vào, giờ đây lại ở trong lòng một nam nhân khác để cho nàng tay chân luống cuống.

“ Thanh La! đừng lộn xộn, nàng còn hô ta đem nàng gian dâm giờ, còn nữa chút võ công của nàng không phải là ta đối thủ, nàng hắn nghe ta nhục thân đao kiếm đâm còn không thủng” Đế Thiên An tay luồng xuống eo nàng ôm lấy.

Lý Thanh La thân hình có chút run, giờ phút này máu huyết dường như lưu thông nhanh hơn, có chút tê dại xúc cảm khi da thịt tiếp xúc qua một tầng vải, nàng có thể cảm nhận rõ rệt từng khối cơ cứng như thép ngụi của nam nhân kia.

"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới