Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2191: A Bích ca xướng



“Sớm mai nơi trước hiên nhà,

Hai con chim én bay sà xuống sân.

Phượng hoàng làm tổ cũng gần,

Khói Tiêu Tương cũng ân cần làm quen.

Lầu hồng cũng lại trèo lên,

Bờ sông biếc cũng chập chờn dừng chân.

Thuận đưa nét vẽ tay thần,

Tiếng oanh dìu dặt thả hồn mê ly.

Vì ai đến vì ai đi?

Rèm châu cuốn bức ơn kia nghìn trùng.

Nhị xã lương thần,

Thiên gia đình viện.

Phiên phiên hựu đổ song phi yến,

Phượng hoàng sào ổn hứa vi lân,

Tiêu Tương yên minh lai hà vãn?

Loạn nhập hồng lâu,

Để phi lục ngạn,

Họa lương khinh phất ca trần chuyển,

Vi thùy qui khứ vi thùy lai?

Chủ nhân ân trọng châu liêm quyển”
.
Tiếng hát ôn nhu tình tứ không khỏi để lòng người thấy mênh mang.

Người hát là một cô gái, hai cánh tay trắng muốt như ngọc, phản chiếu làn sóng xanh, tưởng chừng như sáng lóe lên. Da trắng như lăng tươi vừa mới bóc, bên mép lại có một nốt ruồi nho nhỏ càng thêm vẻ xinh tươi.

Lời ca đả hết, thiếu nữ hai tay đan lại khẻ thi lễ, nói : “ A Bích múa rìu qua mắt thợ, để cho công tử cùng các tiểu thư chê cười”

“ Mộ Dung gia không hổ là thế gia võ lâm, thị nữ cũng không phải hạng tầm thường đâu, một người thì dịch dung có một không hai, một người lại ca xướng giỏi như vậy” Loan Loan khen lấy.

Tôn Tiểu Hồng gật đầu, nói : “ ta từng nghe qua Thương Tú Phương ca, A Bích ca xướng so với nàng ta cũng xít xao không kém”

“ Thương Tú Phương là thiên hạ đệ nhất danh ca, A Bích chỉ có chút tài vặt làm sao có thể so bì được với cô ấy” A Bích khiêm tốn nói.

Thượng Quan Tiểu Tiên nói : “ không, có thể ca xướng được như ngươi cũng không phải có mấy người làm được”

Đế Thiên An cười nói : “ ca xướng rất êm tai, nhưng khúc hát còn thiếu một thứ, cho nên vẫn chưa đạt tới hoàn mĩ, chỉ được bóng dáng mà thôi. ”

Nữ tử này tính ra cùng với hắn cũng có chút nho nhỏ dây dưa, nàng ca xướng cầm nghệ đều là học được từ một người, đệ tử của Tô Tinh Hà đại đệ tử Cầm Tiên Khang Quảng Lăng.

Khang Quảng Lăng bị Tô Tinh Hà trục xuất sư môn, cho nên cũng không có nói cho A Bích về sư môn của mình, về phái Tiêu Dao sự vụ cũng như Khang Quảng Lăng cũng chẳng rõ gì nhiều.

Không chỉ có mỗi A Châu được Mộ Dung Cửu gọi đến, còn có cả A Bích tham dự vào. Mục đích chính là từ gả nam nhân kia chiếm được chổ tốt.

Mộ Dung Cửu chính là chủ đích đó mà đến, cẩn thận thiết kế một màn, có điều vừa mới ra sân đả bị Đế Thiên An phá vở.

“Mong công tử chỉ điểm”A Bích lên tiếng.

Đế Thiên An nói : “ Tình, nàng còn chưa có yêu ai, còn chưa nếm qua phúc vũ phiên vân cùng tình lang, làm sao hiểu rõ được ý cảnh của lời ca này được. Chỉ mượn hình mà bắt bóng, A Bích có muốn cùng bổn công tử một đêm điên loan đảo phượng hưởng thụ khoái nhạc nhân sinh chăng?”

“ Công.. công.. công tử” A Bích mặt đỏ bừng cúi đầu không dám nhìn người, ngượng ngùng xấu hổ vô cùng.

“ Công tử, người đừng trêu chọc A Bích, A Bích đối với công tử ca xướng rất là ngưỡng mộ đó” A Châu một bên nhìn tỷ muội mình bị đùa giỡn, lên tiếng.

Đế Thiên An nói : “ vậy à!! Làm sao ta lại nghĩ nha đầu nàng lại muốn đào hố cho ta, muốn nghe ta ca xướng đây?”

“ A Châu nào dám” A Châu ngượng ngùng đáp.

Trương Tiên liền nói : “ đúng vậy, bại hoại ngươi ca xướng tốt như vậy, chi bằng hát một khúc đi”

“ Muốn nghe ta hát cũng được, có điều ta phải thu lệ phí, để xem ẩm ướt tiêu hồn hôn đi”

Loan Loan cười khúc khích, đem chung rượu lên tay nói xong rồi uống : “ lệ phí này để nô gia trả trước cho người à”

Mộ Dung Cửu, A Châu, A Bích, Trương Tinh, Tôn Tiểu Hồng mặt phiếm hồng, thẹn thùng xấu hổ trong lòng khi thấy Loan Loan cùng với Đế Thiên An tình nhân âu yếm hôn nhau trước mặt bọn họ.

Mấy cô nương da mặt mỏng làm sao mà chịu được, mắc cở không dám nhìn, nhưng lại có chút kích thích, thỉnh thoảng len lén nhìn.

“ Lệ phí, Đế Thiên An ca ca thật hư hỏng.. nhưng mà.. nhưng mà” Tôn Tiểu Hồng thầm nghĩ, mặt càng đỏ bừng thẹn thùng hơn khi nghĩ đến cảnh mình cùng Đế Thiên An hôn.

Không chỉ nàng mấy nữ nhân khác cũng vậy.

Có xấu hổ thầm mắng, có thẹn thùng mong chờ...

Dù sao Đế Thiên An dung mạo tuấn lãng dù là đệ nhất mỹ nam Giang Phong cũng không thể so bằng y được. Thực lực lai cường đại vô song, thiên tư kiệt xuất tài hoa lại lấn át các tài tử vang danh trên triều đường lẫn giang hồ.

Đa phần ở đây đều là thiếu nữ mới lớn, một nam nhân như Đế Thiên An chẳng khác nào là kịch độc chết người hấp dẫn bọn họ cả.

Óng ánh tơ bạc liên kết hai môi, Loan Loan đem tay che miệng mình, cười : “ công tử, nô gia cũng đả trả phí rồi, ngài phải công bằng nha, nhất là Dung nhi Tiểu Hồng muội muội đây”

“ Loan tỷ tỷ” Hoàng Dung cùng Tôn Tiểu Hồng xấu hổ ngượng ngùng thốt lên, hai tay vân vê tà áo mặt cúi xuống không dám nhìn.

Đối với Loan Loan kéo hai người xuống nước, cả hai có chút oán trách nhưng nhiều hơn là vui mừng. Còn cả xấu hổ vô cùng, phương tâm thiếu nữ lại đập nhanh lên.

“ Nói đúng lắm, ta cũng phải công bằng, cho nên muốn nghe ta ca xướng phải trả lệ phí cả” Đế Thiên An cười nói.

Bạch Thanh Nhi nở nụ cười, nói : “ công tử, Thanh Nhi cũng muốn nghe ngài ca xướng, nguyện trả phí cho ngài”

"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới