Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 250: Miền đất hứa (44)



Edit: cơm trắng chan cà phê

Nếu Lịch Học Hải luôn trong trạng thái tỉnh táo, dù sử dụng kĩ năng hay nhiều đạo cụ khác, Chu Khiêm cũng không thể giết y một cách dễ dàng.

Chu Khiêm cũng như vậy, cho nên Lịch Học Hải sử dụng 【 Ván cờ sinh tử 】, lợi dụng 5 phút để tra tấn Chu Khiêm.

Cách thức Chu Khiêm đối phó với Lịch Học Hải là để y bị ảo giác nhấn chìm, không thể phân biệt được thật giả.

Áp lực đè nén suốt nhiều năm, bí mật năm xưa bị chôn vùi cuối cùng lộ rõ, thế giới tinh thần của Lịch Học Hải bị đánh sập, Chu Khiêm thừa cơ xâm nhập vào, hướng dẫn y tự sát.

Sử dụng đạo cụ bay lên cao, cho đến khi rơi xuống mặt đất, ý thức của Lịch Học Hải luôn bị khống chế, không thể sử dụng thêm đạo cụ nào khác để cứu mình. Bây giờ y đã trọng thương, không còn năng lực xoay chuyển tình thế.

Thị giác của Chu Khiêm đã khôi phục một chút, nhưng bây giờ trời vẫn còn tối, anh chỉ thấy bóng dáng lờ mờ của Lịch Học Hải.

Anh vẫn hứng thú với những gì Lịch Học Hải muốn nói, cho nên anh sử dụng xương Thần ngưng đọng thời gian, lấy khúc xương chạm vào người Lịch Học Hải, để y và mình cùng đứng ngoài dòng thời gian.

"Ở phía đông của biển Bột Hải, không biết bao nhiêu triệu dặm, có một khe núi lớn, đó là một thung lũng không đáy, gọi là Quy Hư. Nước của tám phương và chín hướng, nước của trời và nước của đất, tất cả đều chảy vào đây, không tăng không giảm."

Đây là đoạn trích trong "Thang vấn" của Liệt Tử, ghi chép về Quy Khư —

Quy Khư là nơi chảy về của tất cả nguồn nước, là điểm kết thúc của nước.

Chu Khiêm hỏi Lịch Học Hải: "Vậy anh nghĩ gì về Quy Khư?"

Lịch Học Hải từ từ nói: "Trong "Sơn Hải Kinh" viết: "Giữa biển có núi, trên núi có một cây gỗ đào lớn, cách ba ngàn dặm về phía đông bắc có quỷ môn, chúng quỷ xuất nhập ở đây". Nơi đó cũng được gọi là Quy Khư. Quy Khư có vạn quỷ, là cổng vào của địa ngục."

"Vạn vật sinh ra từ hỗn độn, Quy Khư cũng thuộc về hỗn độn. Mọi sinh mệnh đều chảy về Quy Khư. Cho nên tôi muốn đặt tên địa ngục mà mình tạo ra là Quy Khư."

Chu Khiêm châm chọc cười: "Vẫn còn nhớ thương địa ngục của anh? Anh sắp chết trên tay tôi rồi. Không chỉ như vậy, tôi còn chọc thủng lời nói dối lớn nhất của anh."

"Tôi mặc kệ anh muốn khống chế sinh tử của người khác hay là muốn chữa bệnh cho mình để lấy cớ tạo ra một thế giới vĩnh hằng. Xét đến cùng, những gì anh làm cũng chỉ là do lòng ích kỉ của anh mà thôi!"

Nghe xong, Lịch Học Hải nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Từ khi chàng trai kia chết, y biết mình không bao giờ cầm dao phẫu thuật thêm một lần nào nữa.

Cho nên y chuyển hướng sang nghiên cứu thần kinh và tâm lý học, muốn chữa bệnh cho mình. Nhưng y vẫn không làm được.

Bệnh tình ngày một nặng thêm, thế giới của y không còn bám vào hiện thực được nữa.

Phím đàn đen trắng, máu đỏ như lửa, tiếng đàn dồn dập, cánh chim bay vút... Những hình ảnh này xoay vần trong tâm trí y.

Y khát khao nhìn thấy hàng trăm cánh chim rơi rụng xuống, khát khao nhìn thấy máu phun trào như dung nham, khát khao nhìn thấy phím đàn nổi lên cơn gió lốc, cuốn hết sinh mệnh vào đáy biển sâu...

Bệnh tình nguy kịch, y cần một kết thúc.

Quy Khư là điểm kết thúc của Lịch Học Hải.

Ở đó không có sinh, không có tử, chỉ là một vùng màu xám của tro tàn còn lại khi thế giới đã bị thiêu rụi. Vạn vật đều đã hóa thành hư vô ở chốn vĩnh hằng.

"Chu Khiêm, cậu không hiểu được nỗi thống khổ của tôi." Lịch Học Hải mệt mỏi nói: "Thật ra ban đầu tôi nghĩ do tôi áy náy, hối hận với con chim kia, dần dần mới sinh bệnh. Tôi đã nghĩ vô số lần rằng nếu ngày đó tôi tỉnh dậy như bình thường, nó sẽ không phải chết."

"Tóm lại, hai mặt đối lập giữa sự sống và cái chết khiến tôi mê say, nhưng tôi không muốn đối mặt với nó. Tôi không muốn những thứ này tiếp tục xuất hiện trong cuộc sống của tôi... Tôi không thể chữa bệnh cho mình, tôi không thể tìm thấy "Quy Khư" trong thế giới hiện thực, cho nên tôi phải tạo ra một Quy Khư trong trò chơi."

"Cậu không thể phủ nhận rằng tôi đã cứu rất nhiều người ở ngoài hiện thực. Không cứu được họ, tôi sẽ rất đau khổ... Tôi chỉ muốn cứu vớt chính mình."

"Chu Khiêm, trò chơi này chủ động mời gọi tôi, nó có thể thực hiện ước nguyện của tôi. Đây là cơ hội trò chơi cho tôi để tôi có thể thoát khỏi thống khổ, và tôi đã nắm bắt lấy nó, chỉ như vậy mà thôi. Tôi đã làm gì sai?"

"Lịch Học Hải ——"



Chu Khiêm thẳng thắn nói: "Tôi không phải một người tốt, tôi ích kỉ, hẹp hòi, có thù tất báo, sẽ không đồng cảm, lưu tình với kẻ thù... Nhưng một người như tôi cũng biết rõ một điều."

Khi nói chuyện, khóe miệng Chu Khiêm không ngừng trào máu: "Chớ làm điều ác, siêng làm việc lành*, anh đau khổ nhưng không có nghĩa đó là lí do anh có thể sát hại những người khác."

*Chu ác mạc tác, chúng thiện phụng hành: Trích hai câu từ bài kệ trong kinh Pháp Cú.

"Nếu anh chỉ muốn nói những lời vô nghĩa này thì tôi không muốn lãng phí thanh kĩ năng của mình, tôi sẽ tiễn anh về trời ngay bây giờ."

Lịch Học Hải nói: "Cho tới bây giờ, tôi cũng không nghĩ cậu sẽ dùng 【 Ác mộng xương trắng 】để đối phó tôi. Quá mạo hiểm, được ăn cả ngã về không."

"Nhưng không phải tôi đã thành công rồi sao?" Chu Khiêm lạnh lùng nói.

Lịch Học Hải: "Bây giờ cậu đang gắng gượng duy trì lí trí đúng không? Cậu cảm thấy cậu có thể chịu đựng được bao lâu? Cậu mất quá nhiều máu, còn chẳng màng tất cả để sử dụng chiêu thức này... Điều khiển ý thức của tôi không phải chuyện dễ, cậu chắc chắn bị phản phệ nghiêm trọng."

"Vậy thì phải cảm ơn roi và châm của anh. Đau đớn giúp tôi duy trì lí trí."

"Kích thích đau đớn chỉ là tạm thời, tránh để cậu lạc lối trong giấc mơ của người khác. Chu Khiêm, cậu đã mở chiếc hộp hai lần, để trị liệu cho cậu, Kỷ Nhạc Tri phải tốn rất nhiều công sức đúng không? Lúc trước tôi chỉ mới sử dụng một miếng mồi nhỏ, cậu thiếu chút nữa đã không khống chế được cảm xúc ——"

"Trong tình huống như vậy, cậu vẫn dám sử dụng ác mộng xương trắng?"

Lịch Học Hải nói: "Trận quyết chiến cuối cùng sắp xảy ra ở Miền đất hứa. Bạch Trụ cần phải hóa rồng để chống đỡ. Chiến đấu với cường độ cao có khả năng khiến cậu ta mất lí trí, cậu ta cần cậu dẫn dắt thì mới tiếp tục chiến đấu được. Nhưng cậu đã sắp mất lí trí, làm sao cậu có thể dẫn dắt Bạch Trụ?"

"Trong ván cờ sinh tử, tôi đã tiến thêm một bước kích thích cảm xúc của cậu. Chu Khiêm, mặc dù cậu thành công khi sử dụng ác mộng xương trắng nhưng cuối cùng chỉ là ngọc nát đá tan mà thôi."

Chu Khiêm lười quan tâm đến đối phương: "Đừng nói nhảm nữa, tôi đã vạch trần bí mật của anh rồi, anh đi chết đi."

"Chu Khiêm ——" Lịch Học Hải mỉm cười: "Quy Khư đã được tạo ra. Dù tôi chết ở đây nhưng tôi vẫn sẽ đi đến thế giới vĩnh hằng đó."

"Qua hệ thống giao dịch, tôi đã gửi cho cậu vài món quà. Có lẽ sẽ giúp cậu chống đỡ đi đến được Miền đất hứa."

"Và... tôi chờ cậu ở Quy Khư."

...

Nửa tiếng sau, Chu Khiêm uống vô số loại thuốc trân quý do Thiệu Xuyên tích cóp nhiều năm trời, nhờ Thiệu Xuyên và Cao Sơn băng bó cho mình, cố gắng kéo lượng máu về 45%.

Trong suốt quá trình, không biết anh nghĩ đến điều gì mà lại khóc lớn vài lần.

Cũng may Thiệu Xuyên tuổi đời lớn, cái gì cũng hiểu biết một chút, thử thôi miên cho Chu Khiêm, từ từ anh mới tỉnh táo lại.

Chu Khiêm cắn răng kiên trì, liều chết chống cự suốt quá trình Lịch Học Hải còn sống.

Lịch Học Hải vừa nhắm mắt, Chu Khiêm cũng gần như thoi thóp, cả người đau không thể chịu nổi, hai tai ù ù, dây thần kinh từ hai bên thái dương đến sau đầu phập phồng chấn động.

Cũng may thị giác của Chu Khiêm đã khôi phục.

Ở đây không còn người nào khác. Nguyên Binh thấy Lịch Học Hải sử dụng đạo cụ bay lên trời liền bở chạy ngay lập tức. Hắn biết nếu ở lại, Chu Khiêm cũng không chừa đường sống cho mình.

Nguyên Binh bỏ chạy, Lịch Học Hải đã chết.

Chu Khiêm nhấn nút đồng ý giao dịch, nhận được phần quà của Lịch Học Hải dành cho mình.

Đó là một cái rương, bên trong có đầy đủ thức ăn và nước uống.

Điều này khiến Chu Khiêm khá bất ngờ.

Thức ăn từ bên ngoài không thể sử dụng ở trong phó bản này.

Như vậy thì số thức ăn này có lẽ do Lịch Học Hải sử dụng thân phận người Cẩm tộc lấy được.

Thở dài một hơi, Chu Khiêm chưa có sức để tiếp tục đi đường, vì vậy anh tựa lưng vào thân cây, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.



Cao Sơn đứng gác đêm, đôi khi lại nhìn Chu Khiêm một thân thương tích mà thở dài.

Thiệu Xuyên ngồi bên cạnh Chu Khiêm cũng không dám thả lỏng, luôn chú ý đến tình trạng bệnh của anh.

Rồng con đã nhảy ra, bây giờ nó nước mắt lưng tròng kéo tay Chu Khiêm, nhét vào một thức quả.

Chu Khiêm nghĩ rồng con là sản vật ra đời từ sự kết hợp giữa ý thức của Bạch Trụ và của mình, sau khi Bạch Trụ thành công hóa thần, năng lực của rồng con của được nâng cấp thêm.

Không cần rồng con mở miệng nói chuyện, Chu Khiêm đã có thể hiểu được nó muốn nói gì.

—— Nó đang hỏi mình: "Ba có khát không? Ba muốn ăn không?"

Chu Khiêm mở mắt, nhéo hai má rồng con: "Ba còn chưa khóc, con khóc cái gì. Đàn ông con trai không nên dễ dàng khóc như vậy."

"Con không khóc." Rồng con chớp chớp mắt: "Ba không bị thương nữa thì con sẽ không khóc!"

Chu Khiêm bị nó chọc cười, đang muốn nhắm mắt nghỉ ngơi tiếp thì lại thấy rồng con nghiêm túc nhìn mình.

"Sao vậy?" Chu Khiêm hỏi.

Rồng con chỉ tay vào những đồ vật của Lịch Học Hải: "Ba... Ba ăn quả do con tìm được không? Ba đừng ăn những thứ do người xấu đưa."

"Được." Chu Khiêm đáp.

Rồng con nghĩ một chút, nói: "Nhưng ba vẫn nên lấy mấy thứ này, vì đường đi khá xa. Nếu... nếu bất đắc dĩ thì ba nên ăn."

Chu Khiêm gật gật đầu, phối hợp nói: "Ba biết rồi. Nhưng vì sao vậy?"

"Đương nhiên là vì người đó là người xấu! Người đó đánh ba! Và..." Rồng con nghiêng đầu: "Con cảm thấy người đó đối với ba rất lạ!"

"Lạ chỗ nào?" Chu Khiêm ngạc nhiên.

Rồng con thành thật đáp: "Con không biết nói sao. Đôi khi con nhìn người đó, con cảm thấy người đó hình như muốn làm cha của con."

Chu Khiêm bật cười: "Gì cơ?"

"Dù sao thì... cũng không được. Nếu không quá nguy cấp, ba chỉ nên ăn đồ do con tìm thôi..." Nói xong, rồng con ngẫm nghĩ lại: "Chỉ nên ăn đồ do con và cha tìm thôi."

"Tuy con ghét ba đối xử quá tốt với cha nhưng con vẫn ủng hộ cha!"

"Vậy là rồng con rất thích cha." Chu Khiêm cười nói.

"Dạ!" Rồng con suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: "Chờ đến khi con gặp cha, con muốn kể về người kì quái kia cho cha biết! Cha phải luôn chú ý! Có quá nhiều người thích ba."

Chu Khiêm không nói lí với lời nói của trẻ nhỏ, hỏi: "Có nhớ cha không?"

"A... Có!" Rồng con hơi ngại ngùng, nhưng vẫn thành thật thừa nhận.

"Ba cũng nhớ anh ấy." Chu Khiêm quá mức mệt mỏi, ôm rồng con vào lòng, anh lại tiếp tục nhắm mắt: "Để ba ngủ một giấc. Khi tỉnh lại, chúng ta đi tìm cha con nhé."

Rồng con lo lắng: "Nhưng người xấu kia nói chúng ta khó mà quay về được. Miền đất hứa ở đâu? Có phải cách xa nơi này lắm không?"

Hiện tại Chu Khiêm chưa có đáp án cho câu hỏi này.

Anh chỉ siết chặt vòng tay, thủ thỉ nói bên tai rồng con đầy chắc chắn ——

"Dù là muôn sông nghìn núi, chúng ta vẫn sẽ quay về với anh ấy."