Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 249: Miền đất hứa (43)



Edit: cơm trắng chan cà phê

"Có phải tôi từng gặp anh ở đâu rồi không?"

Lịch Học Hải không nói gì, Chu Khiêm lại nghe thấy "mình" vừa lặp lại câu hỏi.

Lịch Học Hải cười đáp: "Tôi từng nghe cậu đánh đàn."

Trong chớp mắt, vô vàn kí ức lóe qua trong tâm trí Chu Khiêm.

Anh nhìn thấy mình ngồi đánh piano trên sân khấu.

Ánh đèn sáng lóa trên sân khấu, dưới khán đài là một mảnh tối đen.

Trong đó, ánh đèn chỉ chiếu xuống một bóng người, Chu Khiêm có thể thấy rõ đó là Lịch Học Hải.

Chu Khiêm đoán rằng vốn dĩ chàng trai này không thật sự gặp Lịch Học Hải như thế này, bởi vì ánh đèn chỉ rọi một mình Lịch Học Hải, gương mặt của những người khác lại mơ hồ trong bóng tối.

Và đây là ý thức của Lịch Học Hải, không phải của chàng trai.

Trong ý thức của Lịch Học Hải xây dựng một khung cảnh sơ lược như thế này để đối ứng với thân phận của hai người.

Vậy chàng trai này có vẻ là một nghệ sĩ dương cầm.

Lịch Học Hải là khán giả của chàng trai?

"Tôi có ấn tượng rằng... hình như bác sĩ thường xuyên đến buổi biểu diễn của tôi?" Chu Khiêm nghe thấy mình lại hỏi.

"Đúng vậy, tôi có đi xem vài lần." Lịch Học Hải nói: "Lần đầu tiên tôi nghe đến cậu là từ một bệnh nhân khác. Đó là một cô bé mắc bệnh tim bẩm sinh."

"Bây giờ cô bé sao rồi?"

"Bây giờ cô bé đã ổn hơn rồi. Cuộc phẫu thuật năm đó khá nguy hiểm, nhưng cô bé không sợ, còn mạnh mẽ hơn nhiều người lớn khác. Tôi hỏi cô bé có sợ không, cô bé nói rằng cô bé không sợ, vì cô bé rất thích cậu, tiếng đàn của cậu đã tiếp thêm dũng khí cho cô bé. Cậu thấy đó, dù phải trải qua một cuộc phẫu thuật nguy hiểm nhưng nhờ vào âm nhạc của cậu, cô bé đã vượt qua. Cậu chắc chắn cũng sẽ không sao."

Tiếng đàn réo rắt không ngừng vang vọng bên tai Chu Khiêm.

Chớp mắt, anh thấy mình đang đứng trên sân khấu, ngón tay lả lướt trên phím đàn.

Anh biết anh không thể điều khiển được thân thể này.

Anh phải trở thành chàng trai trong ý thức của Lịch Học Hải, từ đó mới có thể phát hiện ra bí mật mà y giấu giếm.

Chu Khiêm hóa thành chàng trai, anh cảm nhận được chàng trai này khi đánh đàn đã thả hồn mình theo bản nhạc, hiện tại không còn ánh đèn sân khấu, không có khán giả, khắp trời đất chỉ còn một mình chàng trai cùng với cây đàn.

Tiếng đàn không hề du dương, êm ái mà vô cùng mạnh mẽ.

Âm thanh dồn dập, thôi thúc không ngừng, Chu Khiêm cúi đầu, chỉ nhìn thấy tàn ảnh của ngón tay mình lướt đi trên phím đàn đen trắng.

Ngay khi bản nhạc kết thúc với một nốt vang, anh cảm thấy một sức sống hùng vĩ lan tràn khắp cơ thể ——

Anh đến một bờ biển tối đen. Khắp nơi chìm trong im lặng.

Cùng với nốt vang, mặt trời ló đầu khỏi mây đen, ánh nắng chan hòa ôm lấy đất trời. Gió thổi tan mây mù, ánh mặt trời bao trùm mặt biển.

Sóng biển dập dìu, gió khẽ khàng lay động, bờ biển ngồn ngộn sức sống mới. Vô số cánh chim hải âu chao lượn trên cao, sà xuống mặt biển, tiếng chim hót vang vọng khắp chân trời, không bao giờ kết thúc...

Bản nhạc này chứa đựng một sức sống dồi dào.

Chẳng trách cô bé kia có thể mạnh mẽ vượt qua buổi phẫu thuật cam go..

Đôi tay thon dài lả lướt trên phím đàn, người đánh bản nhạc này có một trái tim không hoàn hảo, nhưng tiếng đàn của chàng trai lại hữu lực, mang đến hi vọng cho bao người.

Trước mắt tối đen, Chu Khiêm nhắm mắt, mở mắt theo chàng trai trong giấc mơ, anh lại nhìn thấy một luồng sáng chói lòa.

Tiếng đàn vẫn vang vọng đan xen với tiếng chim hót, thậm chí cả tiếng sóng biển rào rạt vẫn chưa biến mất. Nhưng Chu Khiêm nhận ra anh không còn đứng bên cạnh cây dương cầm nữa mà đang nằm trên giường bệnh. Ánh sáng chói lòa kia không phải ánh mặt trời mà là ánh đèn trong phòng phẫu thuật.

—— Anh chuẩn bị phẫu thuật.

Nằm bất động trên giường, đeo ống thở, vừa chuẩn bị tiêm thuốc gây mê, Chu Khiêm liền vươn tay ra, nắm lấy một bàn tay bên cạnh bàn phẫu thuật.

"Sao vậy, cậu sợ à?" Một người cúi đầu xuống, vì đeo khẩu trang nên Chu Khiêm không thấy rõ mặt của đối phương, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt lo lắng, quan tâm của y.

Đó là Lịch Học Hải.

Chu Khiêm gật gật đầu, ánh đèn soi rọi khiến gương mặt càng thêm tái nhợt: "Bác sĩ sẽ cứu tôi đúng không?"

Lịch Học Hải nói: "Đúng vậy, tôi sẽ cứu cậu. Tiếng đàn của cậu tràn đầy sức sống, đã mang đến hi vọng cho rất nhiều người khác. Cậu cũng giống như tiếng đàn của mình, có một sinh mạng dồi dào. Thần chết sẽ không mang cậu đi."

"Ngày hôm qua tôi đến phòng đàn ở tầng một. Tôi đã chơi một bản nhạc." Chu Khiêm nói.

"Tôi có thấy. Khi đó tôi mua cà phê ở quán Starbucks bên cạnh. Nhiều bệnh nhân khác cũng bị tiếng đàn của cậu hấp dẫn. Tiếng đàn của cậu giúp họ quên đi ốm đau. Cho nên... Cậu sẽ khỏe hơn, sau đó cậu sẽ tiếp tục đàn cho họ nghe." Lịch Học Hải nói thêm: "Thật khó mà tin nổi một người yếu ớt như cậu lại có thể tạo ra một tiếng đàn hữu lực như vậy."

"Bác sĩ Lịch, cảm ơn anh. Cảm ơn anh chịu cứu tôi."

"Lịch Học Hải... Xin anh, hãy cứu tôi."

...

Liên miên nói một lúc, Chu Khiêm thấy Lịch Học Hải đeo mặt nạ dưỡng khí lên.

"Cậu ngủ đi. Khi tỉnh dậy, mọi thứ sẽ tốt hơn."

Cánh tay nhói lên, một sự lạnh lẽo không ngừng lan ra, đây là thuốc mê.

Trước khi Chu Khiêm nhắm mắt, anh tìm kiếm Lịch Học Hải theo bản năng, anh vươn tay khẽ kéo ống tay áo của y, hành động như van xin, như dựa dẫm.

Ngay khi nhắm mắt lại, Chu Khiêm đối diện với ánh mắt của Lịch Học Hải.

—— Ánh mắt ấy phức tạp và đầy mâu thuẫn.

Phức tạp? Mâu thuẫn?

Vì sao ánh mắt của Lịch Học Hải lại có những cảm xúc này?

—— Anh ta đang do dự không biết có nên cứu chàng trai này hay không?

Khi mở mắt, Chu Khiêm mơ hồ nhận thấy anh đã hóa thành một chú chim đang bay. Anh cảm thấy thật lạnh, phóng mắt nhìn xa, xung quanh là một vùng tuyết trắng.

May mắn rằng trước mặt anh có một ngôi nhà.

Vừa lạnh vừa đói, anh theo bản năng tìm kiếm một phòng ngủ, gõ cửa sổ cầu cứu.

Không một ai quan tâm đến anh, Chu Khiêm lại bay thêm nửa vòng, tìm thấy một phòng ngủ khác. Anh cố gắng dùng mỏ gõ cửa mạnh hơn, đồng thời kêu thành tiếng.

"Đoàng ——!"

Đáp lại anh là một tiếng súng nổ.



Vô lực ngã xuống tuyết, trước khi nhắm mắt, Chu Khiêm nhìn thấy thế giới tuyết trắng trước mắt mình đã nhuộm đỏ.

Khi tỉnh lại, Chu Khiêm lại thấy mình là một cánh chim bay.

Lần này, bên cạnh anh còn có những chú chim khác.

Cùng lúc đó, anh có một cảm giác kì quái rằng tất cả những chú chim này đều là mình. Anh là những chú chim bay.

Bây giờ là mùa xuân, anh không thấy lạnh, nhưng anh vẫn còn đói.

Anh và bạn bè tìm thấy một nơi đầy thức ăn. Đó là ô cửa sổ quen thuộc.

"Đoàng ——!"

"Đoàng! Đoàng!"

Chu Khiêm lại ngã xuống vũng máu, bên cạnh còn có hai chú chim khác.

...

Anh không nhớ mình đã hóa thành chim bao nhiêu lần, lần này, Chu Khiêm đang ở bên cạnh một bờ hồ, xung quanh là hàng cây phong đỏ thẫm.

Anh rất quen thuộc với nơi này. Đây là núi Tử Vân ở thành phố Cẩm Thành.

Bay quanh hồ nhiều vòng, anh vô cùng đói khát, may mắn thay, anh lại ngửi thấy mùi bánh mì.

Anh và bạn bè lại tìm kiếm nơi có mùi bánh mì.

Lần này, anh đã nhìn thấy được người cho mình ăn bánh mì —— Lịch Học Hải.

Là một chú chim, nhưng Chu Khiêm lại cảm nhận được tiếng tim đập của nhân loại trong người mình.

Âm thanh ấy quá lớn, gần như nổ tung màng nhĩ.

Ăn hết bánh mì do Lịch Học Hải mang đến, Chu Khiêm và những chú chim khác đều ngã xuống.

Có những con rơi xuống nước, có những con nằm bên bờ hồ...

Đôi cánh giang rộng trên trời cao, cuối cùng cũng phải rơi xuống.

Rơi là kết cục của mỗi chú chim.

Chu Khiêm cảm thấy anh lại quay về bàn phẫu thuật.

Anh mở mắt, những bác sĩ và y tá khác đã rời đi, các thiết bị phẫu thuật cũng không còn.

Dưới ánh đèn sáng trưng, Chu Khiêm cảm giác được mọi đau đớn trên cơ thể đang từ từ biến mất.

Thế giới tĩnh lặng chỉ còn một ánh đèn.

Dưới ánh đèn, chỉ có Chu Khiêm và Lịch Học Hải lẳng lặng nhìn nhau.

Một lát sau, hai người cùng nói: "Thần chết không mang anh/cậu đi. Tôi có thể mang anh/cậu đi."

Sau khi nói những lời này, Chu Khiêm hít một hơi.

—— Mình đoán đúng rồi.

Trước bàn phẫu thuật, Lịch Học Hải đã thì thầm với chàng trai những lời này.

Trước khi tiêm thuốc gây mê, y nói: "Thần chết sẽ không mang cậu đi."

Sau khi tiêm thuốc gây mê, y nói: "Tôi có thể mang cậu đi."

Chàng trai không chết vì bệnh tật, mà là do Lịch Học Hải giết chết.

Nhưng Lịch Học Hải đã sử dụng thủ đoạn cao siêu để che giấu!

Ở trong giấc mơ, sau khi Chu Khiêm và Lịch Học Hải cùng nhau lên tiếng, ý thức và ảo giác về chàng trai biến mất, hay nói đúng hơn là tất cả đang hòa lẫn, trùng lấp với ý thức của Lịch Học Hải.

Chu Khiêm cảm thấy anh đang bay lên khỏi bàn phẫu thuật, đi đến gần Lịch Học Hải, sau đó tiến vào trong thân xác của đối phương.

Trong một khắc đó, anh đã nhìn thấy toàn bộ kí ức của Lịch Học Hải.

Chân tướng về cái chết của chàng trai đã hiện rõ, từ đó những góc khuất trong thế giới tinh thần của Lịch Học Hải cũng từ từ được tiết lộ.

Y đã lừa dối bản thân mình suốt nhiều năm.

Bây giờ Chu Khiêm bóc tách sự thật trước mắt Lịch Học Hải, buộc y phải đối diện với chân tâm của mình, nhìn thẳng vào cơn ác mộng đáng sợ nhất trong thế giới nội tâm ấy.

Chu Khiêm thao tác chủ thể của thế giới tinh thần, lầm bầm nói: "Mình đã giết cậu ấy. Mình luôn lừa dối bản thân... Ngay cả mình cũng cho rằng đó là một sự cố ngoài ý muốn."

"Nhưng thật ra mình là một kẻ giết người!"

"Mình không cố ý giết cậu ấy. Mình mâu thuẫn, rối rắm. Gương mặt sắp chết của cậu ấy, ánh mắt van xin ấy... Khiến mình nhớ đến con chim non và con thỏ mình từng cứu."

"Cái chết xảy ra cần có sự sống thay thế. Mình phải cứu cậu ấy, giống như cứu những con vật bị thương kia."

"Nhưng cậu ấy lại có một sức sống quá dồi dào. Mình chưa từng nghe thấy một tiếng đàn nào hữu lực như vậy. Rõ ràng là một người gần chết... Sao lại có thể tạo ra được âm thanh đó? Không đúng, tiếng đàn ấy phải giống như những cánh chim bay lượn trên trời cao, từ từ đi đến tử vong..."

"Tiếng đàn tử vong như thế nào? Người đánh đàn chết, nó sẽ chết."

"Giết cậu ấy. Tiếng đàn ấy quá mức sống động, thật sự vượt thoát khỏi cảm giác chết chóc của cậu ấy... Mình phải thay cậu ấy quyết định. Mình cần phải chấm dứt sự sống này. Như vậy mới đẹp, đẹp như thể những chú chim kia chết trên tuyết."

"Mình đã cứu rất nhiều con vật, cho nên mình giết một vài con thì có sao đâu? Ưu điểm và nhược điểm của cả hai sẽ triệt tiêu lẫn nhau! Mình chỉ đang tạo ra một cái chết thật đẹp. Đó là vẻ đẹp mà thiên nhiên ban tặng cho chúng ta! Mình có khả năng cảm thụ được cái đẹp này hơn họ!"

"Mình chưa từng giết người, mình cũng không làm gì sai..."

"Nhưng bây giờ mình nhận ra mình đã giết người rồi!"

"Y học của nhân loại còn nhiều hạn chế, mình không thể cứu tất cả mọi người. Cho nên mình tìm kiếm một sự tồn tại vĩnh hằng. Ở đó không có sinh lão bệnh tử, không có nghiệp chướng khổ đau. Đó là một quốc gia lí tưởng. Mình có thể giúp mọi người có được cuộc sống vĩnh hằng ở đây, sẽ không còn ai đau khổ, không còn ai tiếc nuối..."

"Ra là mình đã tự lừa mình dối người."

"Ra là... mình là kẻ dối trá! Mình rõ ràng đã giết người... Nhưng mình lại khiến cho mọi người, cho chính bản thân mình cảm thấy... Mình đang cứu mọi người. Mình muốn tạo ra vĩnh hằng cho mọi người..."

"Không, không phải... Thật ra mình không muốn tạo ra vĩnh hằng cho mọi người. Mình chỉ muốn là người khống chế sự sống chết của họ. Dù là cứu những con vật sắp chết hay là giết những con vật tràn đầy sức sống đều không thỏa mãn được mình... Khống chế sống chết của những thứ yếu ớt thì có nghĩa gì? Mình muốn thử thách lớn hơn."

"Ở thế giới hiện thực, giết người là phạm pháp, mình cũng không đủ năng lực cứu sống tất cả mọi người... Vậy thì sao không tạo ra một thế giới địa ngục?"

"Mình sẽ chủ nhân của thế giới đó. Mình cho phép ai sống, người đó sẽ sống. Mình muốn ai chết, người đó sẽ phải chết..."

Bất chợt, Chu Khiêm cảm giác mình tạm thời mất khống chế chủ thể này.

Anh nghe thấy Lịch Học Hải chân chính nói: "Không, không phải! Mình không phải người như vậy! Mình không phải kẻ dối trá! Những thứ đó chỉ là... chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi! Mình thật sự muốn mang đến sự sống vĩnh hằng cho mọi người! Địa ngục là ước nguyện của mình! Ở đó sẽ không có cái chết thật!"

"Mình... Mình luôn cảm thấy áy náy. Mình áy náy vì có bệnh nhân chết trên tay mình. Mình không thể đối mặt với người thân khóc lóc của họ ở bên ngoài phòng mổ..."



"Mình bị suy sụp. Mình bị sự tuyệt vọng của họ làm cho suy sụp. Mình bị những con chim đã chết đó làm cho suy sụp. Mình không hề muốn nhìn thấy một cái chết hoàn mĩ nào cả!"

Giọng nói của Lịch Học Hải ngày một khàn đi, trầm xuống: "Muốn những kẻ mạnh chết đi, muốn cứu vớt những kẻ yếu... Đối với chấp niệm về cảnh tượng tử vong... Mình biết mình có bệnh! Dù mình có trở thành bác sĩ tâm lý giỏi nhất, làm thật nhiều luận văn đi chăng nữa mình cũng không thể chữa bệnh cho chính mình!"

"Mình quá tuyệt vọng... Khi mình vào trò chơi, mình đã tuyệt vọng đến mức không thể cứu chữa, cho đến khi mình phát hiện ra mình có thể tạo ra địa ngục..."

"Mình không phải kẻ dối trá! Mình sáng tạo địa ngục để chữa khỏi bệnh cho mình!"

"Mình không hề muốn khống chế sống chết của người khác! Mình chỉ muốn chấm dứt căn bệnh này! Ở trong địa ngục vĩnh hằng sẽ không có sự sống hoàn chỉnh, cũng không có cái chết hoàn toàn... Không có một sự tử vong hoàn mĩ, tráng lệ... Không có hình ảnh cánh chim trên trời cao rơi xuống mặt đất..."

"Chỉ có địa ngục... mới có thể chữa khỏi bệnh cho mình!"

Lịch Học Hải gần như đã phát điên.

"Đinh đang đinh đang!"

Tiếng dương cầm văng vẳng bên tai, dập dìu như sóng biển, khiến đầu y đau buốt.

Vô số cánh chim bay đến, bao vây lấy Lịch Học Hải.

Chúng gặm cắn máu thịt của y, giống như muốn y phải thay thế để hoàn thành buổi hiến tế cho cái chết mỹ lệ nhất.

Lịch Học Hải lẩm bẩm: "Mình chỉ muốn chữa bệnh mà thôi... Mình chỉ muốn thoát khỏi con chim đó thôi!"

"Cậu... trên bàn phẫu thuật, mình muốn cứu cậu ấy! Mình đã đứng bên bàn mổ suốt mười mấy tiếng, không uống một ngụm nước, mình muốn cứu cậu ấy... Nhưng không biết có phải do đói quá không, não mình tập trung cao độ trong thời gian dài nên đã làm sai điều gì đó."

"Chúng không ngừng nói với mình "giết cậu ta", "giết cậu ta như cách mày giết tụi tao"... Cho nên mình mới..."

"Từ khi nhìn thấy con chim đầu tiên chết, mình đã bị nó ám suốt cả đời! Nó là cơn ác mộng của mình! Mình chỉ muốn thoát khỏi nó mà thôi!"

"Mình mê say vẻ đẹp của sự chuyển hóa giữa sống và chết. Chỉ có ở một thế giới không có sống, không có chết... Mình mới có thể được chữa khỏi..."

"Mình nhất định... nhất định phải đến được nơi đó..."

Nếu đã bị chủ thể bài trừ, vất vả để đi đến bước này, Chu Khiêm không dám tùy tiện điều khiển nó nữa.

Cho nên anh lại quay về chàng trai yếu ớt kia, lẳng lặng nằm trên bàn mổ.

Giống như trước đó, anh vươn tay, nắm lấy tay áo của Lịch Học Hải.

"Bác sĩ, bác sĩ áy náy sao? Bác sĩ cảm thấy áy náy với tôi sao?"

"Áy náy. Tôi luôn muốn cứu cậu. Tôi thật sự không muốn giết người. Sau này tôi gặp những người giống như cậu... Tôi đều muốn cứu. Tôi muốn đền bù."

"Tôi biết tôi có bệnh. Tôi có chấp niệm với lí tưởng thẩm mĩ sống chết, nhưng tôi không muốn áp dụng lí tưởng đó lên con người... Tôi thật sự không có."

Chu Khiêm điều khiển chủ thể, nhẹ giọng thở dài: "Được rồi. Tôi tin bác sĩ. Tôi tin từng lời của bác sĩ."

"Cảm ơn cậu." Trong giấc mơ, Lịch Học Hải nắm lấy tay Chu Khiêm.

Gương mặt y giàn giụa nước mắt.

"Để tôi nói cho anh biết một cách đi đến thế giới đó và hoàn toàn thoát khỏi những điều này." Chu Khiêm thấp giọng nói, ánh mắt tràn ngập dựa dẫm, mong chờ và khoan dung.

Bị ác mộng vây quanh, bị vô số con chim gặm cắn, Lịch Học Hải gần như phát điên khi bắt gặp ánh mắt này của chàng trai thì dường như được cứu rỗi.

Con chim đầu tiên chết.

Bệnh nhân đầu tiên chết.

Những thứ này đã trở thành nỗi ám ảnh suốt cả đời Lịch Học Hải.

Thứ mà Lịch Học Hải sợ hãi nhất không chỉ có bệnh nhân kia mà còn có cả chim bay.

Bây giờ Chu Khiêm đã tỏ tường.

Dưới sự điều khiển của Chu Khiêm, trong giấc mơ, một con chim chợt bay đến trước mặt Lịch Học Hải, sau đó nó lại hóa thành một bệnh nhân.

Dù thế nào đi nữa, ánh mắt của cả hai đều giống nhau: "Chỉ cần bác sĩ làm theo lời tôi, tôi sẽ tha thứ cho bác sĩ."

"Khi tôi tha thứ cho bác sĩ, anh sẽ được giải thoát."

"Khi anh được giải thoát, anh sẽ không còn nhìn thấy tôi nữa."

"Tôi nên làm gì?" Lịch Học Hải hỏi.

"Anh sợ gì thì hãy trở thành thứ đó." Chu Khiêm nói.

"Trở thành thứ đó.."

"Đúng vậy. Anh trở thành thứ đó, sau đó rơi xuống. Khi anh rơi xuống, sẽ có ánh mặt trời bao bọc. Máu sẽ nhuộm đỏ như ánh sáng."

"Nhảy xuống đi, vậy thì anh sẽ được giải thoát."

Sau đó, Lịch Học Hải nhận thấy mình hóa thành một con chim.

Mở mắt, vỗ cánh, y muốn bay lên trời cao.

Ngay lúc vút bay lên cao, y cảm thấy mình được giải thoát.

Những con chim gặm cắn máu thịt không còn, tiếng đàn cũng đã dừng lại.

Mọi âm thanh bị sự im lặng nuốt chửng, không còn tiếng chim kêu, màu sắc dần biến mất, trước mắt y chỉ còn một màu đỏ.

Trong cơn đau, Lịch Học Hải tỉnh táo lại.

Bây giờ y nhận ra màu đỏ kia là máu chảy ra từ trong người mình.

Há mồm, y phun một búng máu, phát hiện mình không thể nhúc nhích.

Đầu của y đau nhức, xương cốt dập nát, không biết vì sao lại còn có thể thoi thóp thở.

Mở mắt, y nhìn thấy Chu Khiêm ở đối diện mình.

Cả người Chu Khiêm cũng toàn là máu.

Nhưng Chu Khiêm đang cười.

"Bác sĩ Lịch, vừa rồi anh dùng đạo cụ bay cao như vậy, sau đó còn nhảy xuống nữa, cảm giác như thế nào? Anh còn trợn mắt nữa, sung sướng lắm đúng không?"

"Tôi còn có thể nói rõ với anh thêm một điều —— anh đã thua rồi, thua ở phương diện mà anh tự tin, tâm đắc nhất. Đối với tôi, đây là chiến thắng oanh liệt nhất, vui sướng hơn cả việc... giết người."

Lịch Học Hải lại phun một ngụm máu.

Nhìn qua lăng kính đỏ, y lẳng lặng nhìn Chu Khiêm một lúc lâu, khàn giọng hỏi: "Chu Khiêm, cậu có biết Quy Khư không?"