Thiên Địa Đại Đạo Nhân Sinh Phần 1: Đế Quân Tái Thế Chi Đại Ma Tôn

Chương 227: Tổng Lãnh Thiên Thần và Đại Thiên Thần



Đại Thế Giới, Thiên Sứ Điện.

Trong đại điện rộng lớn, năm cái quang tọa đặt giữa điện trông uy nghi vô cùng. Ngự trên năm quang tọa là năm nữ nhân có mười đôi cánh lơ lửng phía sau tỏa ra khí tức thần thánh. Bọn họ đều là Tổng Lãnh Thiên Thần quyền uy tối cao, lần lượt là Công Bằng Và Trừng Phạt, Trật Tự, Thẩm Phán, Truyền Tin và Khởi Tạo. Trước kia bọn họ là thiên sứ nhưng Khởi Tạo lại không phải.

Ngoài năm Tổng Lãnh Thiên Thần thì trong đại điện còn rất nhiều thiên sứ có sáu đôi cánh canh gác hai bên. Cơ thể bọn họ sừng sững như một Tinh Cầu nhưng vẫn chưa là gì nếu so với Đại Thế Giới rộng lớn. Đứng bên dưới là Nhân Tổ.

"Không biết Nhân Tổ tìm đến bọn ta vì lý do gì." Công Bằng Và Trừng Phạt ánh mắt dịu dàng hỏi.

"Cái này ta chỉ muốn nhờ các vị giúp đỡ thôi. Thật ra các vị biết về chuyện Quang gieo xuống Thiên Hoang Tinh Cầu tám mầm họa, ta chỉ muốn các giúp đỡ." Nhân Tổ nói.

"Lời này không được hợp lý cho lắm. Nhân Tổ lực lượng vô song vậy vì sao lại không thể làm? Hơn nữa Tuyết Thành Nữ Đế cũng đã làm rồi." Truyền Tin không cho là vậy liền hỏi kỹ.

Nhân Tổ thở dài: "Đây cũng không phải chuyện hệ trọng gì cho lắm nhưng ta cảm nhận Quang đang muốn thoát ra. Nếu Quang thoát ra thì đến lúc đó chẳng lẽ phải mở thêm một cái Chung Cực Chiến nữa sao?"

Chuyện có thêm Chung Cực Chiến là chuyện không ai muốn cả. Lý do là vì các tộc vô cùng coi trọng mạng sống tộc nhân nên mở thêm một cái Chung Cực Chiến ít nhiều sẽ bị phản đối kịch liệt mà người phản đối nhất chính là Thiên Sứ tộc. Việc Quang phản bội chính là vết nhơ trong lịch sử của Thiên Sứ tộc nên không thể có thêm lần hai nữa.

Phụ tá của Khởi Tạo là Thất Tinh và Lục Dục phản ứng. "Nhân Tổ có ý gì?"

"Chẳng có ý gì cả. Ta chỉ muốn Nhân tộc tự thân phát triển nhưng ta thân là một người mẹ cũng không thể bỏ mặc con mình như vậy. Chúng gặp nguy hiểm đến diệt tộc thì ta sẽ ra tay nhưng nếu không có mà chỉ chém giết tổn thương nhau thì mặc kệ, quan tâm làm gì." Nhân Tổ lắc đầu.



Thất Tình và Lục Dục bối rối. Bọn hắn là thiên thần, đã thành đạo, là phụ tá của Tổng Lãnh Thiên Thần Trật Tự và cũng là bảy tình cảm và sáu tính dục của con người nhưng thật sự vẫn là thua xa Nhân Tổ.

"Ta cảm thấy đây không phải chuyện to tát cho lắm. Hai chúng ta cùng đám Công Lý, Quang Minh, Trí Tuệ tiêu diệt Quang mà." Lục Dục nói.

"Cái này không được. Chúng ta đều có tiên thiên đại đạo, không thể tiêu diệt hắn được. Hơn nữa hắn giờ cũng không thua kém gì thiên thần như chúng ta. Nếu muốn giết cũng chỉ có Dị Nhân Tổ làm được." Thất Tình gạt bỏ.

Khởi Tạo chán nản nhìn cả hai: "Hai ngươi tốt nhất thôi đi. Chuyện này chưa đến lượt các ngươi quyết định đâu. Nhân Tổ, bọn ta hiểu, tạm thời ta sẽ cử Thất Tình và Lục Dục hỗ trợ Nhân Tổ trong việc trấn áp Quang cùng bè lũ phản bội.

Nghe đến đây các thiên thần cùng thiên sứ khác nén cười. Trong đó nén cười nhất là phụ tá của Trật Tự là Quang Minh, hắn nhịn không nổi nữa. Thật sự mắc cười chết mất thôi!

Phụ tá của Thẩm Phán là Công Lý đỡ hơn chút. Phụ tá của Truyền Tin là Trí Tuệ thì giấu mặt đi. Chỉ có duy nhất thiên thần không cười là phụ tá của Công Bằng và Trừng Phạt là Thiên Hình.

"Xem ra lần này hai tên đó khổ rồi. Nói thật thì ta cũng chẳng quan tâm đến nhưng thật sự mắc cười chết mất." Trí Tuệ nói với Quang Minh.

"Đúng vậy. Không ngờ được là số phận của bọn họ lại thảm như vậy. Ta cũng không biết vì sao lại có chút tiếc thương cho hai tên này." Quang Minh đồng tình.

"Hai ngươi nói cũng phải có tình cảm chút chứ." Công Lý đùa theo.

Thiên Hình thở dài: "Hai ngươi nhớ làm cho tốt, Quang mà thoát ra thì đến lúc đó các ngươi cũng bị ném vào Địa Ngục đấy."

Phải nói Thất Tinh và Lục Dục là huynh đệ sinh đôi, vĩnh viễn không thể chết được nên dù có bị lửa Địa Ngục thiêu chết ý thức lẫn hồn phách thì vẫn có thể sống lại vì còn có con người. Tình cảm và tính dục của con người còn thì bọn họ sẽ không diệt nên đối với cái chết làm như không.



Nhân Tổ nhìn cả hai thoáng chốc mệt mỏi: "Thôi, không cần đâu. Ta chỉ cần mỗi Trọng Lực Đại Đạo thôi."

Lời này của Nhân Tổ đang nhắm đến Thiên Hình. Hắn là thiên thần sở hữu Trọng Lực Đại Đạo có thể bẻ cong mọi loại đại đạo liên quan đến nguyên tố tự nhiên như lửa, gió, đất, ánh sáng, bóng tối,.... Mà Ánh Sáng Đại Đạo từng là của Quang, dù có bị Quang Minh tước đoạt thì hắn vẫn dùng được.

Công Bằng Và Trừng Phạt nhíu mày: "Cái này thật sự là khó chấp nhận được. Nhân Tổ chỉ muốn trông chừng Quang vậy thôi sao?"

"Đúng. Ta thông qua Nhân tộc dò xét dù Quang có ở tầng sâu nhất trong Địa Ngục vẫn có thể gieo thêm mầm họa." Nhân Tổ gật đầu.

Nghe câu này cả đại điện bắt đầu xôn xao. Thiên Sứ tộc bây giờ toàn là đời mới do chính Khởi Tạo tạo ra, chứng kiến sức mạnh áp chế thiên địa của Quang nên cũng hiểu nó quan trọng thế nào. Bọn họ không muốn có thêm vết nhơ nào nữa. Thân là chủng tộc thần thánh mà lại thua Quỷ tộc, bọn họ không chịu được.

"Ta hiểu ý Nhân Tổ rồi nhưng có điều vẫn là mạo hiểm. Chúng ta vẫn nên tìm một cái xác mới xây dựng Địa Ngục để chắc chắn hơn." Trật Tự đồng tình.

Khi Chung Cực Chiến nổ ra, hai ác quỷ nguyên thủy là Nguyên và U thoát khỏi đạo thể tự tạo ra đạo thể mới rồi tham chiến. Lúc đó đạo thể bị bỏ đại chính là Địa Ngục vô cùng mạnh, có thể trấn áp hết lũ phản bội nhưng vẫn là không thể duy trì như vậy mãi được.

"Vậy thì dùng Địa Ngục trên người Kẻ Đó đi." Nhân Tổ đề nghị.

Nghe câu này, Công Bằng Và Trừng Phạt cười nhạt: "Ngươi cũng thật độc ác đấy Nhân Tổ. Ngươi thật sự muốn làm vậy sao?"

"Hắn nếu không muốn sống nữa thì hãy toại nguyện cho hắn." Nhân Tổ cười khẩy. Nàng không có tâm hơi bận tâm đến nhiều chuyện nhưng nàng vẫn sẽ đáp ứng một phần ước nguyện của vạn vật và sẽ lấy đi một cái giá tương ứng.