Thẩm Đông Phong Xin Anh Nhẹ Tay

Chương 53: Sóng Gió





Không khí của trong nhà thật u ám vì lúc này tâm trạng vị chủ nhân của nó không mấy vui vẻ.

Thẩm Đông Phong ngồi đó yên lặng không nói gì, anh day day thái dương của mình.
Lâu sau mới nói." Chúng ta không thể làm gì khác trước sao!"
"Dạ! Giờ chỉ còn cách đợi Rebecca mang đứa trẻ tới!".

Phong trả lời.
"Giờ cô ta đang ở đâu!"
"Khách sạn Hoàng Hải".
"Phong chuyện hôm qua em, em thật sự xin lỗi!".

Rebecca khép nép
"Tôi đến không phải để nghe những lời xin lỗi vô bổ đó! Đứa bé!" Thẩm Đông Phong ngồi uy quyền trên chiếc ghế trong phòng, sau anh là những vệ sĩ mặc vest đen vô cùng lạnh lùng.
Thẩm Đông Phong giờ như thẩm phán đang tra khảo tù nhân vậy.
Rebecca run run, hai tay không ngừng bấu víu vào nhau.

Giờ cô chỉ cần nói sai một chút thôi mạng cô sẽ đi như chơi.
"Em....!em"
"Cô mất khả năng ngôn ngữ sao!".

Phong sốt ruột.


Thẩm Đông Phong ra hiệu im lặng, anh nhìn thẳng mắt cô đợi câu trả lời.
"Hôm ở Mingnight Club em bị bỏ thuốc, em không biết ai đã làm vậy.

Lúc em tĩnh đã là chuyện sáng hôm sau rồi!.

Lúc đó em rất sợ, em biết anh không hề thích em nên em mới bỏ đi".
"Nhưng cô đã được lấy thuốc, cô nói mình bị lấy thuốc ai sẽ tin cô đây!".

Ném danh sách đó vào mặt Rebecca giọng Phong uy hiếp.
Run run nhặt tờ danh sách đó lên Rebecca khóc lóc." Phong, xin anh hãy tin em, hôm đó em có lấy thuốc nhưng em chưa làm gì cả.

Thật sự em không hề hại anh".
Rebecca bò tới trước mặt Thẩm Đông Phong nhưng bị vệ sĩ ngăn lại.
"Camera an ninh cùng danh sách khách hàng biến mất cũng là do cô làn sao!" Thẩm Đông phong nhàn nhạt hỏi.
"Đúng! Em sợ anh sẽ không tha thứ mà....lúc đó em không hề nghĩ nhiều tới vậy! Em đã rời đi và về nước".
"Theo lời kể của cô vậy là cha cô cũng là đồng phạm với cô nhỉ!".

Phong vẫn công kích Rebecca.
"Phong, em xin anh đừng làm hại tới gia đình em, họ không liên quan tới chuyện này.

Là em cố chấp muốn che giấu nên mới có ngày hôm nay".
"Tiếp!" Vắt chéo đôi chân dài, Thẩm Đông Phong nhàn nhã tựa lưng vào ghế thưởng thức
"Sau đó em phát hiện ra em mang thai con của anh.

Em, em rất sợ phải bỏ nó.

Đứa bé vô tội, em không hề nghĩ sẽ làm phiền anh, nhưng hôm ở bữa tiệc như hôm qua em đã nói với anh rồi!"
Thẩm Đông Phong nhếch môi cười." Đứa bé không có tội nhưng tôi thấy cô cũng đâu yêu quý nó đâu!"
"Em, em".

Rebecca lắp bắp.
Thẩm Đông Phong đứng lên, hai tay anh đút trong túi quần.
"Chuyện đứa bé tôi muốn dành quyền nuôi dưỡng.

Còn cô, tôi sẽ không thừa nhận chỉ vì đứa bé là con tôi.

Ngày mai tôi muốn đứa bé!".
Thẩm Đông Phong đi ra ngoài bỏ lại tàn cuộc phía sau.


Rebecca đau khổ khuỵu xuống.
Tuy cô không nhận được sự thừa nhận của anh nhưng mẫu tử không lìa, cô chắc rằng sẽ còn cơ hội.
Đêm hôm đó Thẩm Đong Phong không trở về, Diệp Thiên Kì gọi sao anh cũng không bắt máy.
Anh đứng trước khung cửa sổ, bên ngoài trời tối đen như mực.

Ánh mắt trầm tư nhìn xa xăm.

Chính anh giờ không biết nên làm gì.
Nếu bắt buộc phải một người tổn thương anh thật sự không muốn cô tổn thương một chút nào.

Nhưng cô sẽ không chấp nhận chuyện đứa bé.
Anh thật sự đau đầu, điện thoại không ngừng truyền tới âm thanh cuộc gọi tới.
Anh nhấc điện thoại lên, cuối cùng cũng nhấn nút nhận.
"Em chưa ngủ sao!"
"Ừm! Anh đang ở đâu vậy!".
Thẩm Đông Phong không thể nói là anh đang ở nhà mình." Anh còn bận giải quyết một chút công việc, em ngủ sớm đi!".
"Bận lắm sao!".
"Ừm!"
"Vậy anh giải quyết đi! Anh cũng ngủ sớm đi nhé."
Thẩm Đông Phong giữ điện thoại không nói gì.

Diệp Thiên Kì cười nói với anh." Sao vậy! Không phải nhớ em rồi chứ!"
Nắm chặt điện thoại tim Thẩm Đông Phong thắt lại." Không có gì! Có lẽ mai anh sẽ bận, tối mình gặp nhau có được không?"
"Em biết rồi! Bye bye!"
"Tạm biệt".
Đặt điện thoại xuống cô khó hiểu.


Giọng điệu của anh có vẻ lạnh nhạt.

Gạt bỏ mọi suy nghĩ ra khỏi đầu cô cố gắng chìm đắm vào giấc ngủ.
Nằm trên giường Thẩm Đông Phong đặt tay lên trán nghĩ ngợi.

Anh không sợ cô sẽ đau lòng chỉ là điều anh sợ nhất là lần này để vụt mất cô rồi anh sẽ còn có cơ hội gặp lại cô lần nữa.
Sáng sớm anh cho người dọn thêm hai phòng.

Hôm qua anh đã nghĩ chỉ cần đứa bé đó được đưa tới đây là đủ nhưng đứa bé còn quá nhỏ có lẽ cần mẹ nên miễn cưỡng để Rebecca ở lại một thời gian.

Vốn dĩ sẽ về Trung Đông nhưng anh muốn chứng minh cho Diệp Thiên Kì một chuyện cuối cùng.
Nhìn lại căn nhà nơi từng xuất hiện nụ cười của cô anh tự cười khổ.
Phong tới thông báo cho anh một chuyện." Lão đại! Đứa bé đang trên đường tới đây!"
"Tôi biết rồi!"
Phong ngập ngừng.

Thẩm Đông Phong nhìn anh hỏi." Còn chuyện gì sao!"
"Cô Diệp chưa biết chứ! Liệu cô ấy có chấp nhận chuyện này không?"
"Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy! Tôi chỉ chơi đùa chút thôi mà!".

Phong cả kinh với câu nói của anh.