Thẩm Đông Phong Xin Anh Nhẹ Tay

Chương 52: Cảnh Xuân





Chiếc áo nhanh chóng được anh ném xuống sàn.

Ép cô vào tường nhà lạnh lẽo, anh liên tục tấn công cô.

Cô thở dốc không thông.

Một bên là bức tường lạnh lẽo một bên là dục vọng lửa thiêu của anh.

Cô tiến không được lùi không xong, đã đâm lao thì phải theo lao vậy.

Anh giờ vô cùng bức bách.
"Xin em giúp anh".

Cuối cùng anh khàn giọng lên tiếng.

Cúi người đặt mặt mình áp lên ngực cô, cô vô thức ướn thân mình lên.

Anh cắn nhẹ lấy vành tai cô hơi thở vô cùng gấp gáp.
Vòng tay ôm lấy cổ anh cô đáp lại nụ hôn nồng nhiệt ấy.

Từng thứ từng thứ một được cởi ra.
Bàn tay thô ráp nóng bỏng của anh vụng về cởi chiếc áo của cô.
Anh thấy thủ tục vô cùng phức tạp nên thẳng tay xé chiếc áo cô đang mặc.
Một tiếng "roẹt" vang lên chiếc áo bị anh xé thành hai mảnh theo một đường palabol tuyệt đẹp rơi xuống đất.
Hai người hiện tại đã không còn miếng vải che thân, Thẩm Đông Phong miệng đắng lưỡi khô.

Cả thân hình cô cứ thế như bông hoa từ từ nở rộ khoe sắc trước mắt anh.

Anh cúi người để lại một ấn kí vô cùng rõ trên xương quai xanh của cô.
Bế cô lên để trên sopha anh từ từ tiến vào.

Đôi chân thon dài của cô vòng lấy vòng eo rắn chắc của anh.

Trong căn phòng rộng lớn áy cảnh xuân bao trùm lên tất cả mọi thứ.
Trên nền trời anh trăng cũng phải đỏ mặt vì cảnh đẹp hiếm gặp này.
Sáng hôm sau mặt trời chiếu rọi vào căn phòng Diệp Thiên Kì từ từ tỉnh giấc.

Khuôn mặt rạng rời của Thẩm Đông Phong hiện hữu ngay trước mắt cô.
Anh nhẹ nhàng vén tóc mai cô cười." Chào buổi sáng".
Nghĩ tới chuyện hôm qua cô bất giác đỏ mặt, kéo lấy mền trùm lên đầu.
Lần đầu thấy cô dễ thương tới như vậy!.

Anh kéo mền ra cô càng rúc sâu hơn.
"Có gì phải xấu hổ chứ! Cái gì cũng thấy cũng sờ rồi bây giờ em có muốn trở lại cũng không được mà!".

Ôm cô vào lòng anh nhẹ nhàng.
Hơi thở cô nhè nhẹ, đều đều.

Anh cúi người xuống đặt cằm lên đầu cô." Hay bây giờ em rửa tâm hồn và kí ức của anh đi!"
"Rửa kiểu gì chứ!".

Cô thủ thỉ.
"Làm nó như một thói quen anh sẽ không nghĩ tới nữa!".
"Anh".

Cô vùng dậy cầm chiếc gối ném lấy anh.

Giờ cô mới phát hiện cô không mặc gì nhanh chóng ngồi xuống.
Vì tối hôm qua phải chịu sự dày vò nên đôi chân cô không nghe lời, eo cô đau nhức, cô ngã bịch xuống giường.
Thẩm Đông Phong đang cười vội chạy tới đỡ." Em không sao chứ!".
"Anh mau đi ra ngoài đi!
"Em tự làm được không?"
"Đồ bát đản nhà anh, anh không có liêm sỉ sao!"
Cúi người hôn nhẹ lên đôi môi cô." Vậy anh đi tắm trước rồi xuống nhà nấu bữa sáng cho em".
Anh bước xuống giường giờ Diệp Thiên Kì mới để ý anh cũng chưa hề mặc quần áo.

Thân hình cường tráng ấy cứ như thế phô bày ra trước mắt cô.
Vội lấy tay che mặt lại.

Anh từ tốn đi vào phòng tắm.


Sau khi mở mắt anh đã vào trong.
Cô buông chiếc mền xuống không ngờ anh quay ra lần nữa.

Cô nhắm tịt mắt quay mặt đi.
Anh cười trêu trọc." Không phải hôm qua em đã sờ đi sờ lại rồi sao!".
Lại một lần nữa chiếc gối bay thẳng vào cửa phòng tắm.
Tắm xong anh thấy mọi thứ đã được dọn sạch bong, cô thì không thấy đâu.
Mở cửa phòng đi ra tiếng nước vang lên ở phòng bên anh.

Xem ra cô đang ở đó.
Tranh thủ thời gian anh xuống nấu một chút đồ ăn sáng.

Anh nấu cơm chiên gà vô cùng thơm ngon.
Tắm gội sạch sẽ cô đi xuống nhà, anh tháo tạp dề xuống kéo ghế gọi cô.
"Lại đây ăn sáng đi!".

Nhìn cô chậm chạp lười biếng, anh biết cô đang cố tình đây mà.
Đôi chân dài sải bước về phía cô anh bồng cô lên đặt lên ghế.
"Để anh đút cho em ăn".

Giành lấy chiếc thìa của anh Diệp Thiên Kì nói." Em tự làm được!"
Anh trừng mắt yêu với cô." Được phục vụ cô nương là phúc của bổn cung".

Thẩm Đông Phong chọc cô cười.
Chắm chú ăn sáng ánh mắt cô nhìn anh.

Chăm chút từng ít cho cô, anh nhẹ nhàng lau khóe miệng dính nước sốt của cô.
Nhìn anh cô hỏi." Sao hôm qua anh lại như vậy!".
Tay anh khựng lại." Gặp chuyện ngoài ý muốn!"
Với kiểu nói nửa úp nửa mở này của anh Diệp Thiên Kì biết chắc chắn là Rebecca.

Nhìn biểu hiện không hề quan tâm lắm của Diệp Thiên Kì Thẩm Đông Phong càng lo lắng hơn.
Sau bữa cơm anh lấy lí do về tổ chức có việc một chút nên rời đi.

Đêm qua bị anh hành hạ cả đêm nên cô nằm lì trên giường.
Nghĩ tới cảnh tượng hôm qua cô lại bất giác đỏ mặt.

Nằm úp mặt xuống giường cô vùng vẫy, cười như bị chập mạch vậy.
Bất ngờ cô ngồi dậy chạy nhanh xuống giường chạy tới phòng điều khiển.
Thì ra cô nhớ ra tất cả máy quay an ninh trong nhà Đồng Ái Nhã đều có thể xem được.
"Không phải chứ! Chẳng lẽ hôm qua cậu ấy đã thấy hết rồi!" Diệp Thiên Kì nghĩ thầm.

Cô nhanh tay xóa hết mọi đoạn ghi hình.
Giữ cho mình bình tĩnh cô gọi cho Ái Nhã
"Sao hôm nay lại nổi hứng gọi cho mình vậy?"
"Cậu đang làm gì!"
"Hôm nay là ngày giỗ của Lục Từ nên giờ mình đang tới đó thăm anh ấy!"
"Ộ! Vậy cậu đi cẩn thận!"
"Cậu gọi chỉ để hỏi vậy thôi sao!"
"Nhớ không được sao!".

Biết cô không biết Diệp Thiên Kì lên giọng.
Ngắt điện thoại Diệp Thiên Kì thở phào nhẹ nhõm.

Cô đặt tay lên ngực, tim đập liên hồi.