Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 44: Ám sát



Mấy hôm sau, cứ thỉnh thoảng là Tú chạy đến nhà Thanh Tâm, tâm trạng lúc nào cũng phơi phới.

Một hôm Tú tìm Lân với gương mặt hớn hở.
''Đại ca, đệ có việc muốn nhờ huynh.''

Nói xong câu này Tú có vẻ hơi ái ngại, gãi gãi đầu nhìn Lân.

Lân cười nói:
''Là việc liên quan tới Thanh Tâm cô nương à.''

Tú ngạc nhiên hỏi:
''Sao đại ca lại biết?''

''Hahaha ta nhìn bộ dáng của ngươi là đoán ra được tám chín phần, đệ cần ta giúp việc gì, cứ nói ra đừng ngại.''

Nghe đại ca nói thế thì Tú liền nói:
''Đệ thấy nhà của Thanh Tâm cô nương đã liêu xiêu, cột kèo bị mối mọt ăn mục hết, nếu như có mưa gió lớn thì e không chống được, nên đệ mới nói với gia gia của Tâm muội sẽ cho người sửa sang lại. Lúc đầu ông ấy không chịu nhưng đệ năn nỉ mãi mới được. Đại ca là người am hiểu về xây dựng nhà, việc này đối với đại ca dễ như trở bàn tay, nên đệ muốn nhờ đại ca giúp.''

Lân gật đầu:
''Không thành vấn đề, căn nhà nhỏ ấy nếu sửa lại cũng không tốn nhiều thời gian, bây giờ ta sẽ qua bên đó xem cần những gì, gỗ chúng ta còn rất nhiều, có thể lấy để sửa nhà cho Thanh Tâm cô nương.''

Tú cả mừng nói:
''Đệ biết là đại ca sẽ giúp mà, cảm tạ đại ca rất nhiều. Huynh qua bên đó trước, đệ sẽ cho người dựng một căn lều bên ngoài thành cho gia gia và Tâm muội ở tạm những ngày sửa chữa nhà, thu xếp xong đệ sẽ sang bên đó.''

Nói rồi Tú chạy ào đi.

Lân thở dài [Con người khi có tình yêu vào thì lúc nào cũng tràn đầy năng lượng]

Bước tới nhà của ông lão, Lân thấy ông đang tưới đám rau gần bên con kênh nhỏ. Thanh Tâm thì đang ngồi thêu.

Lân chắp tay:
''Chào lão bá.''

Ông lão dừng tay lại, bước tới cười nói:
''Tiểu huynh đệ, mời vào nhà.''

Lân bước vào nhà sau đó nói:
''Tiểu đệ của vãn bối có nói qua việc sửa lại căn nhà, nay vãn bối tới đây để xem xét hiện trạng cần những vật liệu gì để sửa chữa.''

Ông lão vuốt râu trầm ngâm:
''Quả thực việc này làm ta thấy áy náy, vừa mới kết giao mà đã phải làm phiền đến tiểu hữu.''

Lân mỉm cười nói:
''Lão bá không cần bận tâm, vãn bối rất am hiểu về việc xây cất, căn nhà này cũng không lớn, chỉ vài ngày là có thể sửa sang xong.''

Ông lão lại thở dài:
''Haizz, ta có việc này quả thực khó nói, ta từ chối ý tốt của vị tiểu huynh đệ kia là cũng có nguyên do.''

Thấy ông lão cứ thở dài, Lân vội hỏi:
''Là việc gì, xin lão bá cứ nói, nếu vãn bối giúp được sẽ không khoanh tay đứng nhìn.''

Ông lão vừa thở dài vừa quay sang nhìn Thanh Tâm.
''Muốn gỡ dây thì tìm người buộc dây, chuyện này là không thể nhưng ta nói mãi con bé cũng không nghe, thôi thì để cho nó tự giải quyết, tiểu huynh đệ ở lại nói chuyện với nó, ta ra ngoài đây.''

Nói rồi ông lão bước ra ngoài để lại Lân cùng Thanh Tâm trong nhà. Lân cũng ngớ người ra, chẳng hiểu là việc gì.

''Thanh Tâm cô nương, việc mà gia gia cô nương nói là việc gì?''

Thanh Tâm lúc này mới ngước đầu lên nhìn Lân:
''Lân đại ca, huynh có tin vào chuyện mới gặp đã yêu không, muội biết là mình không xứng với huynh, nhưng trong lòng muội lúc nào cũng chỉ có hình bóng của huynh, còn Tú đại ca tuy rất tốt nhưng muội lại không có cảm giác, chỉ xem huynh ấy như đại ca của mình.''

Lân giật mình thầm nghĩ [rồi, rồi tới công chuyện luôn, cái này sao giống với câu, anh rất tốt nhưng em rất tiếc, em chỉ xem anh là anh trai mưa thôi, bình tĩnh, bình tĩnh]

''Thanh Tâm cô nương, chuyện này ta không biết nói sao, nhưng kỳ thật ta đã có ý trung nhân rồi.''

Thanh Tâm lại tiến tới gần hơn:
''Việc ấy không sao hết, chỉ cần muội có thể đi theo bên cạnh huynh là được, làm thiếp hay người hầu cũng được, muội đều nguyện ý.''

Nói rồi cô nàng ôm chầm lấy Lân

Lân giật mình [trời trời trời, cái gì vậy trời, đóng phim tình cảm hay sao vậy, núi đè, à không người đề, ta vẫn còn trong trắng đó]
Càng cố đẩy ra, cô nàng càng siết chặt. Phía bên ngoài ông lão mỉm cười đắc ý.

Bổng một tiếng hét vang lên
''Aaaaaaaa''

''Thanh Tâm cô nương, ta và cô không thù không oán, tại sao lại ám hại ta,''

Ông lão vội xông vào nhà, nhìn thấy Lân đang vịn một tay bên hong trái, máu chảy ra nhỏ giọt. Thanh Tâm thì hai tay cầm một thanh trủy thủ dính đầy máu, ngã dưới đất vẻ mặt hoảng sợ.

Ông lão cười to:
''Hahaha tiểu nha đầu làm tốt lắm.''

Nói rồi ông quay sang Lân:
''Tiểu tặc, dám chống lại triều đình thì chỉ có con đường chết.''

''Tất cả ra hết đi, hắn ta đã bị thương nặng, các huynh đệ cùng ta giết hắn.''

Một đám hơn mười người bao vây lấy căn nhà, có hai tên bước vào chắp tay.
''Lão đại!''

Ông lão hạ lệnh
''Nhanh giết hắn.''

Hai tên thuộc hạ cầm đại đao lao tới Lân. Đường đao tinh diệu phối hợp chém tới. Lân phản ứng cũng rất nhanh, tay chộp lấy một góc của cái chõng tre đập mạnh về phía hai tên kia. Kình lực vô cùng hùng hậu, chõng tre gãy nát, hai tên thích khách cũng bị chấn cho lui lại. Lân vận dụng khinh công lao nhanh tới tên thích khách bên phải, tay vỗ ra một chưởng như bài sơn đảo hải vào huyệt thái dương của hắn ta. Tên ấy không kịp né tránh, trúng một chưởng, người bay đi va vào vách nhà thủng một lỗ to. Lân cũng theo đó nhảy ra ngoài.

Vừa ra ngoài thì có hai tên cầm kiếm đâm tới, Lân vội búng người bay qua đầu bọn chúng, tránh được mũi kiếm chỉ trong gang tấc.

Vừa đáp xuống đất, Lân nhanh chân chạy đi. Lão già cũng chạy ra, miệng hét lớn:
''Đuổi theooo, đừng để tiểu tặc trốn thoát.''

Lân vận nội lực xuống chân, ra sức chạy nhanh. Chạy được một đoạn chừng hơn một dặm, thấy bên đường có nhiều đá to thì Lân dừng lại. Tay vận kình chộp lấy một tảng đá độ trăm cân quăng mạnh về phía sau, tảng đá như quả đạn pháo bay đi, những tên thích khách không kịp né tránh, hai tên dẫn đầu bị trúng phải, cả người bay đi, miệng phun máu tươi.

Lân khụy một chân xuống đất, miệng thở hồng hộc ra chiều mệt mỏi. Những tên thích khách thấy Lân có sức mạnh ghê gớm đến thế thì trong lòng cũng có chút lo sợ.

Ông lão tiến đến trấn an:
''Tiểu tặc bây giờ như nỏ mạnh hết đà, dùng chút sức cuối cùng để thị uy thôi, các huynh đệ theo ta tiến lên, vinh hoa phú quý đang chờ chúng ta.''

''Giết!''

''Giết tttt!!!!''

Lân lại cầm lấy một tảng đá to mà làm vũ khí. Khi lão già tiến đến thì Lân vận dụng khinh công né tránh thanh kiếm trong tay lão, chạy vòng ra phía sau đập vào những tên thuộc hạ. Tiếng binh khí va vào đá đinh tai, tia lửa bắn ra tung tóe.

Thân pháp của Lân quá nhanh, lại thêm vũ khí là tảng đá to, nên các tên thích khách tỏ ra lúng túng, mọi chiêu pháp đâm chém đều bị tảng đá cản lại. Lân lại không nghênh chiến với ông lão, chỉ tiếp vài chiêu rồi lại né tránh, dùng đá mà đập những tên khác.

Bảy tên còn lại lần lượt bị đập cho vỡ sọ, nát ngực, máu tươi văng tung tóe đầy đất, hiện trường vô cùng kinh dị. Lúc này chỉ còn lại một mình ông lão. Lão ta thấy tình thế không ổn, tên này dù bị thương nhưng lại quá dũng mãnh, bây giờ chỉ còn mình lão không biết nên chạy hay không, vinh hoa phú quý sắp đến tay lẽ nào để tuột mất.
Lão đang định chạy đi thì thấy Lân khụy xuống, miệng trào máu ra. Lão mừng như bắt được vàng, vội định thần lại quan sát. Lân đứng dậy rồi lại buông tảng đá ra, miệng rỉ thêm máu.

''Lão tặc, có gan thì tới đấu với ta, đừng có rụt rè như con chó ăn vụng''

Lão ta cười lớn:
''Hahaha ngươi đã kiệt sức, đừng cố gân cổ lên mà la hét, chừa chút khí lực để xuống dưới còn nói chuyện với quỷ sai''

Nói rồi lão ta vung kiếm đâm tới, tay trái thì múa chưởng vỗ qua.

Lân búng người ra phía sau né tránh, nhưng chân vừa đáp xuống thì loạn choạng ngã nhào về phía sau. Lão già càng thêm tự tin, lao tới bổ vào đao vào đầu Lân. Nhưng tình hình bỗng có biến, Lân bật dậy, dùng khinh công vòng ra phía sau lão vỗ một chưởng vào lưng, kình lực mạnh mẽ chấn cho lão ta hộc máu.

Lão già bò dậy tháo chạy nhưng xem ra thương thế quá nặng, không tài nào đứng vững được, chạy vài bước thì té nhào ra đất, bộ dáng vô cùng chật vật.

''Không thể nào, cho dù ngươi là cao thủ nhất lưu thì đang bị thương nặng lại phải dùng nhiều khí lực thì làm sao có thể đánh ra một chưởng hùng hậu đến vậy. Ta không thể chết ở đây được, khốn kiếp, tại sao ta lại gặp một kẻ quái thai như thế này''

Lão ta vừa lếch vừa nói trong hoảng loạn. Lúc này Lân mới lao máu ở miệng đi, giơ lòng bàn tay ra cho lão xem. Ở lòng bàn tay trái của Lân là một đường rạch dài.

Lão ta thấy thế thì trợn mắt kinh ngạc:
''Ngươi không hề bị thương, con nha đầu chết tiệt kia không hề đâm ngươi, các ngươi đang diễn kịch cho bọn ta xem''

Lân mỉm cười nói:
''Đúng vậy, các ngươi tính toán rất kỹ, nhưng bỏ qua một việc, đó là lòng người. Thanh Tâm cô nương không nỡ ra tay, mà nói cho biết các ngươi muốn nàng ta đâm ta trọng thương rồi mới ra tay. Ta tương kế tự kế mà diễn cho các ngươi xem một vỡ kịch đặc sắc''.

Lão già lại lên tiếng:
''Nhưng lúc nãy ta rõ ràng thấy ngươi miệng phun máu''

Lân thở dài:
''Haizz vì để cho ngươi tưởng ta đã trọng thương nặng nên ta đành phải cắn lưỡi của mình, ngươi không nhắc thì thôi, nhắc tới ta có chút đau. Nói với ngươi bấy nhiêu đó là quá đủ rồi, bây giờ ta sẽ mang ngươi về nhà Thanh Tâm cô nương''

Lão già nghe thấy thế thì vội chộp lấy thanh đao muốn tự sát. Nhưng Lân đâu để lão được như ý muốn, Lân lao đến gạt phăngng lưỡi đao đó đi, thuận tay bẻ gãy hết tứ chi của lão ta, sau đó xé một mảnh vải nhét vào miệng lão.

Lân xách lão già đã gãy hết tứ chi về lại nhà Thanh Tâm.


Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.

Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.

Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.

Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.

Tất cả chỉ có tại