Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 43: Lên kế hoạch



Mọi người nghe thế thì ngơ ngác nhìn nhau, rồi đồng loạt nhìn về phia Lân
[Vụ này căng rồi, mình chưa kịp giải thích cho các huynh đệ chuyện này thì Nhạc trại chủ đã nói ra luôn rồi] Lân thầm nghĩ.
''Ta muốn mọi chuyện xảy ra một cách chân thật nhất nên mới làm vậy, đại ca ở đây thành thật cáo lỗi cùng các đệ.''

Tú tiếp lời:
''Chuyện này cũng không thể trách đại ca được, nếu như tất cả đều biết rõ mọi việc thì không thể bộc lộ hết cảm xúc thật của bản thân mỗi người, dễ gây ra sai sót sẽ làm cho người khác nghi ngờ''.

Lân ngồi xuống chậm rãi nói:
''Trước khi ta quyết định, có cùng Huy Đống đệ bàn tính qua và cũng nhận được cái gật đầu đồng ý của trại chủ ta mới tiến hành.''

Nhạc đợi Lân giải thích xong mới lên tiếng:
''Lần này quả thực ủy khuất cho đô đốc rồi.''

Lân nhẹ giọng:
''Mạc tướng cũng vì đại cuộc, cảm tạ trại chủ đã hết lòng tin tưởng.''

Lân lại nhớ đến khoản tiền phải chi thưởng cho các binh sĩ thì trong lòng rỉ máu [trại chủ đại nhân ơi, nếu như ngài thấy tiểu nhân chịu khổ thì chia sớt việc tiền nong là hay nhất, tiền lần này không phải là con số nhỏ, chắc tiểu nhân sắp trở thành đỗ nghèo khỉ rồi]

Lúc này Hòa lên tiếng hỏi:
''Lúc nãy trại chủ có nói Lân đô đốc có viết vào tay trại chủ 4 chữ, đó là chữ gì vậy?''

Nhạc cười nói:
''Đó là bốn chữ, phá phủ trầm thuyền'' (đập niêu đắm thuyền)

Hòa gãy đầu:
''Chúng ta có đánh bằng thủy chiến đâu mà đập niêu với đắm thuyền, bốn chữ này nên hiểu ra sao?''

Huy Đống lên tiếng giải thích:
''Tích của câu này lấy từ trận Cự Lộc của Hạng Vũ nước Sở".

Nước Tần xuất binh đánh Triệu. Triệu nguy khốn cầu viện Sở. Sở Hoài Vương của nước Sở bèn phong Tống Nghĩa làm thượng tướng, Hạng Vũ làm phó tướng cùng dẫn quân sang cứu viện nước Triệu.

Tống Nghĩa dây dưa không đánh, ngày ngày chỉ rượu chè. Hạng Vũ thấy vậy vô cùng sốt ruột, không nhịn được nữa, bèn chém đầu Tống Nghĩa lên làm chủ tướng; lệnh cho quân vượt sông Hoàng Hà cứu Triệu.

Sau khi quân qua sông, Hạng Vũ cho đục thủng hết chiến thuyền đập vỡ hết nồi nấu cơm đốt hết doanh trại chỉ đem theo ba ngày quân lương, nhằm tỏ lòng quyết tâm chiến đấu đến cùng, đưa ba quân rơi vào cảnh không quyết đánh không được, các binh sĩ rơi vào thế đường cùng, bộc phát hết khí lực ai cũng đủ sức một người chống lại mười người. Qua 9 ngày kịch chiến đã đánh bại được quân Tần, cứu được Triệu''.

''Lần này chúng ta vừa mới bại trận, sĩ khí quân ta giảm, lại phải đi đường xa, dù rằng ra tay đánh địch được thế bất ngờ, nhưng ta lại rơi vào cảnh lấy nhọc mà chống nhàn, khả năng bại cũng rất cao, nên Lân đô đốc mới mạo hiểm đưa ra kế sách này. Con người khi gặp cảnh nguy khốn như cháy nhà, bị dồn vào đường cùng thì có thể bộc phát ra hết tiềm lực của mình, bình thường không nhấc nổi vài mươi cân, nhưng khi ấy có thể vác cả trăm cân.''

Nhạc cười nói:
''Hahaha đúng vậy, khi đô đốc viết vào tay ta xong, ta cũng có suy nghĩ tương tự, đạo quân này được huấn luyện kỹ càng, là quân chủ lực của triều đình, chúng ta muốn thắng quả thật không phải chuyện dễ dàng. Kế sách của Lân đô đốc đưa ra tuy mạo hiểm, nhưng đó cũng là kế sách hay có thể phá được quân triều đình nên ta đã gật đầu tán thành cùng đô đốc diễn một vở kịch.''

Tú tiếp lời:
''Trại chủ đại nhân diễn xuất thần quá làm cho chúng thuộc hạ sợ đến vỡ mật.''

Nhạc cười to:
''Hahaha vậy trại chủ ta đây xin bồi tiếp các vị một bữa thật say để tạ tội. Ta đã căn dặn hỏa đầu quân chuẩn bị một bàn thịt nướng cùng rượu. Nào, nào chúng ta cùng ra đó thôi''.

Khi ra bãi đất trống thì quả nhiên các lính hỏa đầu binh đang tất bật nướng thịt, nấu vài món đơn giản dọn lên bàn.

Nhạc nói thêm:
''Ta cũng đã mở kho lương của triều đình vừa cướp được, đem tất cả các thứ ngon nấu lên cho binh sĩ cùng ăn uống no say. À, lần này số người đi lĩnh tiền thưởng cũng rất đông.''

[Ôi lại nhắc chuyện đau lòng rồi, trại chủ ngài chỉ nói có đoạn đầu, còn đoạn sau đâu, cái đoạn mà ngài sẽ trả lại tiền cho ta đâu]

Mọi người cùng ra bàn ngồi, lần lượt theo các vị trí như ở trong các cuộc nghị sự. Ai ai cũng đang đói nên đều ăn to uống lớn, thịt toàn cầm từng tảng lớn mà cắn xé.
Không khí vô cùng vui vẻ, Tập Đình uống rượu rất khỏe, đến Lân nhìn thấy còn phải phục. Thời hiện đại cứ thấy phim kiếm hiệp, các đại cao thủ uống rượu như uống nước, bây giờ Lân mới thấy được tận mắt cảnh uống rượu bằng chén to ấy. Nhưng cũng phải nói là rượu này nồng độ có phần nhẹ hơn ở thời hiện đại.
Khi tất cả đều đã no say thì tiệc cũng dần tàn, ai về doanh nấy nghỉ ngơi.

Mấy ngày sau Lân cho người vận chuyển xi măng từ xưởng sản xuất về nơi này, các binh lính cũng khẩn trương đào móng và chuẩn bị các vật liệu như ván khuôn và đá nhỏ, sỏi…Lân sẽ cho dựng nên một thành trì tạm ở nơi này, tuy rằng không sợ quân của quận công Dật tấn công nhưng phải đề phòng, cẩn thận là không thừa.

Tin tức về việc thống binh Huy thua trận trong nay mai sẽ nhanh chóng truyền cho Dật biết, nên trong đoạn thời gian này sẽ tạm thời không có giao tranh xảy ra. Nghĩa quân Tây Sơn cần thời gian tiếp quản nơi mới chiếm, bố trí nhân lực phòng bị các nơi, xây dựng các hàng rào, lũy bảo vệ nơi đóng quân và cho binh lính nghỉ ngơi lấy lại sức lực, cũng như chữa trị cho các binh lính bị thương.

Còn về phía quân triều đình sau khi bị thua một trận to, cánh quân còn lại chỉ có thể thủ chờ chi viện mà không dám đưa quân đi đánh.

Lúc này ở Phú Hòa.
''Chết tiệt, cái tên thống binh đần độn, vậy mà đại bại về tay bọn giặc cỏ, phải kéo tàn binh chạy trốn''.

Dật đi ra đi vào tức giận mắng chửi.
''Thật là quá khinh suất, bây giờ hai cánh quân chỉ còn lại 1 muốn chủ động tiến công cũng không thể, haizzz haizzz''

Lúc này một người áo đen bước vào:
''Bẩm chủ nhân, thuộc hạ đã điều tra rõ về kẻ kia, hắn là Phan Văn Lân, một đô đốc chỉ huy dưới trướng của Nguyễn Nhạc. Hắn ta là kẻ vừa giỏi bài mưu tính kế lại có võ nghệ cao cường nhưng tính tình của hắn ta rất khiêm tốn nên không nổi danh như những kẻ khác.''

Dật thầm nghĩ [quân của thống binh Huy bại trận có lẽ 8,9 phần có liên quan tới tên giặc này, lần trước mình cũng đã chịu thiệt thòi về tay hắn ta, nếu như không có kế sách đoạn hậu thì e là toàn quân đã bị diệt, kẻ này nếu không trừ thì sau này sẽ là mối họa lớn cho triều đình]

Dật hỏi:
''Ngươi còn điều tra được gì thêm không?''.

''Dạ bẩm chủ nhân, hắn ta có một sở thích đó là câu cá, khi đi thường hay đi một mình hoặc chỉ vài người. Bên cạnh hắn có một vị tiểu cô nương hay đi cùng.''

''Được rồi, ngươi cùng các huynh đệ cứ theo như kế sách ta đã nói mà tiến hành, việc thành tất cả sẽ được trọng thưởng.''

''Thuộc hạ sẽ dốc hết sức mình quyết hoàn thành nhiệm vụ.''

''Uhm, ngươi lui ra đi.''

Mấy ngày sau Nhạc lệnh cho quân của Lý Tài lui về đóng quân ở Cối Giang, còn Tập Đình đóng quân ở Thế Giang để làm thế ỷ giốc.

Nhân lúc triều đình nhà Nguyễn đang rối ren, trong triều có quyền thần Trương Phúc Loan thâu tóm quyền lực làm loạn triều chính, bên ngoài có quân khởi nghĩa đánh chiếm khắp nơi. Chúa Trịnh bèn họp bàn với các đại thần trong triều lên kế hoạch xuôi nam.

Các quan đại thần đều cho rằng đây là thời cơ để đánh vào Phú Xuân.

Chúa Trịnh Sâm hỏi:
''Đàng Trong và Đàng Ngoài ký hiệp ước hòa bình đã được trăm năm, nay ta cho quân xuôi nam thì lấy gì làm cớ.''

Quận Việp Hoàng Ngũ Phúc là người đã trải qua nhiều chinh chiến vội đáp:
"Bẩm, chúng ta sẽ lấy danh trừng phạt quyền thần Trương Phúc Loan mà tiến quân, lòng dân đang oán thán tên này rất sâu, nên ta lấy đó làm cớ là thích hợp nhất.''

Chúa lại hỏi:
''Giả như bắt giết được tên Quốc Phó ấy thì ta lấy cớ gì để ở lại?''

Một viên quan văn bước ra nói:
''Dạ bẩm, khi ấy chúng ta sẽ nói Đàng Trong và Đàng Ngoài vốn có tình thân thích nhiều đời, nay Đàng Trong gặp loạn Đàng Ngoài mang quân để giúp, chứ không có ý gì thêm.''

Chúa Trịnh Sâm ngồi trên cao vỗ tay tán dương:
''Nói rất hay, nói rất hay.''

Tháng 5 năm Giáp Ngọ (1774) Chúa Trịnh Sâm sai lão tướng Hoàng Ngũ Phúc mang 3 vạn quân tiến vào Đàng Trong.

Lúc này ở Mỹ Thị
[Bận rộn từ lúc tiếp quản Mỹ Thị tới nay không ngày nào được nghỉ ngơi, hôm nay chắc phải đi câu cá một hôm mới được] –Lân thầm nghĩ.

Đi qua nơi làm việc của Phi Yến, nhìn thấy cô nàng vẫn đang cặm cụi ghi chép thống kê các loại nguyên vật liệu để xây dựng thành, gần đó là Giáp, cũng đang bận tối mặt sắp xếp các loại giấy tờ hồ sơ, nhưng trên mặt lại rất hào hứng, chốc chốc lại mỉm cười. [Tên này làm việc nhiều quá bị chạm dây thần kinh nào hay sao rồi]

Công việc xây dựng thành lần trước đã làm qua cho nên nhóm thợ xây của Lân đã quen việc, hướng dẫn cho những người mới. Điểm, Hòa thì đã nắm rõ công tác quản lý, tiến độ thi công, còn Nhất thì thống kê vật tư, dụng cụ, làm đề xuất để báo cáo về cho Phi Yến. Tú thì phụ trách huấn luyện, truyền dạy cho binh lính côn pháp.

Lân xách cần câu, len lén trốn đi, vừa mới đi xa được độ trăm trượng thì phía sau một thân cây có người nhảy ra làm Lân giật mình lui lại, người đó không ai khác chính là Tú.

''Cái tên tiểu tử này, hù ta giật cả mình.''

''Hahaha đại ca tính trốn đi câu cá mà không cho đệ theo à.''

[Ta muốn được yên tĩnh thư giãn thì dắt ngươi theo để làm gì]-Lân nghĩ.

''Bị đệ phát hiện rồi vậy thì cùng ta đi thôi.''

Lân cùng Tú đi ra một bờ sông nhỏ, chọn cho mình một nơi thoáng mát ngồi xuống thả cần. Một lúc sau thì có một lão nông cùng một cô nương mang cần đi câu cá. Khi hai người họ đi ngang, Tú vội hỏi:
''Lão bá cũng đi câu cá à?''

Ông lão cười nói:
''Đúng vậy, nơi này cá không nhiều đâu, nếu muốn câu được cá thì đi theo ta, ta có biết một nơi cá rất nhiều.''

Tú quay sang Lân nói:
''Đại ca, chúng ta theo lão bá này đi, dù sao thì ông ấy cũng là người nơi này sẽ am hiểu hơn chúng ta.''

Lân gật đầu:
''Vậy cũng tốt, chúng ta đi theo thôi, có người cùng trò chuyện cũng hay.''

Lân để ý thấy cô gái đi theo ông lão, gương mặt rất thanh tú, tuy nàng ta mặc quần áo vải thô nhưng vẫn không che giấu đi được vóc dáng cân đối, khuôn mặt thanh tú, làn da trắng mịn màng. Cô nàng mang theo một cái giỏ đan bằng trúc, bên trên phủ một tấm vải, không rõ là đựng thứ gì.

[Chắc là tên tiểu tử này nhìn trúng con gái nhà người ta nên mới muốn đi theo đây mà, đúng là anh hùng khó qua được ải mỹ nhân]

Ông lão dắt hai người đi đến một nơi rất đẹp, nước tĩnh hơn so với chỗ Lân ngồi lúc nãy. Nơi này có sẵn một bàn đá, ghế đá, chắc là có ai đó mang đến để ngồi, vừa có thể câu cá, ngắm sông nước, vừa có thể nhâm nhi trà rượu. Quả đúng là một nơi lý tưởng.

Lân cùng Tú và ông lão thả cần, cô gái ngồi bên bàn đá lấy giỏ trúc ra, lúc này Lân mới nhìn rõ bên trong là những chiếc khăn tay thêu còn đang dang dở.

Tú bỏ dở cần câu ở đó, bắt chuyện với cô gái:
''Cô nương mang theo để thêu à.''

Cô gái mỉm cười:
''Đúng vậy, tiểu nữ thêu khăn tay để mang ra chợ bán, công tử không xem cần câu coi chừng bị cá lôi đi mất cần đấy.''

Tú cười nói:
''Ta chỉ đi theo đại ca cho vui thôi, chứ cũng không thích câu cá lắm, à, ta tên Tú, cô nương cứ gọi ta là Tú đại ca là được, gọi công tử ta nghe không quen lắm. Cô nương tên là gì?''

''Tiểu nữ họ Trần, tên Thanh Tâm''

''Tên rất đẹp, người cũng đẹp như tên'' Tú nhẹ giọng nói.

Lân thầm cười [Sao cái chiêu tán gái này nghe nó cứ quen quen á ta]

Cô gái lại lên tiếng:
''Còn vị đại ca kia tên gọi là gì''

Tú nhanh miệng đáp ngay:
'' Muội cứ gọi huynh ấy là Lân đại ca.''

Lân lúc này mới lên tiếng:
''Đệ cứ luyên thuyên thì người ta làm sao có thể tập trung mà thêu được.''

Tú gãi đầu:
''Vậy là ta làm phiền Thanh Tâm cô nương rồi.''

Cô gái lắc đầu:
''Không sao đâu, tiểu nữ cũng đã quen tay nên dù có ngồi nói chuyện phiếm thì cũng không ảnh hưởng tới đường kim, mũi chỉ.''

Lân thấy ông lão từ nãy tới giờ vẫn cứ im lặng nên cất tiếng hỏi:
''Lão bá là người vùng này à.''

Ông lão vuốt râu đáp:
''Kỳ thực ta cũng không phải người nơi đây, quê quán ta ở Ninh Xá, năm ấy vì chiến loạn của khởi nghĩa Nguyễn Tuyển mà dắt díu nhau chạy vào đây, song thân con bé lần lượt qua đời, bây giờ trong nhà chỉ có ta và nó nương tựa nhau mà sống qua ngày''

Lân gật gù [chiến tranh nổ ra, người dân phải chịu khổ đủ điều]

Ông lão hỏi:
''Ta nghe hai tiểu tử ngươi nói chuyện với nhau ắt hẳn không phải là người vùng này''

Lân từ tốn đáp:
''Vãn bối cùng Tú đệ là người của nghĩa quân, được hôm ít việc nên mới ra sông câu cá cho khuây khỏa''

Ông lão ồ lên một tiếng:
''Thì ra là người của nghĩa quân nhân nghĩa, lão hủ cũng có nghe qua. Gần đây nghĩa quân vừa mới đánh nhau to với quân triều đình, còn mở kho lương phân phát cho người dân nghèo vùng này.''

''Nếu như không chê nhà tranh vách đất thì hôm nay ghé qua nhà lão hủ làm khách một bận, Tâm nhi nấu ăn rất ngon, nhất là món canh chua cá.''

Tú nghe thế thì mắt sáng lên, đưa tay khều khều Lân:
''Đại ca, là món huynh thích kìa, hay là chúng ta đi một chuyến, xem như tìm hiểu thêm về đời sống người dân nơi này luôn''

Lân cười nói:
''Ta nghĩ là ngươi có ý khác chứ không đơn thuần là tìm hiểu nơi này, hahaha.''

Cô gái nghe lời Lân nói thì cúi đầu e thẹn.

Lân quay sang nói với ông lão:
''Nếu như lão bá đã có lời mời, vậy thì vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh.''

Tú thấy đại ca đồng ý thì vui mừng thốt lên:
''Hay lắm.''

Dường như phát hiện mình có hơi thất thố nên Tú gãi đầu ngượng ngùng.

Đúng như lời ông lão đã nói, quả nhiên cá ở đây rất nhiều, ngồi một lúc thì cá bắt đầu ăn mạnh, cả hai người giật liên tục, có con to, nặng tới vài cân.

Độ một canh giờ thì cá đã rất nhiều, ông lão lên tiếng nói:
''Bấy nhiêu đây đã đủ cho ta và Tâm Nhi ăn vài ngày rồi, trời cũng không còn sớm, chúng ta cùng về thôi.''

Lân cũng gật đầu đồng ý. Còn Tú thì hăm hở thu dọn cần câu, giỏ cá, còn thuận tiện xách hộ giỏ cá của ông lão.

Đoạn đường về nhà cũng không xa, độ chừng hơn hai dặm. Căn nhà của ông lão rất đơn sơ, nhà tranh vách đất, bên cạnh nhà là một kênh nước nhỏ, bờ kênh có trồng một số rau xanh. Lân cùng ông lão đi vào nhà, còn Tú thì theo cô gái ra sau.

Tú rất nhanh lẹ giành lấy việc làm thịt cá, cứ thấy Thanh Tâm làm việc gì là chạy vội tới giúp ngay, miệng thì lúc nào cũng cười hề hề. Lân nhìn mà lắc đầu cười thầm [còn đâu bóng dáng của một mãnh tướng trên chiến trường].

Lân bước vào trong nhà, lặng lẽ quan sát qua một lượt, căn nhà được bài trí đơn giản, bên trái là một bàn trà cùng hai cái ghế, bên phải là một cái chõng tre, chắc là nơi để ông lão ngủ, phòng khách và phòng trong ngăn cách với nhau bởi một tấm màn làm bằng vải thô. Ở giữa nhà là bàn thờ, có lẽ là song thân của Thanh Tâm cô nương.

Vật dụng trong nhà được xếp rất ngăn nắp, nền nhà tuy bằng đất nhưng rất sạch sẽ.
Ông lão đưa tay mời:
''Tiểu huynh đệ, cùng ta uống trà, trà này chỉ là một vài loại hoa cỏ, xin tiểu huynh đệ đừng chê cười.''

Lân chắp tay:
''Lão bá quá khách khí rồi.''

Rồi hai người cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm với nhau. Được một lúc thì Tú hào hứng bưng lên hai bát canh to, đặt lên bàn xong lại nhanh chân ra phía sau bếp lấy lên nồi cơm cùng bát đũa.

Lân cười nói:
''Lão bá xem tiểu đệ của vãn bối có thể làm hiền tế của lão bá được không?''

Ông lão vuốt râu mỉm cười nhìn Tú:
''Nếu như Tâm nhi ưng thuận thì ta cũng sẽ đồng ý, tiểu huynh đệ này cũng rất khá.''

Tú cười tươi, nhưng miệng thì giả vờ nói:
''Đại ca, chúng ta chỉ mới gặp mặt thôi mà.''

Lân và ông lão cùng cười, làm cho Thanh Tâm ngượng đỏ cả mặt.

Khi ăn món canh chua cá Lân gật gù khen:
''Quả thật món canh này rất ngon.''

Trong lòng Lân cũng thầm so sánh món canh chua này giữa Thanh Tâm và Phi Yến nấu [tuy cả hai đều ngon nhưng món canh của Phi Yến lại vừa miệng mình hơn một chút]

Nghe thấy Lân khen món ăn mình nấu thì Thanh Tâm vội nói:
''Lân đại ca thấy ngon thì ăn nhiều thêm một chút.''

Ăn uống xong thì trời cũng bắt đầu gần tối, Lân chắp tay nói:
''Cảm tạ lão bá đã khoản đãi, trời cũng không còn sớm, vãn bối xin được phép cáo từ,''

Ông lão đáp:
''Đã vậy, ta xin tiễn hai vị, khi nào rãnh rỗi có thể ghé qua nhà ta làm khách.''

Lân bước ra cửa nhưng không thấy Tú đâu, nhìn lại thì thấy hắn ta vẫn đang nhìn nhìn Thanh Tâm, chưa chịu đi về, Lân bước đến gõ nhẹ vào đầu hắn ta nói:
''Đi về thôi, vẫn chưa làm hiền tế mà đã muốn ở lại rồi à''

Thanh Tâm thấy vậy thì che miệng cười. Tú hơi ngượng nên đành để đại ca kéo đi

Khi cả hai rời đi một lúc, ông lão lên tiếng:
''Ngươi làm tốt lắm, nên nhớ tính mạng gia gia ngươi đang nằm trong tay bọn ta, nếu có sơ xuất gì làm hỏng đại sự thì ngươi chờ mà nhận xác của lão.''

Một lúc sau có mấy người áo đen đi đến, cả bọn cùng nhau rời đi nơi khác bàn kế hoạch.


Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với