Tam Luân

Chương 64: Bạo loạn



Khi quay trở lại, Đằng Nguyên thấy hai toán lính canh khu Trung đang hối hả chạy sang khu Thượng tiếp ứng. Số lượng nô lệ còn kẹt lại ở khu Thượng khá ít, nếu lính canh tràn tới, họ chết chắc. Tuy nhiên Đằng Nguyên cũng bất lực, guồng chân chạy thật nhanh về khu Trung, qua phân khu thứ nhất, sang đến phân khu thứ hai hắn mới chạy được vào rừng.

Vừa khuất bóng sau những tán cây, Đằng Nguyên hít sâu một hơi, dùng hết sức bình sinh gào lên:

- Nô lệ khu Thượng nổi loạn, giết gần hết lính cai nô… Nô lệ khu Thượng giết lính cai nô… Loạn rồi…

Vị trí hắn nấp gần với khu nhà gỗ của nô lệ, lính cai nô và nô lệ đang gom xác, xách nước bên ngoài lập tức nghe thấy. Bọn lính nhìn nhau, sau đó mấy tên hướng phía Đằng Nguyên la hét mà chạy đến. Những tên khác vung roi đánh nô lệ, quát tháo muốn lùa họ vào nhà gỗ.

Đằng Nguyên guồng chân chạy dọc bìa rừng, tiếp tục gào:

- Nô lệ khu Thượng giết lính cai nô… Lính cai nô trúng độc chết ba phần tư… Nô lệ khu Thượng nổi loạn rồi…

Tiếng tù và từ khu Thượng lại cất lên từng hồi, chẳng những không át được thanh âm của Đằng Nguyên mà còn như khẳng định điều hắn hét. Dù hắn chỉ điêu toa kích động nhưng nô lệ khu Trung có nhìn ra được tới đại môn đâu mà biết, họ nhanh chóng bị lừa, bắt đầu xôn xao, nhiều tốp xông khỏi nhà gỗ.

Đám lính cai nô chạy theo tiếng hét của Đằng Nguyên, lính gác mỏ bắn tên về phía hắn dù không xác định hắn ở chỗ nào.

Hét một câu, Đằng Nguyên lại tăng tốc chạy khỏi chỗ. Cây cối trong rừng cản bớt tên cho hắn. Tên bay vèo vèo nhưng không trúng hắn một mũi nào.

- Giết chết bọn chúng đi… Chúng chỉ còn lại một phần tư, giết cai nô báo thù… Chiếm mỏ Dạ Cổ.

Những nô lệ khu Trung đã ra khỏi nhà gỗ bị cai nô xông tới quất roi lia lịa vào người, ép họ quay ngược vào. Đằng Nguyên chạy hết phân khu mà vẫn chưa bị bắt, la hét ầm ĩ, thanh âm náo loạn bắt đầu vang lên. Lính gác và cai nô truy đuổi hắn buộc phải quay lại giúp đồng bọn dẹp loạn, không đuổi theo Đằng Nguyên nữa.

Đằng Nguyên quay ngược lại, vác đá ném vào lũ cai nô.

Lực của hắn mạnh kinh người viên đá ném từ tít bìa rừng, vọt qua suối đập vào đầu một cai nô đang hung hãn chạy trở lại. Máu tóe ra, tên đó ngã lăn quay… Đằng Nguyên không dừng một tích tắc nào, liên tục nhặt những hòn đá to bên bờ suối, ném lia lịa về phía cai nô, miệng gào thét.

Mấy tên cai nô bị hắn ném vỡ đầu, gãy chân từ khoảng cách không tưởng. Nô lệ nhìn thấy, lập tức có người bắt chước theo. Phân khu thứ hai náo loạn. Nô lệ tràn ra khỏi các nhà gỗ; kẻ đang ở ngoài nấu ăn, xách nước thì vác dao, vác thùng đựng nước xông vào đánh đám cai nô. Tiếng la hét quát tháo, tiếng gào đau đớn, tiếng cai nô và lính gác mỏ dọa nạt nô lệ loạn thành một đoàn. Lính gác dồn lại muốn bắn tên nhưng vì cai nô và nô lệ lẫn vào nhau, đánh giáp lá cà nên không bắn được, cục diện khác hoàn toàn so với khu Thượng.

Đằng Nguyên mở to mắt nhìn, nhếch mép cười độc địa:

- Giết chúng đi… Giết hết chúng đi… Chiếm mỏ…

- Giết… - Nô lệ hưởng hứng.

- Giết!

Một người, hai người, một đám la hét loạn cào cào, khí thế ngất trời.

Nô lệ từ các nhà gỗ còn lại ào ào xông ra hô đánh giết, phân khu thứ hai chính thức nổi loạn. Những nô lệ xông xáo vừa đánh vừa hét:

- Giết cai nô, chiếm mỏ…

Đằng Nguyên gật gù hài lòng, chạy sang phân khu thứ ba tiếp tục kích động nô lệ. — QUẢNG CÁO —

Một khi đã có tiếng la đánh giết, tác dụng tuyệt hảo hơn một mình hắn gào. Nô lệ ở phân khu thứ ba lập tức nổi loạn. Đằng Nguyên chạy chưa hết phân khu ba cai nô đã bị đập chết một đám. Khắp nơi vang lên tiếng hô chém giết khí thế ngất trời. Hắn không cần chạy dọc bìa rừng nữa, trực tiếp xông qua các nhà gỗ, luồn lách giữa đám nô lệ và cai nô.

Bạo động lan nhanh đến mức Đằng Nguyên phải bất ngờ. Hoặc có thể vì hắn cũng lợi dụng náo loạn, khi chạy qua đám cai nô và lính gác mỏ, thấy tên nào hung hăng lập tức bổ một rìu vào đầu giúp sức nên tốc độ chậm lại.

Khi hắn chạy sang phân khu thứ tư, nô lệ và cai nô đang ẩu đả lớn.

Nói ẩu đả cũng không phải, số lượng nô lệ áp đảo, dù không có gươm đao cung kiếm gì nhưng gậy gộc, đá sỏi có sẵn khắp nơi, hận thù ngùn ngụt bốc lên trong mắt những nô lệ thường ngày cúi đầu cam chịu. Đá bay rào rào, cai nô bị ném chảy máu đầu, bị nô lệ xúm lại dùng củi, cành cây phang tối tăm mặt mũi. Cai nô và lính gác mỏ bị nô lệ đuổi đánh, nhiều tên chạy trối chết.

Đằng Nguyên mừng như điên, chạy thẳng về khu Hạ.

Náo loạn đã truyền sang đến đây. Khi Đằng Nguyên về tới chân núi, tiếng hô chém giết ở ngay trước mặt hắn. Một nhóm năm nô lệ tay cầm búa, chân không còn xích sắt đang đập tới tấp vào mấy tên cai nô. Tuy nhiên, số lượng cai nô nhiều hơn, nô lệ không chiếm được bao nhiêu ưu thế.



Đằng Nguyên bỏ màng lục quang bao quanh cơ thể, cười thầm.

Cuối cùng cũng thấy mấy kẻ có đầu óc. Hắn mất công phá khoá kho chứa dụng cụ đục đá, vẽ đường dễ cho nô lệ tự tháo xiềng chân, giờ mới trông thấy có người đã dùng đường hắn vẽ. Đằng Nguyên hét một tiếng lớn, cầm rìu đá xông vào chém đứt cổ một tên cai nô, cứu một nô lệ Tập thành thoát chết trong chân tơ kẽ tóc.

- Đằng Nguyên…

Một tiếng hét kinh hãi rúm động không gian, đám cai nô như bị điểm huyệt, trợn mắt nhìn hắn.

- Giết… - Đằng Nguyên tay chém, miệng hét. – Nô lệ khu Trung giết gần hết cai nô rồi… Không cần chạy, giết hết bọn chúng đi. Chiếm mỏ…

Năm nô lệ Tập thành mặt mũi đầy máu, vết thương đầy người, nghe hắn hét thì như được tiêm máu gà, kẻ nào kẻ nấy gào loạn:

- Giết cai nô, chiếm mỏ…

- Đằng Nguyên còn sống… Giết cai nô trả thù.

- Lũ chó má, trả mạng cho huynh đệ ta.

- Chiếm mỏ...

Đằng Nguyên và năm nô lệ như bị quỷ nhập, hung hăng đánh giết một hồi. Đám cai nô chọi không lại, tên bị đập chết tươi, tên la hét bỏ chạy. Đằng Nguyên vung rìu ném theo một cai nô muốn chạy thoát thân về dãy nhà gỗ. Cây rìu đá bay ra, cắm phập vào giữa lưng tên cai nô, gã gục xuống. Hắn chạy tới, rút rìu lên bổ thêm một nhát nữa vào đầu kết liễu.

Năm nô lệ đứng nhìn, thở hồng hộc, mắt ai nấy sáng rực như sao.

Đằng Nguyên quay lại, lúc này mới trông rõ Trình Hạ, Lộc Tử và Thông Lực. Trình Hạ lập tức rống lên:

- Đằng Nguyên, huynh còn sống?

- Hỏi thừa. – Đằng Nguyên nhếch mép cười. – Nói sau đi… Báo thù cái đã. — QUẢNG CÁO —

Năm nô lệ mừng như điên, cười ha ha, theo Đằng Nguyên lao về khu nhà gỗ.

Lính gác mỏ trông thấy bọn họ chạy tới, lập tức dàn hàng bắn tên như mưa. Đằng Nguyên nhảy tránh tên, vung rìu chém những mũi tên đang lao tới, quát lớn:

- Tách ra…

Không đợi hắn hét thêm tiếng nào, năm nô lệ lập tức tách ra mỗi kẻ một ngả. Trình Hạ vừa chạy vừa hét:

- Đằng Nguyên còn sống… Khu Trung loạn rồi… Nô lệ giết hết lính cai nô. Chiếm mỏ… Chiếm mỏ…

Lập tức những người khác la theo:

- Báo thù. Giết lính cai nô chiếm mỏ.

- Đằng Nguyên còn sống…

Khu Hạ xôn xao.

Một trong số năm nô lệ bị tên bắn thẳng vào ngực nhưng không gục xuống, tiếp tục chạy như điên.

Nô lệ trong khu Hạ đã nghe thanh âm náo động ở khu Trung, hiện tại bị tiếng gào thức tỉnh, lập tức túa ra khỏi nhà gỗ:

- Đằng Nguyên còn sống? Đằng Nguyên còn sống sao?



- Khu Trung bị nô lệ chiếm rồi?

Lính cai nô và lính gác mỏ nhào tới tuốt kiếm, vung roi trấn át.

Đằng Nguyên chạy vọt qua làn mưa tên, bị một mũi tên găm trúng bắp tay phải. Tuy nhiên hắn không hề hấn gì, nhổ bật mũi lên ra, ném sang một bên. Hàn khí trong thân thể tự động cuốn lấy vết thương, giảm đau. Hắn chạy cật lực thẳng tới chỗ đám lính canh mỏ đang bắn tên khiến chúng không kịp lắp tên, ném cung tuốt kiếm nghênh chiến.

Các nô lệ từ nhà gỗ tràn ra đã trông thấy Đằng Nguyên hung hãn cầm rìu đá nhào vào lính canh mỏ, bọn họ lập tức gào lên:

- Đằng Nguyên còn sống…

- Giết… - Đằng Nguyên gầm về phía họ, tay vung rìu đá đỡ kiếm, chân đá bay tên lính canh mỏ gần nhất ra. – Khu Trung thất thủ… nô lệ giết hết cai nô rồi… Đánh chết bọn chúng đi.

Tiếng gầm của Đằng Nguyên rúm động không gian.

Im lặng một lát, thanh âm hò reo gào thét bùng nổ. Nô lệ như thú dữ xổng chuồng, tất cả lao về phía cai nô. Đá sỏi bay rào rào, nô lệ đạp gãy cửa gỗ, vác lên vừa che tên vừa tiện phang cai nô. Bất cứ thứ gì trong tầm tay có thể làm vũ khí họ đều sử dụng hết. Nô lệ từ các nhà gỗ lũ lượt tràn ra hết, chỉ gần năm mươi tên lính cai nô, lính gác mỏ thì chống chọi sao nổi. Còn chưa kể Đằng Nguyên tay cầm rìu đá chém giết như điên.

Hắn không còn là Đằng Nguyên của năm ngoái khi Bạch Đà quân tràn vào Tụ Sơn thôn tàn sát bá tánh vô tội, đoạt mạng gia quyến hắn. Giờ hắn có hai tầng Huyết Liên bảo hộ, tốc độ và sức mạnh đều vượt xa người thường. Đừng nói mấy tên lính canh mỏ bạc nhược đã đi ngoài hai ngày mất hết sức lực này, dù là kỵ binh của Bạch Đà quân vây giết Đằng Nguyên cũng không sợ. — QUẢNG CÁO —

Chỉ một loáng hắn đã chém chết gần chục tên lính canh mỏ.

Điền Đông và các huynh đệ chạy từ nhà gỗ ra, nhìn thấy Đằng Nguyên tả xung hữu đột, reo hò ầm ĩ lao về phía đám Cơ Lâu, Khánh Trường, Liêu Dương…

Lưu Ngọc Lâm hét khản tiếng:

- Đằng Nguyên đại ca… Đằng Nguyên đại ca…

Cơ Lâu tuốt kiếm, lao vào chém Liễu Hạng, bị gã bắt được cổ tay. Cả hai vật lộn, vừa đấm đá vừa chửi nhau:

- Tổ phụ, tổ mẫu ngươi… Ta giết ngươi, móc ruột moi gan tế vong hồn các huynh đệ…

- Lũ cẩu nô lệ các ngươi dám làm loạn sao? Thứ tiện nô ăn c*t… tưởng mình sẽ thoát được khỏi chốn này. Còn lâu… Sớm muộn gì các ngươi cũng chết vì trúng độc thôi.

Cốp…

Một tảng đá lớn sượt qua vai và đầu Liễu Hạng, đập thẳng xuống giữa mặt Cơ Lâu. Máu và não trắng phọt ra, gã chết tươi tại chỗ. Điền Đông hung thần ác sát nhấc tảng đá lên, gầm lớn một tiếng, lao vào tên lính cai nô ở gần đó. Sự hung hãn của nô lệ khiến bọn lính thất kinh, đánh đánh giết giết một hồi không ăn thua, chúng hùa nhau tháo chạy tán loạn.

Đằng Nguyên ném rìu đá vào ngực Liêu Dương, hét lớn:

- Không được để tên nào chạy thoát. Giết hết…

- Giết…

Tiếng hô hưởng ứng vang trời.

Điền Đông, Lưu Ngọc Lâm, Trình Hạ, Lộc Tử, Thông Lực, Điền Vỹ Thái… hăng máu xông lên cướp đao kiếm của cai nô, đuổi giết chúng như đuổi gà đánh chó. Cai nô, lính trù phòng, lính canh mỏ đều không thoát được. Đằng Nguyên đứng nhìn từng tên lính quen mặt ngã xuống, sự hả hê dâng lên ào ào như thác đổ, ruột gan mát lạnh.

Những ngày tháng sống như trâu như chó, ăn uống kham khổ, làm như đi tìm chết mà vẫn bị đánh trầy vi tróc vẩy… vùn vụt lướt qua tâm trí hắn, theo máu của lũ cai nô bỏ mạng dần dần chìm xuống. Hồi ức thảm sát Tụ Sơn thôn tràn lên thế chỗ.

Mỏ Dạ Cổ thế là xong!

Kế tiếp, Đằng Nguyên phải rời khỏi đây, an toàn thoát ra ngoài, tìm cách trả thù Bạch Đà quân, xé xác Thành chủ Tôn Đức Khương của thành Huỳnh Tương, chặt đầu Hàm Tang treo lên cổng thành. Bất kể quan lại, tướng, lính Vạn Tư quốc nào dính dáng đến vụ thảm sát Tập thành, Hồi thành, hắn cũng sẽ phanh thây róc thịt trả mối huyết thù.

Thân ảnh Mục Nhan và tiểu Hoa trên chiếc thuyền quỷ dị trôi lững lờ trên dòng sông đen ngòm lẩn quất hơi sương lướt qua trước mắt Đằng Nguyên.

Hắn lấy tính mạng mình ra thề sẽ báo thù cho thê tử, hài tử. Thù còn chưa báo xong quyết không nhắm mắt xuôi tay.