Tam Luân

Chương 63: Không được chạy



Viên Lịch suy nghĩ một lát, chọn ra những cai nô trông có vẻ còn chút sức sống, bắt đầu phân công công việc. Lính trù phòng dẫn lính gác mỏ theo, khua nô lệ ra khỏi nhà gỗ bắt họ xách nước nấu bữa sáng. Một toán khác chỉ đứng tuốt kiếm, giương cung đề phòng. Phần đông lính cai nô chỉ huy đám nô lệ dọn xác lính cai nô, chất lên xe đẩy. Nô lệ trong những nhà gỗ không được chỉ định vẫn phải ở yên tại chỗ, không được ra ngoài.

Đằng Nguyên ngồi trên vách đá nhìn các nô lệ hồ hởi chuyển xác ra, đếm được hơn ba mươi cái xác, chưa kể bọn lính chết gục trong rừng. Cai nô mới chết, xác còn cứng, nô lệ chất lên thành đống trên xe, cảm thấy vô cùng khoái chí. Họ không ngờ chỉ vì đi ngoài mà cai nô chết nhiều như vậy. Đằng Nguyên nhìn một lát thì lẻn sang khu Trung để xem.

Số cai nô bên khu Trung nhiều gấp mấy lần khu Hạ, khi hắn sang đến nơi, trời cũng hửng sáng. Lính gác mỏ đi qua đi lại từng nhóm rệu rã, nô lệ cũng đang khiêng xác cai nô ra nhưng không đủ xe để chất, xếp thành từng hàng dài phía trước các nhà chia thức ăn. Khu Trung không đánh trống giục quân, lính gác mỏ được gọi tập hợp để canh chừng nô lệ nhưng chính chúng cũng ở trong tình trạng gần kiệt sức, sẵn sàng ôm bụng chạy té khói vào rừng.

Không biết có phải do mặt trời đang lên, mọi vật không còn bị bóng tối bao phủ không mà Đằng Nguyên nhìn thấy vẻ mặt các nô lệ ở khu Trung rất khác thường. Có hoan hỉ, có ác ý, có hả hê, thậm chí còn có cả sát khí.

Hắn di chuyển qua các phân khu ở khu Trung để đếm sơ sơ số xác chết so với số nô lệ còn sống.



Hai khắc trước.

Khi Đằng Nguyên còn đang ngồi lù lù một chỗ trên vách đá rình rập đám cai nô khu Hạ, một nhóm nô lệ lặng lẽ bò sát đất, cố gắng để dây xích dưới chân không kêu leng keng. Họ lợi dụng bóng tối và sự kiệt quệ của cai nô để lẻn từ nhà gỗ đến chân núi sau đó từ từ leo lên núi. Nhóm nô lệ có tổng cộng năm người, ai nấy cao lớn khỏe mạnh, động tác luồn cúi, nép người rất thuần thục.

Họ nhanh chóng lên được đến sườn núi, lúc này mới yên tâm thoăn thoắt men theo đường mòn đi thẳng lên vách núi. Điểm đến của đám nô lệ chính là kho để dụng cụ đục đá. Với tình hình cai nô đi ngoài, nằm bẹp một chỗ, có tên đã chết như họ quan sát thì chúng sẽ không bố trí lính canh gác trên vách núi cheo leo này. Mà nếu có, trống giục quân hồi nãy cũng đã gọi hết chúng xuống núi, lính gác mỏ dồn cả về khu nhà gỗ rồi. Đây chính là cơ hội cho những nô lệ này hành động.

Lên đến kho dụng cụ đục đá, cả đám giật thót mình khi trông thấy hai bóng người lù lù trước cửa. Một kẻ ngồi dựa lưng vào tường, kẻ còn lại nằm trên đất. Nô lệ cầm đầu quắc mắt, vẫy tay ra hiệu. Cả năm nô lệ khom người, tay cầm dây xích, chân nhón lên, di chuyển tới gần hai tên lính canh kho đang ngủ rồi bất thần ập tới, hai người đè lên tên đang nằm, ba người còn lại nhào tới kẻ đang ngồi.

- A… - Một nô lệ kêu lên thảng thốt.

Bốn người còn lại giật mình, sau đó lập tức buông hai tên lính canh này ra.

Tên lính đang nằm đã chết cứng từ bao giờ; tên ngồi tựa lưng vào tường đổ gục sang một bên, cổ ngửa ra trong tư thế kỳ dị, mùi máu tanh xộc lên. Nhìn kỹ mới biết tên lính ngồi kia đã bị cắt cổ, máu chảy cạn ở chỗ khác rồi mới lôi về cho dựa vào đây.

Trình Hạ - kẻ cầm đầu năm nô lệ - lẩm bẩm phấn khích:

- Có người đã tới kho này trước rồi… Mau mau, xem cửa.

Vừa nói y vừa nhào tới cửa kho kiểm tra khoá. Ổ khoá to tướng nhìn có vẻ chắc chắn nhưng khi Trình Hạ vừa nắm lấy, lay lay mấy cái đã thấy chốt bung ra. Đám nô lệ vừa mừng vừa lo, ngó quanh quất, thì thầm:

- Trình đại ca, là ai đến trước vậy? — QUẢNG CÁO —

- Ghê quá. Lỡ có kẻ phục sẵn bên trong thì sao?

Trình Hạ cười nhạt, đẩy cửa ra:

- Không đâu. Có phải chỉ mỗi chúng ta ở gần biên giới, quen với binh đao đâu. Đầy hán tử các làng ở Tập thành thâm tàng bất lộ. Lính cai nô chết như ngả rạ, không lợi dụng lúc này để tháo xích, ẩn nấp chờ đào tẩu thì còn định ngốc trong nhà gỗ đến bao giờ? Lộc Tử, đệ ở ngoài cảnh giới. Tất cả vào đây…

- Được. – Lộc Tử phấn kích đáp lại.



Trình Hạ và ba nô lệ còn lại vào kho để dụng cụ, đốt đuốc lên, lấy một cái búa đưa cho Lộc Tử làm vũ khí phòng vệ. Kế đó, họ nhanh chóng dùng đục đá và búa tạ để tháo xiềng xích dưới chân. Chỉ vài lần quai búa, xiềng đứt bung, bị ném sang một bên.

Năm nô lệ nhanh chóng tháo xích xong, ai nấy nhét đục và búa quanh người, lặng lẽ theo Trình Hạ xuống núi.

- Kế đó làm gì?

- Tìm chỗ nấp. – Trình Hạ lẩm bẩm. – Có cơ hội thì giết cai nô, tháo xích cho những người quen thuộc.

- Huynh đệ Điền Đông, Lưu Tống thì sao?

- Bọn họ là nông dân, tiểu thương đặc sệt, tâm địa lương thiện, ở yên một chỗ thì hơn. Lưu Tống sáng dạ hơn người, Điền Đông và Lưu Ngọc Lâm là thợ săn, sau này ra khỏi mỏ chúng ta phải dính một cục vào với họ mới mong sống sót trở về.

- Được…

Năm nô lệ bò xuống được đến sườn núi thì trời hửng sáng. Bãi đất trống bên dưới không còn đá tảng che chắn, họ buộc phải nấp sau một khe đá chờ đợi.



Đằng Nguyên loanh quanh ở khu Trung, ước lượng được số cai nô bỏ mạng ở đây là khoảng hai phần ba, nhếch mép cười hài lòng. Vậy tức là độc mà hắn tính toán bị dư ra, liều lượng nặng hơn so với khu Hạ khiến cai nô tiêu chảy không ngừng mà chết. Cộng thêm canh độc dùng không đúng cách, số lượng tử nạn lớn ghê rợn.

Hắn lượn qua phân khu đầu tiên của khu Trung, đang định sang khu Thượng thì tù và nổi lên ù ù.

— QUẢNG CÁO —

Đằng Nguyên cứng người sửng sốt, đứng bất động dỏng tai nghe.

Có tiếng gào thét vọng tới từ khu Thượng, tù và từ các tháp canh gióng liên tục, không chỉ một tháp, nhiều tháp cùng thổi, âm thanh vang dội. Lính gác mỏ ở phân khu này tên nào còn chạy được lập tức chạy sang khu Thượng, tên nào chạy không nổi, vừa đi vừa thở cũng cố sức mà lê sang. Chúng gào lên:

- Nô lệ bỏ trốn. Mau mau…

- Hiệu lệnh này là bỏ trốn tập thể?

- Phải. Cung tên sẵn sàng…

Chúng tháo cung khỏi lưng, rút sẵn tên, rầm rập chạy ngang qua chỗ Đằng Nguyên nấp.

Hắn nhìn theo, kinh hãi mấy giây, há hốc miệng.

Tổ phụ!

Manh động, ngu xuẩn!



Sao lại bỏ trốn giờ này?

Đằng Nguyên đợi đội lính tiếp ứng này chạy qua hết, lao ra khỏi chỗ nấp chạy theo ngay phía sau bọn chúng. Tiếng chân rầm rập, tiếng tù và, tiếng la hét náo loạn từ khu Thượng thu hút hết sự chú ý, chẳng kẻ nào nhìn ra một vệt xám mờ mờ lúc ẩn lúc hiện như ma phía sau đội lính gác mỏ.

Chạy sang đến khu Thượng, Đằng Nguyên không theo bọn lính nữa mà lao lên mỏm đá cao, nhìn bao quát xuống dưới. Không đủ tầm nhìn, hắn leo lên cao hơn nữa, ngóng về phía cổng.

Khu Thượng loạn cào cào thành một đoàn.

Đằng Nguyên há hốc miệng kinh hãi.

Đại môn đã mở một cánh toang hoác, các xe chở xác cai nô bị ném chỏng chơ dọc đường từ trong mỏ ra đến gần cổng. Nô lệ đang liều chết chạy từ trong ra, xô đẩy nhau mà chạy. Lính gác trên tháp canh bắn tên rào rào xuống, nhiều nô lệ trúng tên, ngã lăn ra đất nhưng vì nô lệ bỏ trốn quá đông, tên bắn không xuể. Lính cai nô từ khắp bốn phía dồn lại, dàn hàng chặn, vung gươm chém bừa vào đám đông, dùng thương đâm lia lịa bất cứ nô lệ nào dám xông lên… cũng không thể ngăn được làn sóng nô lệ tràn về phía cổng.

Có nhiều người hò nhau vác cả xác cai nô đã chết lên che tên. Ván gỗ, giỏ, vung nồi, thậm chí dùng nồi lớn úp lên đầu… cái gì che được họ đều dùng. Mấy trăm nô lệ ào ào bỏ chạy, kẻ bị cản vác đá ném chết lính cai nô, giằng co bạo loạn ngay trước đại môn. — QUẢNG CÁO —

Số lượng lính gác mỏ và cai nô quá ít so với nô lệ, lại bị Lục Dư hành hạ muốn bỏ mạng, giờ đánh không lại nô lệ. Chúng gào thét tuyệt vọng, tù và thổi như điên.

Lính gác mỏ khu Trung tràn sang, xếp thành hàng dài bắn tên bừa phứa vào nô lệ. Những tiếng hét thất thanh vang vọng khắp nơi, xác chết la liệt, máu chảy lênh láng.

Đằng Nguyên nhìn một lát, nhào xuống khỏi vách đá, chạy như điên về phía diễn ra bạo loạn, vừa chạy vừa dùng hết sức bình sinh gào lên:

- Không được chạy… Nô lệ, không được chạy… Tất cả quay lại…

Tiếng gào của hắn rất lớn, át đi hầu hết thanh âm loạn xạ nhưng không một kẻ nào nghe. Những nô lệ đã xông ra khỏi đại môn bất chấp mưa tên, mặc kệ ai ngã xuống thì ngã, cứ thế lao ra, chạy ào ào vào rừng. Nhiều kẻ thành công chạy khỏi tầm bắn của cung tên, trốn vào rừng rậm khiến những kẻ khác liều chết lao theo.

Đằng Nguyên không dám bỏ ẩn thân vì sợ lính gác mỏ bắn đón đầu, vừa chạy vừa hét:

- Nô lệ, không được chạy… Không được chạy…

Chẳng ai nghe hắn.

Đầu óc hắn loạn cào cào, sự kinh hãi bao trùm, kế hoạch đã lên sẵn trong đầu bị cuộc đào tẩu bất chợt phá tan nát. Đằng Nguyên không biết phải làm thế nào.

Hắn gào một hồi, không ai nghe, chẳng kẻ nào từ bỏ ý định xông qua đại môn chạy thoát vào rừng. Nô lệ đã ăn khổ quá nhiều, ở lại chỉ có nước chết. Khi cơ hội tới, họ lập tức nắm lấy mà lao về phía trước cầu sinh. Có điều, sinh lộ đó thực chất là tử lộ.

Đằng Nguyên dừng lại gần một xe chở xác của cai nô.

Phía trước hắn, nô lệ chạy qua đại môn bị lính canh bắn chết la liệt, giẫm đạp lên xác nhau mà chạy tiếp.

Phía sau hắn, lính cai nô chặn lại những nô lệ chậm chân, đâm chém như điên, máu chảy lênh láng.

Đầu óc Đằng Nguyên loạn cào cào, hai tia hàn khí trong Không Đàm xoay tít, hàn khí trong thân thể cuộn lên dữ dội xoa dịu hắn. Phút chốc, Đằng Nguyên cảm giác toàn thân mát lạnh, thời gian như trôi chậm lại. Bên trong tâm trí, lớp sương mù bao phủ ký ức co cụm lại cảnh giác, không cho Đằng Nguyên lợi dụng. Hắn đảo mắt một hồi, xoay người chạy ngược về khu Trung.