Tam Luân

Chương 53: Dụng hình



Trong khi Đằng Nguyên bị đưa từ khu Hạ sang khu Trung, ba mươi mốt nô lệ cầm đầu bạo động bị lính cai nô khu Trung đánh tróc hết một tầng da thịt lưng, máu chảy tong tong. Thôi Dự cho người vào lục tung nhà gỗ của huynh đệ Đằng Nguyên, móc được ba gói bột rêu độc. Lão đưa cho những kẻ am hiểu về độc dược kiểm tra, chúng đều lắc đầu không biết đây là loại độc thảo nào.

Người của Tằng Minh vẫn không tìm thấy Liễu Giác Tô, lính cai nô khu Hạ được huy động thêm để sục sạo, muốn bắt Liễu Giác Tô lại chịu chung hình phạt với Đằng Nguyên.

Tất cả các nô lệ còn lại của khu Hạ dù có tham gia bạo động hay không cũng phải lũ lượt xếp hàng, mỗi người lãnh năm roi vào lưng. Bọn lính cai nô khu Hạ thay nhau đánh mỏi tay để trút giận, sau đó nô lệ bị dồn hết về lều, không cho ăn trưa, ăn tối.

Nhà gỗ của Đằng Nguyên có ba người bị bắt bớ thì Lưu Hoàng Du bình yên vô sự; Lưu Tống bị đánh thừa sống thiếu chết, được khiêng trở về; Đằng Tất mất đầu. Đằng Nguyên bị mang sang khu Trung chịu hình; Liễu Giác Tô mất tích. Không khí trong nhà gỗ như đưa đám.

Điền Đông căm tức muốn đuổi Lưu Hoàng Du sang nhà gỗ khác, ngặt nỗi lính cai nô khu Trung và khu Thượng vẫn còn ở đây, đang họp bàn để chia lại người cho khu Hạ nên gã không dám làm ra động tĩnh lớn. Lưu Tống được đặt nằm sấp xuống giường cỏ, rít lên khe khẽ với Điền Đông:

- Chờ… tình hình dịu xuống… vào rừng kiếm độc thảo cho ta.

Điền Đông gật lia lịa:

- Huynh yên tâm, độc đó Đằng Nguyên đã dạy đệ. Để bọn lính kia rút bớt, đệ vào rừng tìm. Lộc Tử và Thông Lực cũng bị đánh dã man, chắc chắn cần đến.

Lưu Ngọc Lâm căm tức lườm Lưu Hoàng Du, miệng thắc mắc với Điền Đông:

- Nhưng mà huynh biết cách làm không? Độc thảo đó độc là chính, Đằng Nguyên ca đã dặn không được làm bậy…

- Ta biết rõ. Đằng Nguyên dạy ta rồi, đệ cứ yên tâm. Độc là chính nhưng dị độc trị độc, vẫn được. Giờ ăn uống đã bớt kham khổ, nằm trong này dưỡng thương càng đỡ nhiễm phong hàn…

- Lo quái gì cho ta. Lo cho Đằng Nguyên kìa… - Lưu Tống rít lên, phần vì đau phần vì căm tức.

Liễu Hạng vừa nói vừa run, không biết do tức giận quá độ hay sợ hãi:

- Cầu mong tên ngốc Liễu Giác Tô trốn kỹ một chút, đừng thò mặt ra…

- Trốn được bao lâu chứ? – Lưu Tống thở dài thườn thượt. – Không có thức ăn, trốn cũng chết đói. Xích sắt kêu leng keng dưới chân, sớm muộn gì cũng bị bắt thôi.

Điền Vỹ Thái vừa lau máu trên lưng Lưu Tống vừa rên rỉ:

— QUẢNG CÁO —

- Đằng Nguyên huynh chẳng lẽ cứ như vậy chịu chết sao? Không có cách nào cứu được?

Không ai trả lời, không khí trầm hẳn xuống.

Bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc, sao làm cọc cho rêu. Đằng Nguyên có gan làm, có gan chịu, hiên ngang bất cần, thách thức lũ cai nô. Giờ thân hắn mang tử tội, bị kết án dã man sống không bằng chết trong ba ngày tới, cách nào cứu nổi. Ai nấy xót xa, càng xót lại càng căm ghét Lưu Hoàng Du nhưng ngoài việc ném cho gã những cái nhìn khinh bỉ tột cùng, chẳng ai thèm nói với gã nửa câu.

Lưu Hoàng Du ngồi bó gối một xó trong nhà gỗ, không dám về chỗ của mình, cụp mắt không dám nhìn lên nhưng trong lòng bất phục. Cũng chẳng ai thèm quan tâm gã có phục hay không, chỉ thấy gã thật chướng mắt, muốn tống khứ ra ngoài cho rảnh nợ.





Đằng Nguyên bị đưa sang khu Trung, lần đầu tiên trong suốt mấy tháng tới mỏ Dạ Cổ, hắn đi ngược lại con đường này. Khu Trung lớn hơn nhiều so với khu Hạ, nhiều nô lệ, cai nô, nhà gỗ… nhưng nhà gỗ cũ kỹ, xập xệ hơn. Khi hắn được dẫn qua, nô lệ của khu Trung đang tập trung hết trước các nhà gỗ nhận đồ ăn trưa. Những ánh mắt tò mò nhìn chòng chọc vào Đằng Nguyên. Dường như họ đã nghe nói về biến cố ở khu Hạ.

Đằng Nguyên được đưa thẳng tới cột hành hình ở giữa khu Trung. Đây là một cái đài dựng bằng đá khối vuông, cao vượt lên so với các địa phương bằng phẳng dùng để sinh hoạt xung quanh. Trông nó giống như sàn đấu đối kháng nhưng thay vì chăng dây thì cai nô dựng lên hai cái cột đá to bằng cả vòng ôm. Bắc ngang hai cột đá là một khúc gỗ tròn, thẳng, lớn, treo lủng lẳng hai sợi xích sắt.

Hắn bị lôi lên đài, cột hai tay vào xích sắt trong tư thế chữ Y, chỉ có thể đứng, không thể quỳ. Hai tên cai nô áp tải hắn chẳng nói chẳng rằng, lập tức rút roi quất như mưa. Một tên đứng phía trước, một tên đứng phía sau, Đằng Nguyên tối tăm mặt mũi, da thịt cả người bị roi xé toạc, hai lớp y phục rách tả tơi.

Lưng hắn sáng nay bị đánh vừa khô máu; mặt, đầu và ngực hồi nãy bị quất chảy máu ròng ròng, giờ mưa roi lại dội lên, cả thân thể không còn chỗ nào lành lặn.

Cột hành hình ở vị trí rất cao, thảm trạng của Đằng Nguyên được nô lệ khu Trung chiêm ngưỡng toàn bộ, ai nấy mặt xanh nanh vàng, rùng mình sợ hãi.

Đằng Nguyên cắn răng chịu đựng, hàn khí trong Không Đàm xoay tít, hàn khí trong thân thể rối loạn, không biết phải chữa từ đâu trước. Đằng Nguyên muốn chúng dừng lại, cố gắng chịu đựng đau đớn xé da thịt vì biết nỗ lực chữa trị hiện giờ là vô ích.

Tuy nhiên, hắn không điều khiển được hàn khí trong Không Đàm như ý muốn, bất chấp hắn muốn hay không, tia hàn khí đó vẫn xoay như điên, thúc hắc vụ cuộn trào, tỏa khắp cơ thể. Đồng thời với sự vận động của hàn khí, thứ gì đó trong tà thể lại tiếp tục hao hụt. Đằng Nguyên ngờ ngợ nhận ra thứ đó dường như dự trữ bên trong tà thể để cung cấp cho Không Đàm trong tình huống quá tải.

Vậy một khi thứ đó tiêu hao hết, có phải Không Đàm sẽ trở nên vô dụng, hắn sẽ chết như một phàm nhân?

Đằng Nguyên không biết, chỉ biết hiện tại Không Đàm dường như đã nhận ra nó không thể chữa hết tất cả thương tích trên cơ thể, tia hàn khí lập tức đổi chiều xoay ngược lại. Hắc vụ cuộn trào trong Không Đàm, cũng xoay ngược chiều so với trước rồi toả khắp thân thể. Hàn khí tồn tại sẵn trong thân lập tức ngừng chuyển động loạn xạ, dàn đều khắp thân, xoay theo hình xoắn ốc dưới da thịt.

Dù đau đớn kinh khủng nhưng Đằng Nguyên vẫn phải sửng sốt vì được chứng kiến một màn xoay chuyển độc đáo trong cơ thể mình. Hắn nghĩ nếu vị thần tiên nào đó đứng từ xa, dùng thiên nhãn nhìn vào sẽ thấy hàn khí đang chuyển động đều đặn theo hình xoắn ốc, hắc vụ từ từ phủ kín dưới da thịt, dàn đều thành lớp mỏng. Như vậy trông Đằng Nguyên sẽ giống một nhân hình tỏa lục quang xoắn ốc trên nền đen.

— QUẢNG CÁO —

Khi hắn vụ dàn kín thân, cơn đau từ từ giảm xuống.

Tuy nhiên, máu hắn vẫn nhỏ tong tong, chảy từ đầu xuống chân trông rất khiếp đảm. Y phục nát tươm, trên thân chỉ còn tiết khố có vẻ lành lặn che đi chỗ hiểm hóc.

Hai tên cai nô dừng tay, một tên cười lạnh:

- Hôm nay dừng ở đây. Ngày mai tiếp tục…

- Chưa chắc hắn đã chịu nổi giá lạnh đêm nay.

- Tốt nhất là không chịu được, chết luôn đi… Nếu không, ngày mai dùng hình lên xương khớp, thống khổ sẽ không chỉ đơn giản như thế này.

Nói xong, chúng bỏ đi.

Đằng Nguyên lắng nghe tiếng bước chân xa dần cho đến khi mọi thanh âm còn lại chỉ là tiếng gió thổi mới từ từ mở mắt ra. Có điều, mở ra cũng như không, mắt hắn gần như đã hỏng. Khi bị đánh, Đằng Nguyên nhắm nghiền mắt lại nhưng vẫn có những roi quất thẳng vào mắt, qua một lớp da mỏng manh bảo vệ cũng chẳng ích gì. Hai mắt xuất huyết, hiện tại dù có nháy cỡ nào cũng chỉ nhìn thấy mờ mờ.

Hàn khí dồn về mắt, xoay tít mù xoa dịu cơn bỏng rát nhức nhối mà chẳng thể khiến hắn nhìn được. Đằng Nguyên bắt đầu cảm thấy sợ hãi.



Hắn có sai lầm không?

Liệu hắn có bỏ mạng ở đây, trong tay những kẻ phàm phu tục tử này?

Không Đàm tỏa hơi lạnh dìu dịu, hàn khí xoa dịu nỗi sợ, như đang trấn an hắn. Đằng Nguyên nghĩ mình không sai.

Bởi vì không còn nhìn thấy, giác quan khác nhạy hơn chút đỉnh. Đằng Nguyên cứ đứng trơ trơ, hai tay bị còng treo lên, cảm nhận đau đớn giằng xé. Khắp người hắn không còn chỗ nào lành lặn, mỗi luồng gió thổi qua đều khiến thân thể lạnh buốt, đau nhức nhối. Dù đã được hàn khí chống đỡ nhưng sự thống khổ này phàm thể không chịu nổi.

Những nô lệ đã từng bị dùng hình ở đây nghe nói cùng lắm là chịu đựng được ba ngày, nhưng đó là trong điều kiện mùa hè. Hiện tại đã là tháng mười một, tuyết rơi, gió lạnh, ban đêm chui vào nhà gỗ đắp thảm còn lạnh toát người, đứng ở chỗ này một đêm chắc Đằng Nguyên chết.

Hắn cười khẩy.

— QUẢNG CÁO —

Cười cũng khiến mặt đau kinh khủng, đành phải cười thầm.

Từng khắc trôi qua với Đằng Nguyên giống như địa ngục trần gian, hắn muốn ngất đi cho đỡ đau nhưng đau quá không ngất được. Hắn không thể quỳ xuống, chỉ đứng treo tay, chẳng mấy chốc cổ tay cũng đau rã rời.

Mấy vạn năm tung hoành ngang dọc, giờ nhục nhã trong tay phàm nhân, bị hành hạ sống không bằng chết, Đằng Nguyên càng nghĩ càng hận.

Những ký ức cũ tươi đẹp khi còn ở Tụ Sơn thôn tràn lên trong tâm trí. Từng chuyện, từng chuyện tua lại khiến hắn bất giác cười ngây ngô. Rõ ràng nhất là khuôn mặt thê tử Mục Nhan của hắn… thê tử đầu tiên, của hắn nhưng là của tên súc vật “Đằng Nguyên”. Thật nghiệt ngã! Thê tử cũng là do hắn đoạt xá, cướp của kẻ khác mà có.

Đời hắn gắn liền với cướp đoạt. Không cướp trời không nể.

Ha ha…

Đằng Nguyên phát ra tiếng cười khùng khục trong cổ họng, thân thể rung rung, cơn đau truyền dọc từ trên xuống dưới khiến hắn ngừng cười.

Nếu Bạch Đà quân không kéo tới, giờ này Mục Nhan và hài tử hắn vẫn còn sống. Đằng Nguyên đang ở Tụ Sơn thôn ngày ngày thảnh thơi luyện võ, kiếm tiền…

Nếu không tại bọn cẩu Vạn Tư quốc, hàng vạn bá tánh Hồi thành, Tập thành đã không bỏ mạng oan uổng. Đằng Nguyên không phải hạt cát trong sa mạc, lẽ ra hắn phải có bản lĩnh báo thù rửa hận, phanh thây tướng thống lĩnh Bạch Đà quân – Hàm Tang, tàn sát hết từng tên tướng, kỵ binh, bộ binh tay dính máu bá tánh Sa Lục Châu. Lẽ ra hắn phải đuổi tận giết tuyệt, xông vào tận thành Huỳnh Tương, bóp chết Thành chủ Tôn Đức Khương, trả mối huyết thù.

Ấy thế mà giờ hắn đứng đây, thân thể nát tươm, đầy máu, bất lực trong gió tuyết, sắp sửa bị ném xuống hố xác cho sói ăn thịt. Tà thể cũng chẳng giúp được là bao, Không Đàm chỉ có một tia hàn khí, tầng thứ nhất Huyết Liên đã đến giới hạn, không nghịch thiên chuyển địa, cải tử hoàn sinh được. Tất cả những gì hắn có chỉ là hận, hận và hận mà thôi…

Đằng Nguyên uất ức đến cực điểm, đau đớn tê tái khiến những ký ức về vụ thảm sát Tụ Sơn thôn ồ ạt tràn về, tua đi tua lại trong đầu hắn, biến thành một mảng hỗn độn. Hận ý tràn ra hoá thành nộ hoả bốc lên trong thân thể. Hàn khí đang bận xoay chuyển giảm đau, chẳng đủ sức áp chế hoả khí, thành ra thân thể hắn lúc nóng, lúc lạnh.

Gió rít ào ào, u u sầu thảm. Tuyết lất phất rơi đậu trên cái đầu trọc lóc tróc da, trên hai vai tróc thịt, từ từ tan…

Giá lạnh ngấm dần vào thân thể tả tơi xơ xác, thân nhiệt Đằng Nguyên chậm rãi hạ xuống. Hắn ngất lịm trong đau đớn.

[Cầu các huynh đệ đánh giá. Đa tạ, đa tạ!]