Tam Luân

Chương 52: Thù cũ hận mới



Sau câu nói của Lưu Hoàng Du, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Đằng Nguyên. Các huynh đệ cùng nhà gỗ cũng quay lại nhìn hắn, người không thể ngờ, kẻ nghi hoặc, người căm phẫn nghĩ Lưu Hoàng Du vu oan giá hoạ. Đủ mọi loại biểu cảm khác thường.

Đằng Nguyên chỉ nhíu mày lạnh lùng nhìn lại Lưu Hoàng Du.

Lưu Ngọc Lâm rít lên nho nhỏ, mắt toé lửa căm phẫn:

- Súc sinh kia… Vu oan giá hoạ…

Điền Đông lập tức tóm lấy Lưu Ngọc Lâm, ghì chặt vì sợ Lưu Ngọc Lâm giận quá mất khôn, lao lên muốn sống mái với Lưu Hoàng Du thì lại rước họa vào thân.

Thôi Dự nhướn mày nhìn sắc mặt Đằng Nguyên, quay lại quan sát biểu tình đằng đằng sát khí pha lẫn hoảng loạn của Lưu Hoàng Du, cười lạnh:

- Hắn đầu độc bằng cách nào? Đồng phạm là kẻ nào? Lấy độc ở đâu?

Lưu Hoàng Du nhìn thẳng vào Thôi Dự, quả quyết:

- Hắn lấy độc ở trong rừng. Đó là một loại bột màu xanh, hắn gói vào trong những miếng vải nhỏ, nhét quanh chỗ ngủ. Hắn dụ dỗ tên ngốc Liễu Giác Tô, sai tên đó bỏ độc vào đồ ăn của linh cai nô. Ta đoán chúng bỏ độc vào canh.

Thôi Dự không biết Liễu Giác Tô, nhướn mày nhìn Tằng Minh. Lính cai nô và nô lệ khu Hạ đều biết Liễu Giác Tô ngây ngô suốt ngày loanh quanh ở kho chứa củi gần trù phòng, nhiều kẻ lập tức tin lời Lưu Hoàng Du, trong đó có Tằng Minh.

Tằng Minh ôm quyền, hướng Thôi Dự bẩm báo:

- Thôi tổng quản, Liễu Giác Tô là một thằng ngốc nô lệ chuyên chẻ củi, xách nước, nhóm lửa cho trù phòng. Từ khi có biến, không thấy bóng dáng y đâu cả. Ta đã cho người đi tìm, thực sự y có khả năng bỏ độc vào canh của cai nô.

Thôi Dự nheo mắt, cười lạnh, cao giọng:

- Ngu xuẩn… Tại sao lại để một thằng nô lệ loanh quanh ở trù phòng? Dù y có ngu ngốc đến mấy cũng vẫn là nô lệ Sa Lục Châu, quen thuộc với đám nô lệ còn lại. Bắt lấy hắn…

Thôi Dự chỉ tay về phía Đằng Nguyên.

Lính canh mỏ lập tức xộc tới tóm hai bên tay Đằng Nguyên, lôi về phía đám nô lệ đang quỳ gối chờ chết.

Đằng Nguyên thản nhiên đi cùng, không hề chống cự, không tỏ ra căm hận Lưu Hoàng Du vì bị chỉ điểm. Nguyên biểu tình trên mặt hắn cũng đủ để Thôi Dự, Tằng Minh và nhiều kẻ tinh ranh khác biết hắn chính là thủ phạm thực sự. Lưu Tống rít lên chửi Lưu Hoàng Du: — QUẢNG CÁO —

- Súc sinh, bán huynh đệ cho kẻ thù… Ta chết cũng làm quỷ, trở về tìm ngươi bóp cổ. Lưu gia sinh ra loại nghiệt chủng như ngươi thật là nghiệp chướng ngàn đời.

Lưu Hoàng Du không dám nhìn Lưu Tống, ngực phập phồng, mắm môi mắm lợi im lặng.

Rất nhiều ánh mắt khinh miệt hướng về phía Lưu Hoàng Du, kể cả nô lệ đang quỳ lẫn nô lệ đứng dưới. Dù số ít oán trách Đằng Nguyên tự ý hành động vạ lây nhiều người nhưng đa phần vẫn hả hê vì hắn đã độc chết lũ cai nô mặt người dạ thú, trả thù cho những nô lệ đã bị hành hạ đến chết cũng như những người còn sống tiếp tục bị hành hạ. Những người này không muốn Đằng Nguyên bị vạch trần, đương nhiên căm ghét, khinh bỉ, thậm chí hận Lưu Hoàng Du.

Đằng Nguyên bị ấn quỳ xuống, đối diện với Thôi Dự.



Hắn đường hoàng quỳ, không phản kháng, không cần ai phải giữ, dúi hay đánh đập. Thôi Dự gật gù:

- Ngươi chính là thủ phạm?

- Phải. – Đằng Nguyên mỉm cười, thừa nhận.

Thôi Dự im lặng quan sát hắn một lát, đôi mắt cáo già khẽ đảo. Tằng Minh tiến tới trước mặt Đằng Nguyên, nhìn hắn chằm chằm với vẻ hiểm độc, gật gù:

- Ngươi thật to gan lớn mật. Không sợ chết sao?

- Có gì mà phải sợ. – Đằng Nguyên lớn tiếng đáp trả. – Tằng Minh, ngươi biết trước khi tới được mỏ Dạ Cổ này, người Sa Lục Châu bọn ta đã phải trải qua những gì, đúng không?

Tằng Minh nhíu mày, đảo mắt, không nghĩ Đằng Nguyên sẽ hỏi ngược lại.

Câu hỏi của hắn khiến toàn bộ nô lệ không tự chủ, nhớ lại thảm cảnh tan cửa nát nhà. Đằng Nguyên tiếp tục, giọng sang sảng vang vọng khắp bờ suối:

- Bá tánh Tập thành, Hồi thành chẳng có tội gì, đang yên ổn làm ăn sinh sống, không hề phạm đến Vạn Tư quốc. Đột nhiên tinh phong huyết vũ ập tới. Bạch Đà quân kéo sang tàn sát thê nhi, phụ mẫu, huynh đệ ta… ngươi làm sao hiểu cảm giác đó. Ngươi hỏi ta có sợ chết không ư? Ha ha… Họ Tằng ngươi… cả đám cẩu cai nô đứng ở chỗ này… tất cả chỉ là tội phạm lưu đày của Vạn Tư quốc. So với hán tử Sa Lục Châu, các ngươi là lũ tội ác đầy mình, không đáng được sống. Cớ gì tội phạm lại cầm roi đánh bá tánh Sa Lục Châu vô tội? Các ngươi bức chết gần một nửa hán tử Sa Lục Châu rồi giãy giụa như lũ rồ, sợ hãi gươm đao của quan lại phía trên kề lên cổ, vội vàng sửa sai… Kẻ nào mới là kẻ sợ chết ở đây? Ha ha…

Đằng Nguyên cất giọng cười lành lạnh, rợn người.

Nô lệ trừng trừng nhìn lũ cai nô, trong mắt hiện tại chỉ còn căm thù.

— QUẢNG CÁO —

Không nhắc thì thôi, nhắc đến lập tức hình ảnh thê nhi, phụ mẫu, gia quyến chết thảm hiện lên trong đầu họ. Đằng Nguyên ngừng một lát, chiêm ngưỡng biểu tình tức giận không nói nên lời của Tằng Minh và sự bất ngờ của Thôi Dự, tiếp tục nói:

- Bạch Đà quân chính là kẻ thù của chúng ta. Thành Huỳnh Tương, Vạn Tư quốc là căn nguyên vụ thảm sát kinh hoàng đó. Lũ cẩu cai nô các ngươi là người Vạn Tư quốc, chẳng lẽ lại là đồng minh? Các ngươi tự cho mình quyền sát hại bá tánh Sa Lục Châu, tự ý đóng ấn nô lệ lên trán bọn ta, đưa bọn ta về đây làm trâu làm ngựa phục vụ Vạn Tư quốc. Tằng Minh, ngươi lại hỏi ta không sợ chết sao. Ha ha… Ta có chết cũng phải kéo các ngươi chết cùng. Ta làm tốt đấy chứ…

Tằng Minh tức điên, giật roi trên hông xuống, quất tới tấp vào đầu, mặt, cổ Đằng Nguyên. Hắn chỉ nhắm mắt chứ không tránh, miệng vẫn cười khùng khục.

Hình ảnh Mục Nhan, tiểu Hoa, tiểu Trúc hiện lên trong tâm trí Đằng Nguyên. Hình ảnh Đằng Tất vừa rơi đầu cũng không rõ ràng bằng vệt máu chói lọi của thê nhi hắn, không rõ nét bằng thân hình Mục Nhan vắt ngang cửa, thân thể tiểu Hoa rời thành hai đoạn.

Bạch Đà quân chia đôi, thù không trả được, chôn chân nơi mỏ đá tăm tối chẳng thấy tương lai này, Đằng Nguyên không cam tâm. Hắn tin rằng mình đang làm đúng. Đầu độc lũ cẩu cai nô, giết quá nửa quân số của chúng trong khu Hạ, khua lên một hồi gió tanh mưa máu, kế tiếp là chuyện gì hắn cũng không biết được. Chỉ có điều hắn nghĩ mình cần phải làm như vậy.

Tằng Minh quất mấy chục roi vào người Đằng Nguyên khiến áo hắn rách toạc, đầu và mặt chằng chịt vết roi, máu nhỏ tong tong xuống sỏi. Cơn đau khiến Đằng Nguyên phẫn nộ nhưng thanh tỉnh.

Khi Tằng Minh dừng tay, hắn lại mở mắt ra nhìn.

Thôi Dự quan sát Đằng Nguyên, hừ lạnh chất vấn:

- Ngươi lấy độc trong rừng sao? Những cánh rừng này làm gì còn độc?



- Sao không còn? – Đằng Nguyên rít lên, quai hàm đóng mở cũng đau tê dại vì roi quất lên mặt. – Còn đầy, chẳng qua các người không biết đó thôi. Ha ha…

- Nói láo. Nếu còn, tại sao bao năm nay không xảy ra vụ đầu độc nào? Có phải ngươi được kẻ khác cung cấp độc dược? – Thôi Dự không tin, cố truy vấn. – Nói… đồng phạm của ngươi còn những kẻ nào?

Đằng Nguyên nhìn Thôi Dự với ánh mắt coi thường:

- Mình ta làm, cần gì kẻ nào tiếp tay. Liễu Giác Tô ngu ngốc, bảo gì làm nấy, sai gã bỏ cái gì vào nồi canh mà chẳng được. Liễu gia chết gần hết, liệt tổ liệt tông Liễu gia trên trời linh thiêng cho Liễu Giác Tô sốt hỏng đầu… Ha ha… Chỉ trách các ngươi quá ngu xuẩn, không đề phòng một tên ngốc.

Thôi Dự nhíu mày nhìn chằm chằm Đằng Nguyên hồi lâu. Tằng Minh hận đỏ mắt nhưng không dám manh động vì Thôi Dự chưa ra lệnh.

Lưu Hoàng Du tố cáo, Đằng Nguyên nhận tội, nhanh chóng chỉ ra đồng phạm là tên ngốc có thể ra vào trù phòng, mọi chuyện đã sáng tỏ. Giờ chỉ còn chờ phán quyết của Thôi Dự.

Lão gật gù: — QUẢNG CÁO —

- Nếu ngươi đã không sợ chết, vậy được thôi… Người đâu, treo hắn lên, đánh tróc từng tầng da thớ thịt, sau đó đập gãy hết chân tay của hắn cho ta. Không được để hắn chết… Ba ngày sau mang ra hố xác, ném xuống đó cho sói ăn thịt.

- Rõ.

Lính canh mỏ dạ ran, xốc Đằng Nguyên lên, lôi xềnh xệch đi.

Hắn bật cười khúc khích như thằng điên rồi ngân nga ca lên một khúc chiêu hồn mà người Sa Lục Châu thường ca trong tang lễ. Thanh âm hoan hỉ trái ngược với sự ai oán thường thấy khiến khúc chiêu hồn nghe quỷ dị rợn người.

Nô lệ ôm phẫn nộ trong lòng, trừng trừng nhìn theo Đằng Nguyên, không cam tâm nhưng không làm thế nào được khi vòng vây của lũ lính canh mỏ siết chặt. Hai tên lính canh mỏ lôi Đằng Nguyên thẳng tới cọc hành hình ở khu Trung.

Kẻ chủ mưu đầu độc đã bắt được, ba mươi lăm nô lệ cầm đầu bạo loạn đã bị chặt đầu. Khúc chiêu hồn của Đằng Nguyên không hiểu sao cứ văng vẳng trong không trung như gọi cả hồn người sống, ca từ ám ảnh, nghe một lần đeo bám mãi trong tâm trí không buông. Máu nô lệ chảy lênh láng khắp bãi sỏi, chảy ra bờ suối, tràn xuống suối đọng thành vũng lớn trong lòng con suối cạn. Màu đỏ chói lọi chọc mù mắt đám cai nô. Mùi tanh tưởi, gây gây bốc lên nồng nặc. Những cái đầu lăn lóc trên đất mở to mắt nhìn chòng chọc về phía trước, nhìn vào lũ cai nô đứng xung quanh.

Không khí phút chốc trở nên tĩnh lặng dị thường, tử trí tràn ngập, oán hận câm lặng từ các nô lệ bốc lên ngùn ngụt. Thôi Dự nhìn một lượt xác nô lệ, trầm giọng hạ lệnh:

- Lôi những tên còn lại ra đánh, mỗi tên năm mươi roi. Sống được thì sống, chết thì vứt xác.

- Rõ.

Tằng Minh kinh ngạc nhìn Thôi Dự, không thể tin nổi lão lại dễ dàng tha cho những nô lệ cần đầu sát hại cai nô. Tuy nhiên vì cái ghế tổng quản sắp về đến tay, lưỡi gã cứng lại không dám thắc mắc. Cai nô khu Hạ kinh hãi nhìn đám nô lệ đang quỳ bị lôi hết dậy dàn hàng rộng hơn để dễ bề vung roi. Chúng cầu mong đám nô lệ này không chịu nổi đòn roi, chết hết đi cho rảnh nợ vì chúng đã chạy thoát khỏi sự hung hãn của họ, thâm tâm nảy sinh sợ hãi mà cố giấu.

Thôi Dự không cho cai nô khu Hạ dùng hình, giao hết cho cai nô khu Trung. Đám nô lệ lẽ ra phải chết có thể thở phào nhẹ nhõm, mắt ai nấy sáng rực, tâm tâm niệm niệm phải cố chịu cho đủ năm mươi roi, nhất định sống sót mới có ngày báo được thù.

Lưu Hoàng Du được chừa lại, một mình ngồi trơ trơ bên cạnh những cái xác không đầu, chịu đựng đủ loại ánh mắt khinh thường, dè bỉu từ các nô lệ khác. Gã nhẹ nhõm vì không bị đánh, cho rằng sự tố giác của mình đã cứu mạng những nô lệ còn lại, lòng dấy lên hư vinh. Gã mặc kệ những kẻ khác nghĩ gì, chẳng thèm quan tâm, chỉ cần còn sống, ngày sau sẽ có cách.

Đằng Nguyên tự làm tự chịu, không hề oán hận khi bị vạch trần, đám hán tử chân đất kia cớ gì phải oán hận thay hắn. Lưu Hoàng Du hơi đâu mà quan tâm đến bọn chẳng liên quan. Gã sẽ từ từ tìm cách nói cho đám ngu ngốc đó biết nếu như không có gã, ba mươi mốt kẻ đang quỳ gối chịu đòn roi kia đã lập tức đầu lìa khỏi cổ, làm gì còn cơ hội thi gan với tạo hoá.

Lưu Hoàng Du cười thầm trong lòng, vui mừng vì tai qua nạn khỏi.