Sắc Dụ

Chương 324: Đừng!



Lời của Tào Kính Hùng khiến cả người tôi nhanh chóng toát mồ hôi lạnh, điện thoại di động suýt nữa trong lòng bàn tay run rẩy rơi ra, tôi không thể tin được hỏi: "Khi nào lắp vào vậy?"

Ông ta bên kia truyền đến tiếng bước chân gấp gáp nặng nề, dường như là đang đi về phía hầm để xe, tôi nghe thấy có người gọi ông Tào, đồng thời mở cửa xe, ông ta yên lặng hai giây theo đó khởi động xe nói: "Tát Minh Kiều để ông Hồ đến gặp cô, mục đích chính là đàm phán nhưng cô ta đi trước lời nói, nếu như cô không chịu, liền làm nổ xe của cô. Vì thế sau khi cô từ chối ông ta, đặt bom hẹn giờ."

Tôi hôm nay chỉ dẫn theo A Bích, tôi không ngờ là Tát Minh Kiều lại có chủ ý này, tôi tưởng rằng cô ta chỉ mong hòa, một chút tâm tư độc ác cũng không có. Nếu như tôi dẫn theo nhiều người, ông Hồ tất nhiên là dùng kế điểu hổ ly sơn, tôi sẽ lập tức phát giác ra, đương nhiên là tôi xem thường rồi.

Tôi cúp điện thoại, lệnh cho A Bích quay đầu đi hướng Tây Nam, cô ấy không hỏi tôi xảy ra chuyện gì, tôi cố gắng bình tĩnh nói lại lời của ông Tào cho cô ấy nghe, sau khi cô ấy nghe xong lại vô cùng bình tĩnh: "Cô Hà, tôi lát nữa khi đến chỗ rẽ sẽ giảm tốc độ, cô chờ lúc đó thì nhảy ra khỏi xe, nhìn thấy quán mỳ bên cạnh kia công? Xông vào khóa trái cửa, chạy ra cửa sau, các cửa hàng ở Vân Nam đều có cửa sau."

Cô ấy ra hiệu tôi lấy súng ống ở trong túi của cô ấy ra: "Cô và cục trưởng cục Công An từng qua lại, bắn súng chắc không làm khó được cô, thời khắc quan trọng tự vệ thì không coi là giết người."

Tôi kinh ngạc biến sắc: "Vậy còn cô?"

Cô ấy cười nói trách nhiệm của cô ấy là bảo vệ chủ nhân, sống chết của cô ấy không hề quan trọng.

Cô ấy một tay nắm chặt bánh lái, một tay khác ẩn xuống khóa của, đèn nháy phía sau sáng, chiếc xe BMW màu trắng giảm tốc độ sau đó cô ấy bỗng nhiên rẽ, khiến các xe phía sau không kịp trở tay, tiếng phanh xe liêp tiếp kêu lên, hòa với tiếng va chạm phía cửa xe, tôi ở cửa sau xe vặn mở ra, cô ấy nhìn thấy cảnh này qua gương chiếu hậu hô to lên nhanh nhảy đi!

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì chiếc xe lạ ở phía sau bỗng lao thẳng đến hàng rào, bay thẳng lên rào chắn, chỉ một lúc sau tiếng nổ rung trời, quả cầu lửa nổi lên, hơi nóng bốc lên thiêu rụi cây cối bên đường, người đi đường bịt lỗ tai kinh hoảng chạy trốn, mấy chiếc xe đang đậu tài xế cũng bỏ lại xe chạy, thủ phạm tai nạn xe chính là một chiếc xe màu bạc, sau khi từ quả cầu lửa nhanh chóng đi tới phía tôi.

A Bích trầm giọng nói: "Đối phương nhìn ra chúng ta muốn nhảy khỏi xe, đáng tiếc tạo ra một tai nạn xe để ngăn cảm, nếu như không mạnh mẽ tránh thoát rất có khả năng sẽ bị đạn ám sát, ở Tam Giác Vàng Mã Tử đều có luật bất thành văn không phải bất đắc dĩ sẽ không nổ súng. Nếu đối phương đã làm, chính là muốn lấy mạng."

Tôi nắm chặt tay vịn, mồ hôi lạnh tỏa ra khắp người, tôi nhớ rằng vị trí của chân tôi ở dưới còn buộc chặt bom hẹn giờ, tôi lệnh cho A Bích đi về phía bên phải.

A Bích nhanh chóng tăng ga, phóng về phía giao lộ phía Tây Nam, ngay khi chúng tôi sắp xong qua ngã tư đầu phố, hướng Đông Nam một chiếc xe tải tới, phía sau là một chiếc xe màu trắng đang đuổi tư kế kẹp chặt này nếu như hơi nghiêng chính là ca chạm, hai chiếc xe kẹp chặt một chiếc xe này, ép thành thịt vụn, hoàn toàn không còn hy vọng của sự sống.

A Bích không thể lùi được nữa, chỉ có thể cắn răng hướng về phía trước đi.

Phía trước là còn đường đang thi công, mấy công nhân phất tay ra hiệu nhưng mà ba chiếc xe đều không có xe nào dừng lại, công nhân lập tức hướng vào lề đường tránh, ba chiếc xe nhanh như chớp phia qua, bốn bánh ma sát với mặt đất như tạo ra lửa.

Đường này vắng tanh không một bóng xe, cũng không một bóng người, tôi qua gương chiếu hậu phát hiện theo chúng tôi không chỉ là hai chiếc xe mà lúc này còn có một chiếc Jeep màu đen, dường như có thể nhìn thấy trong xe có bốn người đàn ông, đều đang cầm súng hướng về bên này.

A Bích vừa nhanh chóng lái xe nỗ lực thoát ra khỏi vòng vây, thì chiếc xe bên kia lắc lư và nhấp nhô, thay đổi quỹ đạo liên tục để phòng ngừa bọn họ bắn trúng bom ở gần xe, gây ra vụ nổ sớm.

Tào Kính Hùng lại gọi điện thoại tới, ông ta hỏi tôi bây giờ ở đường nào, tôi nói bị ép tới con đường hoang vu ở phía Tây Bắc.

Ông ta bên kia cũng không ngừng truyền đến tiếng phanh xe gấp và tăng xa, anh ôn nhu dỗ tôi đừng vội, ông ta sẽ mau chóng đến.



Tôi nắm chặt điện thoại gọi tên của ông ta: "Đừng tới, không kịp nữa rồi, đã qua 15 phút rồi."

Tôi bình tĩnh nhìn ra bên ngoài cửa sổm đã vượt qua 180km/h rồi, cảnh hai bên đường nhìn không rõ nữa, ba chiếc xe phía sau vẫn không ngừng đuổi theo, ngoài trừ A Bích ra thì bất kỳ Mã Tử nào cũng không thế chống lại được những đám người kia, tôi sớm đã từ bỏ cứu viện, hòa toàn không có khả năng có người có thể đến, chờ chạy đến cũng tan thành mây khói.

"Nếu như tôi không thể trốn khỏi kiếp nạn này, nhớ đi tới tìm Hắc Lang, nếu như anh ta là Dung Thành, thỉnh cầu duy nhất của tôi chính là anh ta có thể buông tha cho Kiều Dĩ Thương, hôn nhân của tôi, tất cả vốn là đẹp đẽ, đều là bị hủy hoại bởi Kiều Dĩ Thương, tôi không hy vọng xuống địa ngục còn gặp lại anh ta."

Tào Kính Hùng không nói gì, chỉ có tiếng thở gấp gáp, từng trận gió thổi vù vù bên trong, tôi bắt ông ta đồng ý với tôi, thỉnh cầu của tôi nói với Hắc lang.

Ông ta không trả lời, chỉ để lại hai chữ: "Chờ tôi."

Xe càng đi về phía trước càng hoang vu, tôi tháo đôi khuyên tai ném qua bên ngoài cửa sổ, muốn con đường dẫn tôi đến suối vàng giữ lại chút kỷ vật, tôi không hối hận đã đến Tam Giác Vàng, càng không hối hận gặp người đàn ông của cuộc đời tôi, nói tới chuyện tình yêu nam nữ, nếu như tôi nhất định phải hối hận điều gì vậy thì là tôi không nên đầu thai thành Hà Linh San.

Nếu như tôi sinh ra một gia đình bình thường, một thân xác bình thường, những đau khổ vui mừng và tranh đấu này cũng sẽ không đổ xuống cuộc đời của tôi.

Tôi trong lúc thất thần chờ chết, A Bích bỗng nhiên chỉ ngón tay hướng về đường cái bên trái: "Cô Hà, lại có một chiếc xe vượt qua ba chiếc xe kia đuổi theo chúng ta, hình như không phải là người của bọn họ!"

Tôi không kìm lòng được rùng mình một cái, ngồi dậy xem bên ngoài cửa sổ, một chiếc xe Mec màu đen chạy song song với tôi, lái rất nhanh, cự ly và tốc độ, phương hướng giữ vững, nó dường như đem hết toàn bộ sức lực, chỉ bánh xe đã mài hỏng, ánh lửa lóe lên, hoàn toàn không thể tưởng tượng được mãnh liệt cỡ nào, cửa kính ghế phụ hạ xuống, chốc lát tôi nhìn rõ người đàn ông trong xe.

Tào Kính Hùng cả người màu đen mỉm cười chăm chú nhìn tôi, ông ta trong ánh mắt kinh ngạc đơ dại của tôi, đưa tay ra vẫy, gió phả vào mặt đau rát cũng không ngừng khiến cho tôi tỉnh táo.

"Đừng sợ, tôi ở đây."

Tôi còn không dám tin ông ta nhanh như vậy đã chạy đến bên cạnh tôi, tôi còn cho rằng đây là mơ, giấc mơ bắt đầu khốc liệt, tuyệt vọng như vậy, khiến cho con người ta sụp đổ, kết thúc giấc mơ lại bi tráng và đẹp đẽ như vậy.

Khoảng cách với chiếc xe phía sau lao lên không biết bao nhiêu lần, cản đường đi của chúng tôi đều bị A Bích cắn răng bỏ lại, cô ấy vẫn chăm chú nhìn đồng hồ từng giây, lúc này còn lại chưa đến 10 phút, tí tách mỗi giây trôi qua cảm giác hồi hộp như là bóp lấy trái tim một nhịp.

Tài xe rống to lên: "Mẹ chúng nó, đó là ông Tào sao?"

Mã Tử ở ghế phụ dùng súng ngắm nhìn: "Là ông Tào."

Tài xế mặt biến sắc: "Mau chóng xin chỉ thị của cô Tát Minh Kiều, ông Tào ở đây có rút lui hay không."

Anh ta nói chuyện tốc độ chậm lại, Mã Tử bên cạnh trực tiếp thay anh ta đạp chân ga, không kém một giây nào đuổi theo: "Đã không còn cơ hội rút lui nữa! Bom đã buộc lại rồi, hoặc là thả hai người hoặc là cả hai người cùng chết!"

"Ông Tào không thể động vào!" Tài xế gấp gáp đến độ mặt đỏ tía tai: "Ông Tào là đại gia ở Hải Châu, nếu tôi và anh ở trong tay ông ta thì xong rồi, anh nghĩ chúng ta sống được sao?"



"Nếu mà Hà Linh San không chết, mưu kế cũng bị bại lộ, chúng ta cũng chết, còn không bằng cầu xin đi cô Tát Minh Kiều chăm sóc người nhà giữ mạng cho họ!"

Tài xế cắn răng, màu mắt đỏ tươi đã mất hết lý trí, chỉ còn lại ý nghĩ cùng đến chỗ chết, ba chiếc kề vai sát cánh so với vừa nãy còn mãnh liệt hơn, A Bích mồ hôi chảy xuống: "Cô Hà, tôi có chút không chống đỡ nổi rồi."

Cốp sau bị đạn đánh ầm ầm, cả chiếc xe cũng không thể khống chế kịch liệt xóc nảy lên, tôi nắm chặt cửa xe hô to lên: "Ông điên rồi sao? Đây là ông dùng thân phận của chính mình đi áp chế thay đổi cục diện sao, ông tội gì phải mất một mạng chứ!"

Tào Kính Hùng mở ra hai cúc áo lộ ra xương quai xanh, xắn tay áo bắn vào phát đạt ra phía sau, sự chú ý của bọn Mã Tử chuyển sang bọn họ, ông ta ném khẩu súng cho bảo vệ ở phía sau: "Cùng chết không phải rất tốt sao. Bên cạnh cô chỉ có tôi một người đàn ông làm được chuyện này."

Ông ta sau khi nói xong liền mượn lực ở ghế phụ đạp một phát đẩy nửa người của ông ta ra khỏi xe, hai cánh tay cũng vững vàng giữ chặt kính xe của tôi, A Bích lái xe quá nhanh không có rảnh để quay ra kéo cửa xe xuống, Tào Kính Hùng chờ hai xe kề chặt, chốc lát một chân đạp vỡ kính cùng lúc đó cũng nhảy đến ghế phụ, sau đó đổi chỗ với A Bích, chiếc xe Mec phía sau hai tên bảo vệ tấn công hai bê, hướng về chiếc xe màu trắng và chiếc xe Jeep xạ kích, Tào Kính Đình mang tới cũng đều là súng bắn tỉa cao cấp, dường như trăm phát trúng cả trăm, Mã Tử của Tát Minh Kiều chút võ mèo này căn bản không thể nào chống đỡ được, toàn bộ tránh ở trong xe, chỉ một mực đâm vào tôi và A Bích.

Tào Kính Đình trong lúc hỗn loạn thoát thân, từ trong khung cửa sổ xe xâm nhập, ông ta nắm chặt bánh lái xoay 360 độ, trực tiếp hướng sang ngang rút lui, ông ta ra lệnh cho A Bích mang tôi nhảy ra khỏi xe, A Bích thân thể run lên, bỗng mắt đỏ lên, cô ấy không rõ điều này có ý gì, thời gian đếm ngược chỉ còn ba phần bốn mươi giây, Tào Kính Đình là dùng mạng sống của mình kéo dài thời khắc cuối cùng.

Tôi lắc đầu nói không, tôi không nhảy.

Tào Kính Đình cố gắng khống chế cân băng lại không để cho xe bị lật: "Linh San, nghe lời."

Tôi khóc lóc nói tôi không nhảy! Chuyện một mạng đổi lấy một mạng tôi không làm được!

A Bích không lo nhiều như vậy, cô ấy kéo tay của tôi, đá văng cửa xe mà nhảy ra, cô ấy đệm người tôi, ngã lăn vào bờ sông.

Quần áo của cô ấy bị rách, nhưng tôi thì không bị thương, bèo dưới cái mương dày đặc um tùm, bụi cây xum xuê là nơi ẩn náu tốt nhất.

Chiếc xe Jeep chạy cuối phát hiện có người nhảy khỏi xe, hạ kính xuống nhắm ngay tôi và A Bích bắn, trước mắt cây cối hoa lá um tùm cũng không trúng vào người chúng tôi.

Tào Kính Đình lái xe chiếc xe kia đâm đến phía trước, đầu xe chiếc xe màu bạc bị ông ta cản lại, vì thế mà hai chiếc xe sau đồng thời va chạm giảm tốc độ, Tào Kính Đình nắm thời cơ mà ra khỏi cửa, chạy vội rời đi, mặt khác chiếc xe bởi khó có thể khống chế mà nhảy lên rất xa, vừa vội dừng đi vòng, sau khi ông ta chạy ra ngoài năm trăm mét, chiếc xe kia bỗng nổ một tiếng thật lớn.

Một biển lửa dữ dội từ nóc xe cháy ra, tình cờ cũng nhấn chìm luôn hai chiếc xe phía sau, ngay sau đó là một tiếng nổ lớn, ba chiếc xe lập tức biến thành khói đen cuồn cuộn.

Chiếc xe màu bạc dừng lại chốc lát rồi lại đuổi theo, đồng thời cũng nhắm bắn ngay sau lưng Tào Kính Đình, ông ta nhanh nhẹn nhảy lên nhảy xuống để tránh mưa đạn, khi đạn ngừng bắn ra hai ba giây, ông ta dứt khoát móc ra một khẩu súng nước braoning, đang muốn bắn về tên Mã Tử lái e, thì gió mạnh thổi vào mặt ông ta, vài sợi tóc che mắt của ông ta, tôi chỉ là bỏ qua chốc lát, không biết chính là anh ta tự mình bay lên hay là nhanh chóng bị đầu xe đâm mà bay lên không trung, cả người ông ta như một đường pa-ra-bôn, vung lên cao rồi nặng nề rơi xuống.

Ông ta cuối cùng cũng bắn trúng tài xế, chiếc xe đó theo quán tính lại trượt về phía trước mất chục mét, mãi cho đến khi bị cây to chặn lại, một thân cây đâm vào cốp sau, xe bắt đầu chảy ra dầu, rất nhanh liền nhóm lửa.

Tào Kính Đình đầu cúi xuống đất, khẽ nhảy lên hai cái sau đó cũng không có động tĩnh.

A Bích bị cảnh này rung động, cô ấy kéo cổ tay tôi không tự chủ liền buông ra, tôi con mắt kịch liệt co rút lại, con mắt bỗng nổi lên màu máu đỏ tươi, không để ý bụi gia đã cắt vào chân của tôi, đâm sâu vào lảo đảo hướng về vũng máu chạy: "Đừng mà!"