Sắc Dụ

Chương 323: Rơi vào phục kích sống còn



Nhà kho số 2 quốc lộ Cảnh Hồng trong một đêm bị thiêu rụi, chứa 300kg thuốc phiện cùng 50kg băng phiến thành phẩm hoàn toàn bị thành tro, mà lô hàng này là Tát Minh Kiều thỏa thuận 6 ngày trước bán cho một sòng bạc Việt Nam, bị thiêu hủy không có cách nào giao hàng đúng hạn, chuyện này đồng nghĩa với việc bọn buôn bán Mã Tử Thái Lan sẽ bị mất niềm tin đối với toàn bộ giới Mã Tử ở Đông Nam Á, trùm Mã Tử mất uy tín đó là một sự lừa dối vô cùng ảm đạm trong kinh doanh.

Ông chủ sòng bạc người Việt đó không hề tự mình dùng mà là mượn danh nghĩa của sòng bạc để giao dịch với những tay buôn Mã Tử lớn ở Brunei và những nơi khác, Tát Minh Kiều cho ông ta leo cây, vậy thì anh ta đắc tội rất nhiều người, mối thù này tính sổ trên đầu của Thái Lan. Trận chiến giữa Thái Lan, Mỹ Điện và Việt Nam sắp bắt đầu, Mỹ Điện là mục tiêu hàng đầu, tôi gây xích mích đến người đứng đầu ở Việt Nam liên quan đến Tát Minh Kiều, khiến cho cô ta bị địch xâm lấn ở bên ngoài, bên trong thì các tổ chức Thái Lan gây rối, Kiều Dĩ Thương và Hắc Lang đều có thể tấn công, tôi tương đương mà con mồi nhử là di chuyển sự chú ý.

Tôi ở khách sạn hai ngày hai đêm không bước chân ra khỏi cửa, ước chừng thời gian cũng đã đến, cục diện đã đến mức bạo liệt nhất, mới dặn dò A Bích mời Nhị Đường Chủ đến.

Tôi rót một tách trà và đứng trước cửa sổ, rèm chống muỗi che kín ánh mặt trời, trong phòng tầm nhìn vô cùng mờ ảo, tôi bật đèn lên và im lặng ẩn ở góc tường, để tránh khỏi bóng chiếu vào.

Bọn làm ăn kinh doanh Mã Tử ở Tam Giác Vàng tính cảnh giác rất cao, ban ngày đều có thói quen kéo rèm cửa để đề phòng đồng nghiệp giở trò lừa bịp, cũng là sợ bị mai phục từ xa, kiểm tra camera trước khi vào, không bỏ lỡ bất kỳ ngóc ngách nào, cả hàng lang từng nhà cũng điều tra đầy đủ. Mỗi mùa hè và mùa đông là hoạt động buôn bán Mã Tử diễn ra rầm rộ nhất, muốn giết gà dọa khỉ, khiến những kẻ buôn ở bên ngoài sợ hãi, liền dừng lại ở khách sạn biên giới, ban ngày kéo mành từ tầng ba trở lên có tám chín phần là người buôn Mã Tử, súng đánh vỡ kính cách phố ồn ào, sau mấy ngày lòng người hoảng loạn việc kinh doanh nhỏ lẻ có thể sập gần trăm sạp.

Tôi lướt qua mép rèm, hé lộ ra đôi mắt nhìn sang một quán cơm bên đường đối diện, trước cửa một chiếc bàn vuông có bốn năm người đàn ông chừng 20 tuổi, một người gọi một phần mì và một chai bia, từ sáng ngồi đến chiều cũng chưa rời đi, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về xung quanh không giống như là khách, mà như thể họ đang giả vờ hỏi về thực tế.

A Bích dẫn theo Nhị Đường Chủ sau khi vào phòng, tôi dặn một bảo vệ lạ mắt, sau khi cải trang cũng đi đến đối diện gọi gì đó ăn, ngồi sát với bàn bên kia nhìn xem có lai lịch gì.

A Bích nhận lệnh đi làm việc, Nhị Đường Chủ đóng cửa vào: "Cô Hà, đồ tôi mang đến rồi, cô xem đi."

Anh ta đến cạnh tôi, mở một túi giấy ra dùng móng tay ít cạo lên một chút. Chất bột màu trắng mềm và không vị hình như là ngọc thach nghiền nát ra óng ánh chạm vào thấy cảm giác mát lạnh.

Nhị Đường Chủ lúc đầu làm đầu rắn ở Tam Giác Vàng, ngày nào cũng ở chợ đêm, hàng gì cũng gặp qua nhưng hàng tốt như thế này anh ta cũng không nhịn được mà hai mắt sáng lên: “Hàng thuốc phiện cao cấp của Lào, độ tinh khiết và chất lượng như vậy một năm chỉ có 500kg, ở chợ đen có thể bán được 800-1000 gram, tương đương với giá hàng thuốc tinh khiết thành phẩm, ông Hồ cho Tát Minh Kiều lô hàng tuyệt đối là hàng tốt, không hề giả. Một gram thuốc phiện có thể chế tạo ra ba gram Methamphetamine, chúng ta kiếm lớn rồi."

Tôi mỉm cười uống một ngụm trà: "Xem ra ông Hồ là thực lòng đi theo Tát Minh Kiều ăn cơm, thế lực ở Lào không đủ, không sát cánh cùng với Tát Minh Kiều, thì phía Malaysia liền một phát ăn ông ta rồi. Gần đây Hồng Đào A rất hung hăng, rắp tâm chiếm đoạt lãnh thổ và chuyện làm ăn, ông Hồ trong lòng biết rõ không chăm sóc tốt cho Tát Minh Kiều thì ngày tháng của ông ta cũng không được tốt đẹp nữa rồi. May mà ban đầu tôi không chiêu mộ ông ta nếu không thì trộm gà không xong còn mất cả gạo."

Nhị Đường Chủ ngón tay lắc lắc, bột phấn rơi ở góc tường: "Lô hàng này để cho Lão Miêu để ông ta nếm thử vị ngọt, chúng ta thật sự thu phục được ông ta thì ông ta nhất định sẽ nghe theo, Campuchia hơn 500 thế lực, thêm vào chúng ta chỉ có hơn một nghìn, ông K cáo già sẽ không cho chúng ta đâu, nhiều lắm chỉ một phần ba, cô Hà tới đây chưa được hai tháng, có thể mở rộng lớn mạnh như vậy quả thực khó mà tin nổi."

Anh ta nói đến đây mặt không hề biến sắc: "Nhưng tôi sợ cũng cớm cũng nghe phong phanh liên quan đến chúng ta rồi."

Cục trưởng Mã mấy ngày liên lạc với tôi, anh ta là người duy nhất thuộc số lạ của đặc khu, nhưng tôi không trả lời anh ta, tôi không chịu cho cớm nằm vùng, anh ta vốn bắt đầu nghi ngờ, ngoại trừ văn phòng thành phố chuyện có lợi, những chuyện khác không thể kết nối cùng với anh ta.

Tôi đặt chiếc cốc ở trên bệ cửa sổ, đi tới bàn trang điểm ngồi xuống, từ trong hộp chọn một đôi bông tai màu tím, khi đeo nó vào có chút hơi đau. Tôi bỗng nhớ lại đây là Dung Thành tặng tôi, tôi mới đeo một lần, là tự tay anh ta đeo vào cho tôi, anh ta hôn lên tai tôi cũng không cảm thấy đau, chỉ là ngứa tê dại, vật còn người mất sau đó mới biết vật nhỏ này không đủ gắp thịt cung khiến tôi tan nát cõi lòng.

Sau khi rời xa Dung Thành nó cũng ở trong hộp, cây kim đã rỉ sắt, tôi vuốt ve một lúc nghiến răng đâm vào vành tai, tôi nhìn chằm với những viên kim cương đung đưa trong gương: "Tam Giác Vàng đang thay đổi chóng mặt, sau đó ngồi yên xem hổ tranh đấu, chờ bọn họ ra tay trước."

"Tát Minh Kiều khôn khéo như vậy, cô ta nhất định đoán được chính cô bảo anh Năm xuất binh, liên thủ san bằng kho hàng của cô ta, cô ta bây giờ hận ngứa tận chân răng, nhất định sẽ không buông tha cho cô."

Tôi chế giạo cười một tiếng: "Tôi rất khó vượt qua được, Việt Nam, Mỹ Điện còn có Campuchia, mấy bọn buôn Mã Tử nước này đều muốn lên thuyền của tôi, hoặc là liều chết đối đầu với cô ta, Kiều Dĩ Thương còn 9 trong số 10 người đang phục kích ở bên cạnh cô ta, đang chờ cơ hội, cô ta cuối cùng cũng chỉ là đàn bà, lòng dạ không sâu được bằng đàn ông, làm sao có thể đối phó được khó khăn bốn bên chứ."

Nhị Đường Chủ ngữ khí có chút chần chừ: "Tát Minh Kiều xinh đẹp thông minh, thủ đoạn mê hoặc đàn ông cũng rất giỏi, Thái Lan không phải là thịnh hành mị thuật sao, nhìn dáng vẻ của cô ta ít nhiều. Cô ta có quyền quyết định cũng không hề thua kém cô, chỉ mong anh Kiều cuối cùng đừng có động lòng thì mới được, cô cũng nên phòng bị một chút."

Trái tim tôi trùng xuống, Kiều Dĩ Thương, người đàn ông này bất luận là thật hay giả, hư hay thực, nhìn qua cũng không đoán được anh ta đang nghĩ gì, đang tính toán gì, tôi và anh ta lúc bắt đầu chính là âm mưu của anh ta thao túng nhưng khi kết thúc trò chơi anh ta cuối cùng lại lật thuyền.

Tôi hỏi Nhị Đường Chủ hai ngày hôm nay Tát Minh Kiều không có động tĩnh gi sao.

"Tát Minh Kiều bên đó không có gì, nhưng ông Hồ gửi thiệp mời đến cửa nhà chúng tôi ở Cảnh Hồng, Tam Đường Chủ tiếp đón, đối phương nói quán trà Diệu Hương đến gặp cô, nếu là cô không đến sẽ không rời đi."

"Ngày nào."

"Ngày 15 âm lịch."

Tôi nhìn tờ lịch trên tường: "Không phải là ngày hôm nay sao?"

Nhị Đường Chủ nói là hôm nay, chỉ là tôi suy đoán tôi sẽ không đi cho nên cũng không chú ý.

Tôi từ từ thoa son trên môi, sau khi trang điểm xong dùng phấn nhẹ nhàng đánh đều, tay của vùng quê Vân Nam đánh son màu này càng đẹp, hơn nữa rất tự nhiên, cô gái chưa lấy chồng ở đây đều dùng cái này, hương thơm cũng cực kỳ nồng.

"Ông Hồ không phải gặp qua tôi rồi sao, lời cũng đã nói rồi, người cũng gặp rồi, rượu cũng uống rồi lại còn nói muốn gặp còn gì để nói."

Nhị Đường Chủ cười: "Cô một cây đuốc này, uy danh ở Tam Giác Vàng vang dội, dám đốt kho của Tát Minh Kiều, lấy hàng của cô ta, so với mấy tên trùm Mã Tử nổi sớm hơn cũng không có gan làm vậy. Có nói không sợ ngang chỉ sợ là không sợ chết, cô bày ra tư thế khiến bọn họ nhìn không thấu như thế, Tát Minh Kiều và cô vì người đàn ông mà hận thù sâu đậm, đương nhiên sẽ phái người đến gây trận. Cô ta cũng không sợ không chừng là muốn thoát khỏi chính mình, đem mẫu thuẫn cho cô và ông Hồ, sau đó là tay đen."

Tôi từ trong gương nhìn anh ta, vẻ mặt ý tứ sâu xa: "Vậy tôi đi không."



Nhị Đường Chủ nói, gặp mặt không mấy thất lễ khiến cho bọn họ nói không ra lời thì càng tốt.

Tôi đặt son ở lại chỗ cũ, phủi lại mép váy hơi nhăn: "Cũng đang nhàn rỗi, đi xem con kiến ở trên chảo nóng xoay loạn như thế nào, nhân tiện cũng thăm dò tình hình."

Tôi đi đến quán trà Diệu Hương, Nhị Đường Chủ không đi theo tôi vào, tôi chỉ dẫn theo a Bích, hai người phụ nữ bọn họ kém cảnh giác hơn. Quán trà này không có gì đặc biệt, những chiếc bè gỗ bình thường làm bằng đá, không ít chỗ đã thấm nước, những ngọn đèn cũ kỹ nằm trên xà nhà bị gió thổi đung đưa, phòng khách nóng bực, mấy bàn tròn ngồi đầy người, bóng tối bao trùm, một con đường dẫn vào phòng riêng, tiếng giẫm vào vỏ hạt dưa cọt kẹt vang lên hình như mùa thu lá rụng ở miền Bắc.

A Bích khẽ gõ cò súng trong túi quần, hai tên bảo vệ đứng ở ngoài của phòng số 3, thấy chúng tôi đến liền đưa tay ra ngăn cản: "Cô Hà, quy tắc cũ, kiểm tra người."

Tôi hỏi anh ta ai kiểm tra.

Bọn họ nhìn nhau.

"Quy tắc nào."

Bảo vệ nói đây là quy tắc của các trùm Mã Tử ở Tam Giác Vàng.

A Bích nâng cánh tay đánh xuống, bảo vệ cái tay kia bị đánh gân tê dại, anh ta mặt mày giật giật cũng không dám động đậy.

A Bích cười lạnh: "Mắt anh mù hả, ai là trùm buôn Mã Tử. Cô Hà là vợ lẽ thứ sáu của Thường Phủ, nữ thân quyến chân chính, chủ nhân các người hẹn gặp, cô Hà nể mặt mới đến còn bị các người chọc giận."

Cô ta đỡ tôi rồi xoay người rời đi, cửa lúc này người ở bên trong đẩy ra, ông Hồ cười hiền hòa nhưng lại gian trá, nắm tay tôi rồi khẽ cúi đầu chào tôi: "Cô Hà, không đón tiếp từ xa, thuộc hạ không hiểu chuyện, đụng vào sự cao quý của cô, nể mặt tôi cô đừng tính toán gì."

Tôi lúc này mới miễn cưỡng dừng lại, thái độ vẫn chưa chuyển biến tốt, anh ta nhấc chân đạp mạnh mẽ vào hai người bảo vệ đã ngăn cản tôi, nhường cho tôi một con đường, tôi mặt không cảm xúc buông tay khỏi A Bích, đi thẳng vào.

A Bích và bảo vệ đứng song song, không cho phép đóng cửa, cứ mở như thế, tiếng huyên náo bên ngoài truyền vào, người lui ra lui vào, tôi cởi khăn choàng lụa khỏi vai: "Ông chủ Hồ, ông đến sớm quá."

Ông ta giơ tay lên, chỉ đồng hồ: "Cô Hà cứ đùa, tôi đợi cô mới có hai tiếng, uống hết 3 bình trà rồi."

Tôi đánh vào tránh giả bộ mặt xin lỗi: "Gần đây nhiều chuyện quá, đầu óc đều mơ hồ không nhớ được ngày tháng, đã đến chậm rồi mong ông lượng thứ."

Ông xoa tay nói: "Cô Hà bây giờ là người nổi lên của Tam Giác Vàng, ra tay dứt khoát, rộng rãi đều mong chờ muốn hợp tác cùng cô, cô đương nhiên là nhiều việc, tôi sao cũng có thể không tha thứ được chứ."

Ông ta vừa nói vừa ra hiệu tay bảo tôi đi vào trong, cạnh cửa sổ kê một chiếc bàn gỗ trên bàn có một bát lư hương đang cháy còn một bếp than hồng, người phục vụ đưa lên một bình trà, ông Hồ ở trước mặt tôi đổ nước suối vào, ông ta cười nói đầu óc tỉnh táo, cô Hà mới có thể yên tâm uống trà.

Tôi cười không nói, ông ta đậy nắp ấm trà lại lấy khăn lau đầu ngón tay bị ướt: "Biết cô Hà đang bận, vì thế cũng không quấy rầy quá lâu, cô Tát Minh Kiều giao cho tôi qua đây đàm phán với cô."

Ông ta đi thẳng vào vấn đề vượt quá dự liệu của tôi, có vẻ là bị tôi làm cho cuống lên rồi, tôi khịt mũi vuốt mái tóc dài xõa trên vai về phía sau: "Lời nói này thẳng thắn như như vậy, còn muốn đàm phán, trùm Mã Tử Thái Lan có tiếng ở Tam Giác Vàng tôi chẳng qua là người làm ăn nhỏ vừa mới đến, muốn cái gì đều không có, tôi lại không dám nhận. Cô Tát Minh Kiều trước đây còn muốn đuổi cùng giết tận đối với tôi, đối với cô ta tôi chính là đáng ghét tận trong xương hận không thể tránh xa, trốn ở chân trời góc biển, tôi còn chưa kịp hành động làm sao mà có mấy ngày không gặp cô ta lại muốn thương lượng với tôi."

Ông Hồ nhìn ra tôi có chút không đứng đắn, giả vờ dáng vẻ mơ hồ không có thành ý, muốn chạy tới trêu đùa tìm thú vui, ông ta đưa tay ra chỉ vào ghế dựa, khách khí nói với tôi: "Cô Hà, cô ngồi xuống trước rồi nói, cùng là người trong giới làm ăn, không phải là đồng minh cũng là bạn, chuyện gì cũng đều dễ thương lượng mà."

Tôi đi được hai bước, khi đi qua trước mặt ông ta, tôi ý tứ sâu xa nói: "Không phải đồng minh cũng là bạn, ông chủ Hồ cũng không đồng hành cùng với oan gia đấy chứ?"

Ông ta cười lớn: "Oan gia nên cởi không nên buộc. Hà tất làm oan gia chứ, chúng ta làm bạn không phải là cùng có lợi sao."

Tôi lạnh lùng đem chiếc khăn choàng bỏ vào một góc, sau khi ngồi xuống nhấc một chân lên, tựa như cười mà không phải nhìn chăm chú ông ta, một bộ mặt khôn khéo rõ ràng, ông ta làm bộ không thấy tự động bỏ qua chút lúng túng này.

Ông ta nhặt một gậy giấy vàng gạt gạt than củi, tích thành một đống nhỏ rồi đốt lên, rất nhanh liền cháy lên làn khói dày đặc và mùi hương xuất hiện: "Cô Tát Minh Kiều hàng của kho số 2 là cô Hà và ông K hợp tác đốt cháy đúng không?"

Tôi không rõ ý nhướng mày, nghịch móng tay: "Đêm đó ngứa tay, nhớ tới khi tôi bị giam lỏng ở trang viên, gặp oan ức và bất kính liền gãi một chút thôi mà."

Tôi nói chuyện lớn này ra nhẹ như mây gió, hoàn toàn không quan tâm, ông Hồ lại cau mày lại: "Xin hỏi cô Hà, ngoại trừ anh Năm và ông Tào ra, còn có người khác dốc hết sức lực chống đỡ cô không?"

Tôi hơi chăm chú nhìn khói trà: "Không gọi là nhiều, quyền quý danh tiếng ở Quảng Đà, quan chức chính khác, có một nửa là làm bạn và khách của tôi, có chút nể tình tôi, Nhưng bên ngoài xa xôi, tôi cũng không cầu viện, mới có thể để cô Tát Minh Kiều nắm lấy cơ hội làm nhục tôi."

"Đâu có làm nhục." Ông Hồ phẩy tay phủ nhận: "Cô ấy nói với tôi, chỉ là đùa một chút với cô thôi, cô ấy không muốn cô và cô ấy không quen biết lại tồn tại ý thù địch, lại từ đùa thành một ngọn lửa chiến tranh. Ân oán cũ nhiều năm như vậy, sớm đã trôi qua rồi, cho dù vùng sa mạc hiểm trở đều bị gió đem cát mài mòn góc cạnh đi rồi, huống chi là lòng người thay đổi. Cô Tát Minh Kiều hiện tại cùng với ông Kiều rất hợp ý hòa thuận, người đàn ông đã từng, cô ấy gần như quên rồi."

Tôi ồ lên một tiếng: "Thật sao."

Tát Minh Kiều chắc chắn sẽ không nói lời như vậy, người phụ nữ độc ác đến tột cùng kia, cô ta tất cả hiện nay đều là người đàn ông để lại cho cô ta, bất kể là cô ta bị phản bội bao nhiêu lần, trong lòng tuyệt đối cũng không thể quên đi mối thù giết chồng.



Tôi chậm rãi đưa tay nhấc ấm trà lên, rót cho mình một chén trà nóng, nhưng không để ý ông ta, tôi hướng mặt vào nước thổi: "Ông chủ Hồ cuối cùng là muốn cùng tôi thương lượng cái gì, bài không tung ra, nói cho dù có hay hơn nữa, tôi cũng không nhớ được."

Ông ta dập tắt lửa than, đợi trà bớt sôi mới đụng vào: "Cô Hà là một cô gái còn trẻ như vậy, đã cùng với ông Kiều mỗi người một ngả, Tam Giác Vàng quả thực không thích hợp với cô, kinh doanh ở đâu cũng có thể làm, hà tất phải giao du với kẻ xấu. Cô Tát Minh Kiều nói, cô đốt kho hàng của cô ấy hại cô ấy mất hết chữ tín, cô ấy có thể không truy cứu, coi như là nhận lỗi, cô Hà chỉ cần kịp thời thu tay lại, rút khỏi Cảnh Hồng và Tây Song Bản Nạp, Tam Giác Vàng địa giới lớn như vậy, không gì tốt hơn là được an toàn."

Tôi nhíu mày uống trà, không nói gì, ông ta sau khi quan sát sắc mặt của tôi nói tiếp: "Thẻ bài của cô Tát Minh Kiều là 500kg băng phiến và heroin, đều là hành thành phẩm, độ tinh khiết đảm bảo trên 85%, hàng A, hàng này ở thị trưởng cũng rất hiếm có, theo giá của hàng loại B bán cho cô, tiền chênh lệch cho cô phát tài, điều kiện này có được không?"

Đầu ngón tay của tôi nhẹ nhàng gõ lên cốc sứ uống trà: "Tây Song Bản Nạp tôi có giao hàng một chuyến đến Hồng Kông, còn có một tuyến chuyên giao dịch với hàng Philippines, đều là ông Thường cho tôi, tôi phải giữ gìn, thậm chí cho tới Cảnh Hồng là căn cứ địa ở Tam Giác Vàng, tôi cũng bố trí thuộc hạ ở đó, Tát Minh Kiều bàn tính quá tốt rồi, tôi rút đi, tôi đang chơi du kích và uống gió Tây Bắc sao? Tôi bây giờ cũng coi như là một nửa của cái trùm buôn Mã Tử rồi, vậy chuyện rút khỏi làm con buôn, tôi làm sao trở thành kẻ buôn bán bình thường hạ giá trị của bản thân chứ."

Ông Hồ ghét ấm trà trước mặt cản chuyện, đẩy ra một bên: "Ông K là bạn đồng minh của cô, ông ấy ở Hoàng Hà, cô Tát Minh Kiều đảm bảo sẽ không chiếm địa bàn đó, cô đi đến gần thủy, làm kinh doanh càng thuận lợi hơn, cây thuốc phiện của Mỹ Điện là đứng số một."

Tôi cười haha hai tiếng: "Ăn nhờ ở đậu, làm sao có được tự do của ông vua? Hoàng Hà không màu mỡ đẹp bằng Cảnh Hồng, tôi vừa mới tới cũng am hiểu chút, ông không lừa được tôi đâu."

Ông Hồ hít một hơi thật sâu thở ra, có chút mất kiên nhẫn cuối cùng đem quân cờ của tôi: "Người đàn ông ở thiên hạ phức tạp thay đổi, bên trong những người đàn ông liều mạng này càng không chắc chắn."

Tôi không để ý sự bỏng rát ở cổ họng, nước trà nóng uống một hơi hết chén: "Chuyện kinh doanh liếm máu trên lưỡi dao, chơi cũng không phải là nhịp tim sao, không dũng khí tôi sẽ không tới."

Nụ cười của ông Hồ cứng đờ, giọng điệu âm trầm: "Không sợ lòng tham lớn chỉ sợ lòng tham không đủ lớn, miệng lại tham ăn. Cô Hà, cũng đừng mà liều mạng tranh đấu khéo lại mất mạng."

Tôi hết sức buồn cười, lấy ra một hộp thuốc dành cho phụ nữ sau đó lấy một thanh dài, tôi híp mắt nhả ra khói: "Ông chủ Hồ, xem ra ông còn chưa hiểu rõ tôi. Tiền tôi có, ông cũng không cần đi dò hỏi, vợ lẽ thứ 6 của Thường Phủ mấy đời hưởng vinh hoa cũng còn chưa hết, nhưng tôi không có đàn ông, không có con cái, tôi cần nhiều tiền để làm gì, tôi cô đơn chịu nhịn, càng muốn trộn đều các người, tôi giết thời gian giải buồn có được không?"

Tôi một chút nể mặt cũng không cho, ông Hồ không cười ra được, sắc mặt của ông ta lạnh càng thêm lạnh: "Cô Hà, trở mặt đối với cô có lợi gì chứ, không sai cô ở Tam Giác Vàng phát triển không ngừng, có anh Năm và ông Tào làm hậu thuẫn, cái gì cũng không buồn, cũng không sợ. Nhưng Tát Minh Kiều là trùm buôn thuốc phiện lâu năm ở Tam Giác Vàng, thế lực và danh vọng cũng không phải là một hai lần có thể đánh đổ. Cô đắc chí với chiến thắng lần này, hậu quả nghĩ tới chưa."

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi đắc ý không phải lần này mà là núi sông Thái Lan đã cạn kiệt. Có chút lâu dài chỉ có tôi mới nhìn được."

Ông Hồ cười gằn: "Thật sao? Ông Kiều ở Ngọc Đông còn sợ những liên thủ Mã Tử ở nước nhỏ này sao."

Tôi cũng cười theo ông ta: "Một con hổ khó đánh nổi bầy sói, anh ta và Tát Minh Kiều đều là mãnh hổ, mà tôi dẫn theo một đàn sói, cũng không phải ngồi không mà ăn."

Tôi ném đầu thuốc ở trong nước trà, tiếng nổ li ti ở trong cốc tản ra, một tia màu xanh lượn lờ bay lên, hòa tan ở trong không khí.

"Ông chủ Hồ, ông cũng ra mặt nên giảng chút đạo lý, là tôi không biết cân nhắc, cáo từ."

Tôi hướng ra phía của hô A Bích, cô ấy vội vàng tiến vào, đem chiếc khăn choàng vai của tôi ở góc bàn choàng lên, đi vòng qua cột gỗ hướng ra cửa đi được 10 bước, ông Hồ bỗng nhiên gọi lại: "Cô Hà, thực sự không cân nhắc sao."

Tôi cười nhìn bóng mình chiếu xuống mặt đất: "Cân nhắc gì chứ, Tam Giác Vàng đen ăn đen lúc nào cũng xảy ra, quy tắc lớn bất biến, quy tắc cũ thì không ai tuân thủ, tôi còn chưa làm ăn được gì, các người bắt tôi dừng tay thì tôi liền nghe thoe, để tôi mặc cho các người định đoạt, cấp dưới của tôi còn có thể theo tôi vào nam ra bắc không."

Tôi bước chân ra, hướng về phía hành lang đến phòng khác ồn ào đi ra, ông Hồ hô lên một câu: "Cô Hà, cô nhất định sẽ hối hận. Chịu thiệt thòi một chút thì không chịu muốn chịu thiệt lớn hơn sao."

Tôi cũng xem thường cười nhạo, cũng không thèm nhìn ông ta, tôi đi ra vào trong xe đóng cửa lại, A Bích và một tên Mã Tử thương lượng mấy câu, dặn dò anh ta đi Hoàng Hà tìm ông K báo tin, để ý đến Tát Minh Kiều.

Tâm tình tôi chưa bao giờ vui mừng như vậy, Tát Minh Kiều còn bỏ rơi bạn tâm giao của mình phái một ông Hồ lão già trùm buôn Mã Tử đến đàm phán, có thể thấy được cô ta rất ghen tị với tôi, cô ta cho rằng tôi chỉ yếu đuối nhu nhược dựa vào đàn ông không nhờ tôi lại hung ác ngoài ý muốn như vậy, Kiều Dĩ Thương giả câm giả điếc cũng không ra tay hay hỏi han, cô ta cũng tự mình đỡ thế lực của ba bên đương nhiên rất mất sức.

A Bích ngồi ở ghế lái xe tôi hỏi: "Cô nhìn ra ý từ của ông Hồ không."

Cô ấy từ gương chiếu hậu nhìn tôi: "Ông ta không phải là cái loa truyền lời sao, ý của ông ta chính là ý của Tát Minh Kiều, Tát Minh Kiều có chút hoảng rồi, cô ta cho rằng chỉ là lọ hoa của người đàn ông không dám thực sự liều mạng như thế."

Cô bấm còi vượt qua đại lộ Nam Bắc: "Cô hôm nay bắt bẻ Tát Minh Kiều có lẽ cô ta ra tay càng cứng rắn hơn. Anh Kiều cũng không có chút tin tức nào, cũng không biết anh ấy đang suy tính cái gì, chúng ta làm như thế, có phải là giúp được anh ấy không."

Khi xe dừng lại ở ngã tư chờ đèn, điện thoại trong túi tôi vang lên, sau khi nhận điện thoại ông Tào không chờ tôi nói, ông ta trực tiếp nói trước: "Cô đang ở đường Phù Lăng phải không."

Tôi sững người, nhìn qua cửa sổ ra biển báo: "Đúng, làm sao ông biết."

Tôi theo bản năng quay đầu lại nhìn xung quanh xem xe của ông ta, ông ta ở bên kia hỏi: "Đang muốn đi về hướng nào."

Tôi nói hướng Đông Nam, trở về khách sạn.

Giọng nói của ông ta vẫn bình tĩnh nhưng tôi vẫn nghe ra được ông ta đang cố gắng khống chế cơn sóng lớn, dường như xảy ra chuyện lớn gì ngay đến cả ông ta cũng bó tay.

“Hà Linh San nghe rõ đây. Chiếc xe này của cô ở gầm xe có bom hẹn giờ, Nhiều nhất là nửa tiếng nữa sẽ nổ, cô lập tức đi hướng Tây Nam, tôi bây giờ đang đón cô, Đông Nam có bọn Mã Tử của Tát Minh Kiều chặn đường, một khi đụng phải bọn họ sẽ ép cô đi đường nhỏ, bức cô nổ tung mới thôi."