Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 411: Đàm phán – mục đích thực sự






Thật là một người anh trai tốt, cho dù là anh kết nghĩa còn tốt hơn cả anh ruột, anh ruột cong tranh chấp nhau chém nhau tơi bời kìa.

Đằng này anh kết nghĩa tuy có hung, có hơi bạo lực , hay cáu gắt, nhưng đó là lỗi của ta, anh kết nghĩa làm gì cũng nghĩ cho đệ đệ đâu.

Jayavirahvarman vui vẻ vừa đi vừa nghĩ ngợi.


Hắn nghĩ đi nghĩ lại thấy đúng, mọi nguyên nhân dẫn đến chuyện hắn phải chạy như chó lúc này mới ngẩng mặt dược vì vùng Lục Chân Lạp quá khó liên hệ Bố Chính đi.

Thằng này đúng là đầu óc có bệnh, hắn đổ thừa là giỏi. Con đường thung lũng qua Bố Chính đâu quá khó? Tổng chỉ là 100 km mà thôi. Có người có thuốc nổ, hắn là quốc vương của 10 triệu người chẳng nhẽ 6 năm không hoàn thành nổi.


Nên nhớ làm đường qua núi sợ nhất là những chỗ đã chặn cầm giải toả. Đường thung lũng đã có , tuy là tiểu lộ nhưng có thuốc nổ mở đường đâu khó.

Bố Chính thiếu nhân lực không lo nổi. Nhưng nếu Jayavirahvarman mở miệng xin thuốc nổ mở đường Lý Từ Huy chẳng nhẽ tính tiền?

Cho nên lỗi là thằng này không thực sự cố gắng, dễ thoả mãn bản thân, tự mãn vân vân… Đấy mới là nguyên nhân chính khiến hắn thất bại ở Lục Chân Lạp.

Ngô Khảo Ký biết chuyện này chứ cho nên hắn đánh vào đó. Nếu Jayavirahvarman bình thường hắn đâu có dễ vậy chấp nhận Ngô Khảo Ký cắt mấy phần đất Thuỷ Chân Lạp phía bên kia Đằng Gia Lĩnh ( Dangrank).

Nhưng Jayavirahvarman vừa không quá dã tâm thống nhất Khmer lại dễ thoả mãn cho nên Ngô Khảo Ký sẽ dùng. Nếu Jayavirahvarman là kẻ dã tâm thì Ngô Khảo Ký chưa chắc giúp hắn.

Ngô Khảo Ký không hề nhìn tốt như vẻ bề ngoài, không hề tốt như hắn thể hiện ra, thằng này liên tục không ngừng nghỉ tính toán cùng nghĩ cách âm người khác.

Ví như chuyện này đây, có lẽ sẽ tốt cho Jayavirahvarman cho tính cách muốn yên ổn làm vua một cõi Khmer của hắn nhưng lại gây hậu hoạ vô cùng cho người Khmer.

Thứ nhất Jayavirahvarman cùng Survyaraman đổi đất đổi vị trí dễ quản lý như vậy sao? Người dân ở Somesvara dễ chấp nhận Jayavirahvarman lắm sao? Đừng nhìn thời gian này hắn chưng dụng được mấy vạn quân mà ghê, đó chỉ là vẻ bề ngoài, Jayavirahvarman dùng lợi ích lại dùng danh nghĩa Survyavarman đem Chiêm vào Khmer tạo sự căm phẫn cùng đồng cảm của người dân cho nên dễ điều khiển họ.

Nhưng thời gian qua đi, chuyện này lắng xuống liệu người dân ở Somesvara sớm quen thuộc sự cai trị của Suryavarman có dễ chấp nhận Jayavirahvarman không? Không có năm mươi năm công tác đừng mong Jayavirahvarman quản lý tốt Somesvara.

Điều này tương tự đối với Champassak và Survyavarman. Tức là bọn này đã chậm phát triển đi 5-10 năm.

Tiếp chuyện thứ hai. Binh sĩ người nhà . Chưa hầu theo hai phe thì thế nào?.


Chuyện chuyển hết dân Somesvara đi Champassak và ngược lại là không hề thực tế. Nhưng nhóm 3 vạn binh của Jayavirahvarman và nhóm 5 vạn binh của Suryavarman chắc chắn bọn này sẽ không nhả ra, chuyện chuyển người nhà là bắt buộc. Tất nhiên không sao cả chuyện này không quá khó khăn cũng không xung đột.

Nhưng.. chư hầu mới là vấn đề chết người.

Chư hầu đi theo Jayavirahvarman là Lục Chân Lạp, tất nhiên người theo hắn không nhiều vì trong lúc cuống cuống chạy hắn không lo được hết, nhưng gia tộc Jayavirahvarman quản lý vùng Lục Chân Lạp quá lâu , dây mơ dễ má, thông hôn, ân tình. Nói dứt không dứt được. Cho dù lúc Jayavirahvarman bỏ họ mà chạy thì họ cũng hận lắm nhưng thằng này không chạy lâu mà quay về ngay lập tức đánh ngược kinh đô Thuỷ Chân Lạp.

Đây là Jayavirahvarman công lớn, phải được công nhận, và tình cảm người Lục Chân lạp trở về với hắn.

Nhưng nếu chia lại đất đai kiểu này, Quý tộc Lục Chân Lạp dám bỏ nhà cửa chạy theo Jayavirahvarman đến Thuỷ Chân Lạp không?

Tương tự người Thuỷ Chân Lạp đối với Suryavarman cũng vậy.

Chuyện này xử lý ra sao? Tất nhiên không thể đem mười mấy triệu dân tổng hai bên trao đổi rồi.

Cuối cùng là ai về nhà ấy, chắc cùng có một số ít thật sự trung thành lãnh chúa sẽ bỏ qua phe mình chọn nhưng đa phần sẽ ai về nhà ấy.

Thế thì Jayavirahvarman cùng Suryavarman dám dùng những kẻ thân ở Tào Nguỵ nhưng bụng Lưu Hán không?

Từ đây mâu thuẫn sẽ con mẹ nó âm ỷ không chỉ vài năm mà là mấy chục năm cả trăm năm. Đế quốc Khmer lại chậm lại thời gian viết giấy khai sinh.

Vẫn chưa xong đâu.

Dãy núi Dangreck làm biên giới mới là độc địa nhất.

Thời này mỗi con sông lớn mỗi dãy núi đều là chia cắt vùng miền khiến văn hoá từ xa rời nhau. Đương cử hai bờ sông Mekong là vậy văn hoá hoàn toàn khác nhau cho dù chung dân tộc từ khởi khuyên.

Cho nên nếu lấy dãy Dangreck làm biên giới thì biết rồi đó.

Trước kia vì Thuỷ chân Lạp đất lấn qua dãy núi này cho nên hai bên núi còn có cớ giao lưu. Nay nếu là biên giới đảm bảo 100% Jayavirahvarman thằng này sẽ bít lại để thoải mái tự do tự tại không mệt óc làm vua Khmer của hắn. Thậm chí thằng này sẽ cấm biên luôn không cần giao thương vì hắn giao thương cùng Bố Chính, Lavo đủ rồi.

Cả cái dãy Đằng Gia chỉ có hai cái cổng lớn thuận tiện giao thương, bít lại coi như toi.

50 năm, 100 năm… dần dần hai bên cánh xa đến mức muốn nhận nhau cùng tộc cũng ngại mồmz.

Nói thật kế này Ngô Khảo Ký triệt để khiến Khmer tan đàn xẻ nghé trong thời gian rất rất dài. Độc không ai bằng.

Jayavirahvarman không nhận ra vậy Suryavarman có nhận ra không? Kẻ này thông minh mà.

Có thể nhận ra một phần hoặc nhật ra hết cũng phải chấp nhận bởi hắn không có sự lựa chọn.

Ngô Khảo Ký giờ đã được xếp vào hạng cáo già quân sự chính trị rồi, biểu hiện của Suryavarman hắn đoán không ra chắc.

Chín phần mười là cụ Lý Thường Kiệt lại đỡ thằng cháu trai này thêm một lần rồi.

Ký đoán không sai, là cụ Kiệt đánh mẹ qua đất Khmer rồi.


Suryavarman nhận tin mấy vạn quân Bố Chính đi qua thì khiếp mẹ vía vội cầu hòa.

Chuyện là vợ chồng son nhà Lý Nhật Trung đúng là của một vạn binh Ê Đê hơi rác cho Bố Chính, thực tế là cử cho có thể hiện thái độ.

Nhưng H’Gauren Drah Mị tự nhiên nổi hứng dẫn quân. Lý Nhật Trung cản không được, mà ông ta cũng đau lưng quá cần có thời gian hồi phục cho nên đồng ý.

Bố Chính biết tin Đà Nẵng hỗ trợ thì cũng cho thuyền đến đón cho đỡ vất vả, nói chung là Bố Chính không cần lắm nhưng mà tình cảm người ta từ chối nó kỳ kỳ.

Nhưng lần này vớ bẫm rồi. Quân xông ra từ trong rừng lần lượt là người Ê Đê. Quân Bố Chính ẩn nấp cũng chưa thèm đánh đấm gì cả chờ cho địch vào hết thung lũng thì sẽ hạ sát thủ.

Nhưng hay rồi Mị nhận ra người đó là bọn phản bội liền nhảy ra mắng chửi thậm tệ.

Quân Ê Đê vẫn hãi danh của Mị nên trùng xuống.

Đến lúc này H’Maryam Niê biết mình bị trúng bẫy lui cũng chết mà tiến cũng chết cho nên nảy ra chủ ý thách đấu chức vị thủ lãnh toàn tộc Ê Đê.

Tục lệ này là có nếu gai người địa vị ngang ngang nhau nay H’Maryam Niê đã phản , không còn là bộ tướng xủa Mị, cả hai ngang hàng. Nếu Mị không chấp nhận uy tín sẽ giảm lắm.

Cho nên Mị đấu.

Hai tên đàn bà trong tay đao khiên điên cuồng lao vào nhau giữa ba quân chứng kiến. Lý Thường Kiệt mặt mày lạnh tanh không biết cổ vũ ai, nếu như Mị chết…. Đà Nẵng….

Đố ai mà đoán được cáo già này nghĩ gì.

Mị lại không chết kìa, ả nhờ siêu cấp chiến giáp chỉ thương nhẹ nơi tay thắng hiểm một màn. Xong tự nhiên có thêm 3 vạn quân Ê Đê chuyên đi rừng.

Lý Thường Kiệt quyết định bổ xung lương thảo thuốc men trang bị rồi cùng Mị dẫn mất vạn quân qua Khmer.

Đường rừng đúng khó đi, một năm mới có mấy toàn người qua lại tổng cộng chắc ngàn, vậy mà lần này trong mấy tháng có tới hai nhóm tổng 7 vạn người đi qua đã cấp tốc đạp nát thành một con đường tạm chấp nhận được.

Quân Bố Chính bổ xung ủng da tránh độc xà. Thêm thuốc phòng sốt rét, lại thêm kháng sinh, lương khô , nước ngọt.

Cứ thế chậm rãi nối đuôi nhau từ từ đạp tiếp con đường này một lần nữa cho bằng.

Thậm chí cụ Kiệt còn cho mang theo thuốc nổ rất nhiều. Chỗ nào khoa đi, tạc bỏ mẹ nó ra.

Một đường vừa đi vừa phá hoại rừng già thiên nhiên vừa dọa dẫm sơn thần thổ địa quân Bố Chính cùng phần lớn là quân Ê Đê đã qua cánh rừng núi thẳm 60km.

Vấn đề sợ nhất là có người bố tri phục kích ngay bên ngoài rừng. Trong rừng không bố trí được đội hình thì khó đánh lắm thay.

Nhưng màn mà gì có bố trí, ngoài người Ê Đê xông vào rừng tới Bố Chính thì mọi cánh quân đều hướng về Somesvara đánh nhau rồi.

Vậy là cụ Kiệt đi chậm, đi cẩn thận dùng đến 27 ngày để đi 60km đã qua đến đất Khmer.

Đặt chân chính là vùng đất Sri Kottabun mà Ngô Khảo Ký đã từng đòi Jayavirahvarman cho hắn vì nơi này có một mỏ KNO3 khổng lồ mà sau này Lào phê như con tê tê bị anh Vietel lừa.

Đến lúc này thì Suryavarman I biết được sau lưng của mình có một lượng lớn quân Bố Chính thì hãi hùng muốn hòa đàm rồi.

Thật ra thì không cần cụ Kiệt Ký cũng có thể ép Suryavarman I hoà đàm, đơn giản vì phe thằng này đã hết lực và rất hữu hạn tràn bị.Ngô Khảo Ký chỉ cần bỏ một tháng quay về Bố Chính vận chuyển đạn pháo thậm chí là pháo 240ly lên thì thằng này toi chắc phải cúi đầu ký mọi loại hiệp ước.

Ngô Khảo Ký không muốn giết thằng này, giết xong thì cho dù to cao đen hôi gà cỡ nào cũng thống nhất được Khmer.


Đàm phán là Ngô Khảo Ký gặp riêng Suryavarman I trước, đây là yêu cầu của thằng này, Ngô Khảo Ký cũng muốn gặp riêng thằng này vì có nhiều chuyện phải bàn.

“ Giữ nguyên hiện trạng ai về nhà ấy, ngài có đùa không?”

Ngô Khảo Ký đưa ra đòi hỏi là đổi vị trí lãnh đạo Thuỷ Chân Lạp và Lục Chân Lạp. Lãnh thổ hai bên giữ nguyên như trước chiến tranh.

Có nghĩa là Jayavirahvarman quản lý lãnh địa Thuỷ Chân Lạp vượt qua địa giới Dangreck rất xa. Đây là đang ra giá, trả giá trên trời hạ giá xuống đất thôi.

“ Phải là ý này”

“ Không được, ta muốn về Thuỷ Chân Lạp nếu không chiến đi” Suryavarman I tức tối giả vờ cứng.

“ Vậy thì tốt thôi, mười lăm vạn quân Đại Việt ở Kottabun chắc cũng ngứa tay quá rồi” Ngô Khảo Ký cười cười.

“ Hừ lèo tèo được một hai vạn mà thôi, ta không coi vào mắt. Ngài không cần phải lừa ta làm gì . Đại Việt đang nội loạn, lấy đâu ra đại quân?” Suryavarman I vẫn rất cứng cựa.


“ Hả , là thằng thọt khia nói cho ngươi nghe? Khặc khặc, hắn thấy ta từ phương bắc trở về vội vã bỏ Đại Việt mà chạy là ngươi phải hiểu, dạng đó làm được gì? Đại Việt có loạn không sai, bản Vương dùng một ngón tay, một ngày bình định. Bản Vương lang thang ở nơi này đánh nhau là ngươi phải hiểu Đại Việt hẳn yên rồi chứ hở” Ngô Khảo Ký cười vang lên.

“ Thôi không cần nói, đánh đi” Ngô Khảo Ký chắp tay đứng dậy tính đi ra khỏi căn lều dùng làm nơi ngoại giao hai phe.

“ Đạo hữn xin dừng bước”


Chết má tác nhầm.

“ Bình Nam Vương xin dừng bước. Được rồi… ta thua, lãnh thổ này ta chấp nhận nhưng ta có điều kiện, nếu điều kiện này không được ta thà đánh đến chết cũng phải cắn các ngươi một miếng thịt” Suryavarman I đầu hàng nhưng đòi điều kiện rất kiên quyết. Ánh mắt hắn như lộ rõ quyết tâm rời non lấp biển.

“ Nói” Ngô Khảo Ký chắp tay từ từ ngồi xuống, giọng điệu kẻ cả, địa vị về trên.

“ Ta muốn ra nhập liên minh của các người, và phải được đối xử công bằng như thành viên khác” Suryavarman I Nói ra suy nghĩ cùng tính toán của hắn.

“ Không được, mặc dù nếu liên minh có kẻ thông minh như ngươi sẽ khiến ta bớt lo lắng nhưng ta không đồng ý” Ngô Khảo Ký lắc đầu.

“ Vì sao?”

“ Ngươi đã giết cha của Jayavirahvarman hắn lại là em kết nghĩa của ta, và lại là liên minh của Bố Chính từ những ngày đầu, ta không thể không để ý cảm nhận của hắn mà kết nạp ngươi. Làm như vậy Ký ta còn mặt mũi nào đứng trong thiên hạ này. Nhưng ta lại có thể đảm bảo cho ngươi. Thuỷ Chân Lạp và Liên Minh sẽ không vô cớ tấn công ngươi. Trừ Khi Lục Chân Lạp tấn công Thuỷ Chân Lạp hay đồng minh khác của ta Còn lại ta đảm bảo an toàn cho ngươi” Ngô Khảo Ký nghĩ ngợi một hồi rồi nói. Đàm phán không thể nói chết, phải để người ta đường lui.

Suryavarman I Ngồi đó suy nghĩ rất rất lâu, rất rất đắn đo, hắn phải thật thấu đáo trong chuyện này.

“ Được ta có thể đồng ý nhưng phải kèm theo điều kiện nhỏ?” Suryavarman I Vẫn tiếp tục không buông tha.

“ Lại nói đi” Ngô Khảo Ký cười cười.

“ Ta muốn Bố Chính mở rộng giao thương với Lục Chân Lạp nếu như ta tiếp quản ở đây, và tuyên bố ủng hộ ta chính chủ Thủy Chân Lạp, có thể giao dịch hỏa pháo cùng thuốc nổ cho ta” Suryavarman I lại bổ xung điều kiện.

“ Thứ nhất giao thương bình thường có thể, đồ quân sự giao thương theo số lượng chỉ định của Bố Chính , pháo , thuốc súng đều có thể nhưng còn xem biểu hiện của Lục Chân Lạp. Ủng hộ ngươi làm chủ Lục Chân Lạp có thể” Ngô Khảo Ký từng câu từng câu đáp.

“ Ta nguyện tôn Đại Việt làm cả, chỉ cần cho ta một con số chính xác nhiều nhất mỗi năm có thể mua dại phao cùng thuốc nổ” Suryavarman I thông minh hơn Jayavirahvarman II nhiều, hắn đã nhìn thấy bản thân khó đứng vững ở Lục Chân Lạp nếu không có cường viện như Ngô Khảo Ký.

“ 150 pháo một năm không thể hơn, thuốc nổ 6 tấn không quá.” Ngô Khảo Ký chắc chắn đáp.

“ Cảm ơn..” Suryavarman I biết đủ mà dừng quả là khôn khéo.

“ Khoan đã chúng ta lại nói chuyện địa giới…. Nơi này thuộc về Bố Chính… nơi này ta cắt lại đền bù cho ngươi” Ngô Khảo Ký lúc này mới lấy ra cuối cùng sự kiện, hắn muốn dùng Dangreck chia cắt hai miền Khmer nhưng không có cớ, lấy Kottbutan đền bù đất gần Dangreck chỉ là cớ mà thôi. Thật ra giờ hắn muốn lấy không Kottbutan thì Suryavarman I cũng không dám nói gì.

Bởi thái độ của Suryavarman I đã cho thấy rõ Lý Thường Kiệt đang ở vùng đất ấy, ngay cổng ra vào Trường Sơn thông đến Bố Chính.



















27 đánh giá, 26 đánh giá 5 sao, 1 đánh giá 4.5 sao, truyện siêu chất lượng, chương cũng bao no, mời thưởng thức