Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 410: Ngô Khảo Ký phong Thần





Ngô Khảo Ký leo lên khỏi hành lang xoắn ốc, hắn nhìn lại đường hầm này mà thổn thức đồng thời cười khổ.

Cách đây không lâu hắn còn chửi trong đầu thằng khốn nào lấp đường hầm khiến hắn ở tương lai du lịch đến không có thấy. Nào ngờ lúc này đây chính hắn mới là kẻ chuẩn bị xới cái đường hầm này mang đi và có lẽ che dấu vết sẽ lấp lại cho bằng phẳng.

Sự đời chớ trêu thay.

Thông tin đã đủ chuyến thám hiểm khảo cổ lầm đầu tiên trong đời này của Ký rất nhiều ích lợi. Nhưng nó cũng khơi gọi cho ký quá nhiều tò mò về một mặt khác của thế giới này.

Thế nhưng vấn đề Angkor… mà không thể gọi là Angkor được phải tìm một cái tên khác vì Ký chắc chắn phải chiếm cứ nơi này một thời gian cực lâu.

Chính vì lý do này rất rất nhiều kế hoạch phải thay đổi và kéo theo cực lắm rắc rối mà Ngô Khảo Ký phải giải quyết.

Một bộ kế hoạch đang được não bộ của hắn điên cuồng tính toán.

Thám hiểm thì lâu chứ trở ra thì rất nhanh. Ngô Khảo Ký để lại 300 binh sĩ Bố Chính canh giữ hồ chứa Baray đường vào khu…. Vishnu Wat.

Ngô Khảo Ký đã đổi tên nơi này. Mục đích ra sao thì sau này sẽ rõ nhưng 200 thằng Khmer thợ săn đã được Cẩm Y Vệ Bố Chính nhã nhặn mời lại để mời sử dụng ma tóe, Nói chung là sẽ có thêm mới 200 Ưng Khuyển đặc biệt cho lực lượng này. Po thợ săn bị thủ tiêu.


Hai ngày sau Ngô Khảo Ký trở về Somesvara nhưng nơi này đã không còn ai ngoại trừ thằng khốn Kyansittha II vương quốc Pehang. Cùng 3000 quân của hắn tập hợp cùng 5000 quân của Shopeo tướng Khmer trấn thủ nơi này.


Đám còn lại quân đội đã ngược bắc cả rồi.

Hóa ra chiến tranh thực sự đã nổ ra trong lúc Ngô Khảo Ký … thám hiểm khảo cổ học.

Thật là không thể nói nên vui hay nên buồn cho lực lượng phe Đồng Minh đây.

Tất nhiên vô trách nhiệm thì vô trách nhiệm, đến lúc này Ngô Khảo Ký không thể không lên phía Khmer để xem tình hình chiến sự.

Ngày cưỡi voi Ngô Khảo Ký đi đủ 100km tính ra mỗi ngày 40 dặm đã là rất nhanh, Đội hình của hắn toàn voi, tới 100 con mang theo đủ 300 binh Bố Chính toàn tay gạo cội cận vệ.

Con đường này rất an toàn vẫn thuộc khu vực mà đám Cẩm Y Vệ Bố Chính lãng đạo lực lượng Ưng Vệ Khmer ngày một đông đảo tạo tin đồn nâng cao thanh thế cho Jayavirahvarman.

Đúng như Ngô Khảo Ký dự đoán , chiến trường của gần 300 ngàn người quả thật rộng lớn vô cùng . Trận chiến này không thua kém trận Hà Bắc, thận chí còn máu tanh hơn vì toàn là người Khmer hiếu chiến hiểu rõ nhau.

Chiến trường chủ yếu diễn ra ở hai vị tri đó là ranh giới Surin của nhà Hàn Vân Mẫn với khu vực Samraong của Jayavirahvarman kiểm soát. Chỗ thắt nút là thung lũng Osmack của dãy Dangreck.

Phía bên kia chiến đấu là thành Rachanok phía Suryavarman đối diện nó là Kang Nang do Daksamavamca chỉ huy. Chỗ thắt cổ chai chính là thung lũng E Deang cũng của dãy Dangreck.


Nói lại đây chính là hai cái thung lũng có thể dễ đang đưa quân qua dãy núi Dangreck.

Nói về Dangreck thì con hàng này vẽ luôn một đường cánh cung dài đến 900 km chia cắt cái bình nguyên rộng lớn Lào Cam Thái.

Phía trái cánh cung Dangreck chia Thái Lan ngày nay thành Đông Thái và Tây Thái , chia hẳn đôi lãnh địa của Thái Lan như cắt miếng bánh.

Tất nhiên Đông Thái phần bên phải vòng cung Dangreck giờ là Khmer kiểm soát hoặc các tiểu quốc người Khmer kiểm soát. Mà phần Tây Thái Lan bên trái của vòng cung Dangreck chính là Lavo phía dưới cùng phía nam, lên trên chút chính là các tiểu Vương quốc người môn cận Bắc giáp Đại Lý chính là các tiểu vương quốc người Thái(Bố Y)

Lại nói cái bụng của vòng cung Dangreck chính là chiến trường lúc này giữa hai phe tương lai nó chính là biên giới Thái Lan – Campuchia nhưng lúc này nó lại là biên giới giữa hai phe Chân Lạp Khmer.

Lúc này cũng không biết phân Đông Tây Khmer nữa vì Kẻ Tên Đông loại ở Tây đánh xuống, kẻ tên Tây lại ở Đông đánh lên, thế sự khó đỡ vô cùng tận.

Xin thề trận chiến này sẽ không có hồi kết với loại địa hình củ cuối này.

Hai cái thung lũng xuyên qua dãy Dangreck cách nhau 100 km, hai bên đầu thung lũng đều là đồng bằng trống trải rất dễ điều quân đội.

Cho nên thằng nào vượt thung lũng đều bị một số lượng quân siêu cấp áp đảo úp sọt.

Đôi bên qua lại không ít chiêu nhưng đều có thua thiệt và rơi vào bế tắc toàn tập.

Còn một con đường nữa đó là đi về phía đông có sông Mekong chạy dọc bắc nam. Vượt sông từ tây qua đông sau đó đi quá dãy Đằng Giá (Dangreck) rồi lại vượt sông ngược trở lại từ Đông qua Tây công vào sườn đối phương. Bởi lẽ dãy Đằng giá bắc qua sông Mekong đã tạo thành một con tháp khổng lồ cao 20m chẳng thuyền bè nào qua được.

Nghe cái cách này xong chắc nghỉ khỏi cần chơi.

Cho nên hai bên chỉ có thể ở hai thung lũng dằng co. Cũng không lạ gì mà Đằng Giá lại trở thành biên giới của Thái- Cam sau này đúng không, cái địa hình này rất chuối.

Tất nhiên ban đầu Suryavarman thiệt hại nặng nề. Do đánh giá quá thấp pháo binh Đại Việt lại quá tự tin số lượng quân vượt trội mà hắn xua quân qua thung lũng Osmack tấn công vào quân của Jayavirahvarman đang đóng bên kia.

Dĩ nhiên Jayavirahvarman không thể nào ngu đến nỗi không tận dụng lực lượng pháo binh của Bố Chính, thằng này đã biết xây công sự đánh nhau chứ không chơi khiểu lùa voi bạt mạng xông lên đậm chất Khmer rồi. Chỉ xây công sự mới thể hiện hết uy lực của pháo.

Trận này hai vạn tiên phong của Suryavarman I bị đánh cho tan tác chết nhiều vô số kể. Voi chiến mấy trăm con gần như chết sạch, tại chỗ ba ngàn người tử thương do pháo. Trận hình tan hoang, Jayavirahvarman lúc này mới chơi đúng kiểu Khmer dục voi chiến của mình xông lên, kết quả phải cả 6-7 ngàn người bị chết trong trận này, đa phần là người của Suryavarman I.

Quân Jayavirahvarman thừa thắng đuổi qua thì bị pháo binh của Suryavarman I bố trí trên đồi vao đánh văng trở về thệt hại một ít voi và hai ngàn quân.

Phải nói có chút bất lợi, bên phe Suryavarman I là địa hình cao hơn có thể dễ dàng leo lên mỏm núi Đằng Giá, họ bố trí pháo binh ở đây thì Pháo Đại Việt có tân tiến hơn cũng chỉ có thể ngang ngửa đọ sức.

Quân Bố Chính thì được tử lệnh không được mạo hiểm tính mệnh cho nên rơi vào dằng co.

Phía thung lũng E Deang cách đó một trăm dặm cũng xảy ra một trận đánh ác liệt. Chủ lực ở đây là quân Chiêm lãnh tướng là Tu Ba Củ Lý một tên gạo cội đã cai thuốc thành công.

Tu Ba Củ Lý nhận thấy đối phương không có mấy voi chiến nên cũng tự tin đi qua thung lũng công phá. Nhưng Daksamavamca dùng binh mạnh hơn Jayavirahvarman nhiều. Hắn giả thua dụ quân địch vào sâu trong nội địa Khang Na mới phản công. Nhánh tiên phong một vạn quân Chiêm kết hợp một vạn quân Khmer bị pháo binh trận địa đánh tan tác. Vì quãng đường chạy trốn về thung lũng quá xa cho nên nhánh hai vạn tiên phong này gần như bị diệt, Voi chiến chết sạch , chết đến năm ngàn người bị bắt 7000. Số còn lại tan tác không hiểu chạy đi đâu Tu Ba Củ Lý chỉ dẫn được mấy trăm thân binh chạy về đến bên kia thung lũng, thân cũng mang thương tích không hiểu tình hình.


Nghe có vẻ bên phe Đồng Minh có lợi thế thắng luôn hai trận đầu tiêu diệt địch cả vạn.

Nhưng thực tế thế cục không đơn giản như vậy.

Quân của Suryavarman thực đông hơn quân Đồng Minh tận 6 vạn, cho nên thiệt hại này chưa động sương cốt. Nguồn mộ voi phía Lục Chân Lạp luôn tốt hơn Thuỷ Chân Lạp vùng đất ( vì có vùng cao nguyên Lang Xa , nơi này là cái nôi sản sinh voi chiến). Cho nên bọn họ vẫn rất khó chơi.

Pháo phe đồng minh nhiều? Pháo phe trục không ít. Do thằng khốn Jayavirahvarman thua trận quá chóng vánh bỏ chạy để lại rất nhiều hoả pháo Bố Chính, thứ này là hàng thải của Bố Chính nhưng lại mạnh hơn pháo Thăng Long do Tống Kiệt cung cấp.

Thêm vào đó kho thuốc súng của Jayavirahvarman là để ngắm, tiếc của không cho binh sĩ luyện bắn cho nên còn khá nhiều, pháo tốt, nhiều , bố trí trên cao. Pháo binh Bố Chính cũng không làm gì được họ.

Nực cười thay người Bố Chính lúc này phải đối diện với chính vũ khí họ sản xuất. Đúng là heo đồng đội Jayavirahvarman khiến Đồng Minh quân khó khăn.

Đám thiên tử binh lúc này địa vị rất rất cao trong quân Khmer của Suryavarman Ii, thằng này đã hiểu được sức mạnh của pháo binh mới quyết định được tương lai cho nên rất trọng vọng pháo binh người Việt.

Thậm chí hắn đã ban quý tộc hiệu cùng lãnh địa cho bọn này.

Có đối xử trân thành thì dám thiên tử binh này cũng thành thật chiến đấu cùng huấn luyện.. thân binh của họ chiến đấu. Vì đã là quý tộc có lãnh địa sẽ có thân binh . Cho nên lực lượng pháo thủ của quân trục có thể giữ vững trận địa trước sức tấn công điên cuồng của quân Bố Chính pháo binh.

Trời lại mưa, pháo binh không còn cơ động được nữa, hai bên lao vào nhau chém giết cận thân. Quân Đồng Minh giáp tốt vũ khí sắc bén, nhưng quân phe trục lại đông hơn.

Đánh chán thì hai bên vẫn không bước thêm được một tấc đất nào.

Nói kinh khủng vậy nhưng đó chỉ là 10 ngày chiến đấu. Mấy vạn người đã chết đi. Tình thế vẫn không bên nào lạc quan.

Cuối cùng hai bên lâm vào chửi nhau bất tận về việc cõng rắn cắn gà nhà. Cả hai đều chối không được vì quân Chiêm còn đó, quân Medang còn đó, Lavo Pahang cũng ngay tại.

Chốc lát hai thằng này tự vạch áo người xem lưng thối vô cùng nên cả hai câm mõm chó ngay.

Đúng lúc này Ngô Khảo Ký đến chiến trường, cũng đúng lúc này trong thế dằng có chưa rõ ràng Suryavarman i lại cửu sứ giả đến cầu hoà hẹn gặp mặt bàn bạc việc ký hoà ước chính thức hai bên cùng phân chia đồng bằng Khmer.


Lúc này Ngô Khảo Ký đang gọi riêng Jayavirahvarman nói chuyện.

“ Đại ca… hòa đàm là sao? chúng ta đang thắng mà. Đệ thắng một trận giết địch cả vạn, Nhị ca còn chém chết Tu Ba Củ Lý, giết địch hơn vạn” Jayavirahvarman không dãy nảy lên mà chỉ hết sức bất ngờ.

Hắn nghĩ lúc này Ngô Khảo Ký đến sẽ có cách phá địch, Đại ca luôn có những mưu kế độc đáo giải quết khó khăn. Nhưng hắn không ngờ Ngô Khảo Ký lại đề nghị đồng ý hòa đàm.

“ Mẹ kiếp ngươi…” Ngô Khảo Ký điên tiết trừng mắt muốn quát, nhưng hắn nhìn thấy Jayavirahvarman rúm ró thì dừng lại, hắn vẫn còn việc cần thuyết phục thằng này.

“ Ngươi có biết gần 300 hỏa pháo Bố Chính cho ngươi đều rơi vào tay của bọn Suryavarman I không? kho thuốc súng của ngươi có bao nhiêu ngươi phải biết, chúng chưa cạn thuốc súng thì chúng ta công không qua nổi, lại một bước mà nói Tống Kiệt bán cho bọn này bao nhiêu thuôc súng chúng ta cũng không hay. Mà Bố Chính chỉ còn lại có 2 ngàn đạn nổ, không có đạn nổ vốn dĩ sẽ không đánh được pháo binh trên đồi của đối phương. Ngươi dám lấy thân ngươi đi lấp pháo không?” Ngô Khảo Ký vẫn là quát một hồi.

Không nhắc tới thì thôi nhắc tới bực mình, pháo Bố Chính giờ bắn Đồng Minh đúng là do thằng khốn này ban tặng.

Nghĩ tới 300 khẩu pháo rơi tay địch, nghĩ kho thuốc súng 7-8 tấn gì đó rơi tay địch mà Jayavirahvarman toát mồ hôi cùng xấu hổ.

“Đệ biết . Do đệ sai mới ra nông nỗi này… hoà đàm đi, đệ nghe đại ca hết thảy…” Jayavirahvarman run rẩy.

“ Nghe hết thảy? Được là ngươi nói vậy thì chuyện phân chia đất đai như vậy….”

Ngô Khảo Ký bắt đầu nói chuyện phân chia đất đai.

Một lần nữa Jayavirahvarman nhảy dựng lên.

“ Đại ca có nhầm không ta là Lục Chân Lạp người giờ ngươi phân đất ta lại thành Thuỷ Chân Lạp Vua? Mà kể cả có vậy sao đất của ta bé tí vậy?”…

“ Mày ngu vừa thôi. Giờ tiếng của mày ở Lục Chân Lạp thối hơn đống phân, ngươi về đó sống được không? Vả lại Lục Chân Lạp đất phong bế cho dù ngươi sửa cái đường qua dãy Trường Sơn cũng rất khó giao thương với Bố Chính”

“ Ngươi nhìn Medang Lavo thậm chí Pahang, vì giao thương liên tục Bố Chính mà béo mập lên kìa. Ngươi về Thuỷ Chân Lạp có đường sông chạy thằng Cửu Long Giang, ta lại chiếm Cửu Long Giang lập Đô Hộ Phủ ở đây, ngươi chạy một hồi có thể gặp ta rồi”

“ Yên tâm thuyền bè ta cấp ngươi một đội đủ thành thuỷ binh cường quốc thoải mái giao thương. Lại nói nếu ngươi ở Thuỷ Chân Lạp nếu như có biến ta sẽ qua giúp người. Lavo cạnh ngay giúp ngươi, lại thêm Medang, Pahang cũng qua được , ai dám bắt nạt ngươi nữa? Đúng không?”

Ngô Khảo Ký thuyết phục.


Jayavirahvarman ngẹo đầu nghẹo cổ nghĩ… Chính xác là như vậy.. Nghe rất có lý rất đạo lý.

“ Đại ca nói rất đúng, đáng lý ra ta nên ở Thủy Chân Lạp từ trước. Nhưng mà Thủy Chân Lạp đất không bé như vậy a” Jayavirahvarman vẫn rầu rĩ.

“ Ngươi thấy Bố Chính và Tân Bình Lộ đất bé hay to?” Ngô Khảo Ký hỏi.

“ Bé tí” Jayavirahvarman buột miệng lỡ lời vội vã ôm miệng lén nén nhìn Ngô Khảo Ký.

“ Ngươi thấy Bố Chính mạnh hay không mạnh? “ Ngô Khảo Ký lại hỏi.

“ Quá mạnh, mạnh rối tinh rối mù” Jayavirahvarman không do dự.

“ Cho nên mới nói to nhỏ không quan trọng, quan trọng là khai thác hết không… nói đương cử xung quanh Somesvara có tới 1,6 triệu dân ngươi chỉ cần học Bố Chính khai thác đủ chỗ này đã quá mạnh rồi… yên tâm Đại ca giúp ngươi… Còn về phần lãnh thổ vẫn nên dùng dãy Dangreck lam giới hạn. Bé một chút nhưng dễ phòng thủ dễ quản lý, có dãy núi này ngăn cản đám chư hầu của ngươi cũng không dám có hai lòng mà nghe theo người khác.”

“Ngươi cảm tưởng có chư hầu bên kia Dangreck lĩnh thuần phục ngươi nay hắn bị bắt nạt gọi ngươi, mai hắn gây sự người khác lại gọi ngươi. Điều quan qua Dangreck đâu dễ, ngươi còn thời gian phát triển lãnh thổ sao? Còn nếu lấy Dangreck làm biên giới ngươi chỉ cần xây tường thành thủ chắc hai cái thung lũng là yên tâm ở nhà rồi đúng không?”

Ngô Khảo Ký lại thuyết phục..

“ Ơ sao cái gì vào miệng đại ca cũng có lý vậy nhỉ” Jayavirahvarman gãi đầu xoăn.

“ Vì ta là đại ca của các ngươi, ta luôn đúng. Mà rồi quên nói, vùng lãnh địa này cắt cho ta 100 năm” Ngô Khảo Ký chỉ vào bản đồ.

“ Đại ca vô rừng sống làm chi, cần thì lấy chỗ này cho màu mỡ…” Jayavirahvarman hào sảng chỉ một cái đồng bằng phì nhiêu.

“ Lần này vào rừng ta đã tìm thấy bản thân của mình… nói như thế nào nhỉ, là thấy được tiền kiếp của ta, liên quan tới vùng này cho nên ta phải lấy nó 100 năm” Ngô Khảo Ký bắt đầu bịa đặt.

“ Tiền kiếp …. Là ai vậy” Jayavirahvarman nhảy dựng tò mò bát quái.

“ Vishnu” Ngô Khảo Ký lạnh lùng.

“ Ông trời… đại ca ngươi đừng dỡn” Jayavirahvarman thất thanh.

“ Ngươi thấy những chuyện ta làm giống người phàm sao? Tất nhiên kiếp này ta chỉ là người phàm. Còn Trong cánh rừng này là một ngôi đền trước đây thờ phụng ta, cho nên ta phải sửa, dùng trăm năm để sử sau đó đưa cho ngươi” Ngô Khảo Ký lai biên.


“ Thật sao”

“ Thật”

“ Nhìn kĩ Đại Ca cũng không giống lắm người bình thường”


“…….”

Đại ca mày là quái thú đấy… đang dụ mày vào tròng đấy ngu ạ.