Hành Trình Của Bóng Đêm

Chương 73: Quà Tặng




Rời khỏi cung điện tôi nhờ Yến Thu tập hợp mọi người trong kỵ binh đoàn số 13 rồi dùng lấy danh nghĩa nhiệm vụ tịch thu hơn ngàn con chiến mã có tốc độ chạy nhanh nhất để hỗ trợ mọi người di chuyển.

Trong đêm tôi dẫn họ rời kinh đô, một đường phi lướt đại tiến đến Lôi quốc.

Lôi quốc, quốc gia nằm ở phía tây Lâm quốc.

Khác với Lâm quốc có tứ đại gia tộc, Lôi quốc chỉ có duy nhất Lôi gia là gia tộc nắm quyền độc tôn.

Lôi gia không hề đơn giản như các gia tộc khác, gia tộc này đã tồn tại từ rất lâu, cụ thể là từ khi nào thì không ai rõ chỉ biết từ khi lịch sử một lần nữa được ghi chép lại thì gia tộc này đã tồn tại.

Lôi quốc không chỉ có Lôi gia đặc biệt mà kinh đô của họ cũng rất là đặc biệt, ở trung tâm kinh đô có một vùng đất rộng lớn quanh năm bị bao phủ bởi một đám mây đen dày đặc, sấm chớp từ đám mây chưa một lần ngừng nghỉ mà đánh xuống khiến vùng đất đó trở thành một nơi hoang tàn, không lấy nổi một sinh vật sống.

Vùng đất đó vô cùng bí ẩn, có rất nhiều người mạo hiểm muốn tiến vào sâu để khám phá nhưng tất cả đều chẳng còn mạng để mà bước ra ngoài, sau này người chết bên trong càng lúc càng nhiều, cuối cùng khu vực Vân Lôi đã bị niêm phong trở thành một khu cấm địa của Lôi quốc.

Cấm địa Vân Lôi chưa từng một ai có thể từ bên trong đi ra nhưng chuyện đời không có gì là tuyệt đối cả.

Vân Lôi vào mười năm trước đã xuất hiện lấy một ngoại lệ.

Yên gia, gia tộc cai quản vùng đất rộng lớn nhưng lại không quá màu mỡ ở gần sát vùng biên giới.

Tuy không màu mỡ nhưng vùng đất đó lại nằm ở trên tuyến đường giao thương vô cùng quan trọng, Lâm quốc hay Sa quốc muốn vẫn chuyển hàng hóa qua Lôi quốc hay ngược lại đều phải thông qua tuyến đường này.

Yên gia nắm lấy vùng đất như thế tất nhiên sẽ gặp phải rất nhiều kẻ thèm khát và thù địch.

Yên Vũ con gái út Yên gia chủ, vào ngày sinh thần thứ năm của mình cô ấy đã bị kẻ thù địch của Yên gia bắt cóc.

Tình hình sau đó không ai biết rõ, chỉ biết được ngày đó Vân Lôi biến động dữ dội rồi Yên Vũ từ bên trong lành lặng không lấy một vết trầy xước đi ra ngoài.

Yên Vũ tại sao lại chạy từ Yên gia đến kinh đô?

Tại sao lại chạy vào Vân Lôi?

Làm như thế nào mà có thể sống sót được ở bên trong Vân Lôi đó?

Rất nhiều câu hỏi được đặt ra, rất nhiều vấn đề khiến người ta hiếu kì nhưng chẳng ai có thể có được câu trả lời chính xác bởi vì Yến Vũ từ khi ra khỏi Vân Lôi đã trở nên điên dại.

Sau đó không lâu, quốc vương nhận Yên Vũ làm con nuôi rồi dùng lấy quyền lực của mình ép mọi chuyện xuống.

Vừa dẫn người phi ngựa chạy nhanh tới vùng biên giới vừa suy nghĩ những thông tin mà tôi biết về Lôi quốc, tôi phát hiện ra mình không nắm được bao nhiêu thông tin quan trọng về quốc gia này.

Rất bất lợi.

Không có thông tin rõ ràng sẽ rất khó hành động thuận lợi được.

Quay đầu nhìn về những người đang phi ngựa theo mình mà tôi thở dài.

Tốc độ này quá chậm.

Dùng cường hóa tối đa rồi bay lên trên cao sau đó tạo ra màn chắn làm điểm tựa để tiếp tục di chuyển lên phía trên, sau khi tới độ cao thích hợp thì lướt nhanh xuống phía dưới rồi lại tiếp tục bay lên cao, cứ thế lặp đi lặp lại liên tục sẽ giúp cho việc di chuyển nhanh hơn rất nhiều.

Dù việc liên tục leo lên cao sẽ tốn rất nhiều lượng ma lực nhưng thời gian tiết kiệm được cũng chẳng ít.

Theo tính toán của tôi thì đi ngựa dù nhanh cách mấy cũng phải tốn ít nhất bảy tám ngày đường di chuyển liên tục mới tới được kinh đô Lôi quốc nhưng di chuyển theo cách trên thì chưa tới nửa buổi thời gian mà thôi.

"Yến Thu, ta sẽ qua bên đó trước nên từ giờ ngươi hãy thay ta dẫn đôi!" Tôi nhìn qua Yến Thu đang ở sau mình mà nói.

"Đoàn trưởng cái này..." Yến Thu nhìn qua tôi rồi muốn lên tiếng từ chối nhưng đã bị tôi giơ tay ra hiệu dừng lại.

"Mọi chuyện cứ như thế đi!" Nói xong tôi nhảy khỏi ngựa sau đó dùng tốc độ cao nhất tách khỏi đoàn người.

Tôi vẫn còn có rất nhiều chuyện cần làm, đâu có rảnh rỗi mà tốn thời gian vào việc đi lại.

Khi khuất dạng khỏi đoàn người, tôi nhanh chóng thay đổi trang phục, đeo lên mặt nạ đen tuyền rồi ẩn mình vào màn đêm tăm tối.

...

Tôi là Phong Tán Duật

Nhìn đống giấy tờ ghi chép về tình hình làm ăn của Phong Hành thương đoàn gần đây mà làm tôi đau hết cả đầu.

Lâm Kinh Long rơi vào thế yếu phải giả vờ chấp nhận yêu cầu của Hắc Ám đã khiến cho lòng dân hoang mang bây giờ lại thêm chuyện Lâm Thành bị treo xác ở cổng thành.

Dù đã phong cấm tin tức nhưng không có bức tường nào là mà không lọt gió, sớm muộn gì thì chuyện quốc vương cho người chết thay con trai mình cũng sẽ bị phanh phui ra mà thôi.

Đến khi đó uy tín của Lâm Kinh Long thậm chí là toàn Lâm gia sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.

Lâm gia suy sụp thì Phong gia cũng sẽ chẳng tốt hơn là mấy.

Tình hình sẽ trở nên vô cùng hoảng loạn, việc làm ăn sẽ bị đình trệ, còn có các vấn đề về bạo động nữa.

Phải chuẩn bị trước nếu không đến lúc xảy ra chuyện lại trở tay không kịp.

Đặt bút xuống tôi bắt đầu ghi tiếp các vấn đề cần giải quyết cũng như những chuẩn bị để đối phó với tình cảnh sắp tới nhưng mới ghi được vài chữ tôi lại cảm thấy có gì đó rất không đúng.

Không gian quá yên tĩnh.

Dừng việc ghi chép lại, tôi liếc mắt nhìn ra bên ngoài từ ô cửa kính, ở ngoài chẳng có gì ngoài một màu đen tối.

"Cốc... Cốc... Cốc..."

Đến rồi.

Mở hộc bàn ra, tôi lấy bên trong đó một đồng tiền vàng rồi nắm chặt lấy nó sau đó lên tiếng:"Vào đi!"

Cánh cửa dần mở ra, một người mặc bộ đồ lính tuần tra từ bên ngoài đi vào.

Nhìn thấy tên lính mới vào phòng tôi liền cười lạnh rồi nói:"Khách từ xa đến cần gì phải giấu mặt như vậy!"

Tôi không dám nói là quen mặt hết tất cả lính tuần tra nơi đây nhưng cũng có tám phần quen thuộc mà tên lính này tôi chưa từng thấy qua.

Huống hồ khuôn mặt của hắn cũng quá thô kệch, nhìn sơ qua liền làm cho người ta cảm giác không quá cân đối giống như người bình thường.

"Ngươi vẫn giữ lấy món quà của ta nhưng ngươi lại không hiểu lấy thiện ý mà ta trao cho ngươi!" Người lính mới vào dùng giọng trầm lắng nói.

Nghe thấy giọng nói này tôi không tự chủ mà siết chặt lấy đồng vàng đang cầm trên tay.

Tôi ban đầu nghĩ người đến sẽ là một thành viên của Vong Dạ nhưng không ngờ là hắn đích thân tới.

"Ngươi quá coi trọng ta rồi, ta không đủ tài trí để hiểu lấy nó!" Cố trấn an mình bình tĩnh lại rồi tôi giơ đồng vàng trên tay ra nói.

"Không sao, rồi ngươi sẽ hiểu, còn bây giờ ta có một món quà khác tặng cho ngươi." Nói xong người lính từ từ bước tới chỗ tôi.

Bình tĩnh.

Cố giữ lấy khuôn mặt lạnh lùng tôi nhìn chằm vào người đang đến để xem thử hắn muốn làm gì.

Người lính lấy ra trong người một cuốn vở ghi chép nhỏ đặt ở trên bàn rồi lùi người về, sau đó hắn ra hiệu cho tôi đọc lấy cuốn vở.

Để đồng vàng trên tay xuống tôi lấy cuốn vở ghi chép lên rồi lật ra từng trang một.

Bên trong cuốn vở có rất nhiều hình vẽ cũng như có rất nhiều chú thích khác nhau.

Sau khi lướt qua toàn bộ cuốn vở tôi coi như xác định được đây là ghi chép về cái gì.

Đây là ghi chép về quy trình làm tiền giấy cũng như phương pháp chống làm giả nhưng ghi chép này chỉ ghi lại phần đầu tiên của quy trình mà thôi.

Ngước đầu nhìn về tên lính kia mà tôi bắt đầu rơi vào suy tư.

Quy trình sản xuất tiền giấy cũng chỉ có tập đoàn Hoàng Kim nắm giữ, hắn làm sao có được?

Hay kẻ đứng phía sau tập đoàn này chính là hắn?

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của tôi, tên lính đó nở lấy một nụ cười cực kì gượng gạo rồi nói:" Ta rất mong chờ vào lần gặp mặt tiếp theo!" Nói xong cả người hắn tan ra thành làn khói đen mà biến mất tại chỗ.

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí