Hành Trình Của Bóng Đêm

Chương 72: Không bao giờ quên



Những kẻ đã làm hại Ly Thương nhất định phải trả giá.

Quốc vương Sa quốc một mực yêu cầu lấy cô ấy về làm vợ lẻ bất chấp lấy việc cô ấy phản đối, van nài.

Hắn đáng chết nhưng giết hắn như thế là quá lợi cho tên đó rồi.

Tôi trộm đồ vật của người khác rồi cố ý để bị bắt giam lại như thế sẽ tạo ra được bằng chứng ngoại phạm.

Bên trong ngục giam đợi đến khi trời tối tôi dùng lấy ảnh xạ đối chiếu tạo ra người giả còn bản thân thì trốn ra tiến về Sa quốc.

Tới nơi tôi liền trực tiếp tấn công vào kinh đô Sa quốc, trực tiếp phá hủy cung điện khiến cho tên quốc vương kia phải tuyệt vọng cầu xin, tuyệt vọng van nài tha mạng sau đó là tiễn hắn cùng cùng tội lỗi mà hắn mắc phải sang thế giới bên kia.

Kẻ trả giá tiếp theo sẽ là đại hoàng tử, Lâm Thành.

Lâm Thành người đã hành hạ Ly Thương từ thể xác đến cả tinh thần.

Hắn là kẻ đáng chết nhất.

Nhưng trước khi giết hắn tôi phải cho hắn ném trải qua những cảm giác cô ấy đã phải chịu đựng.

Bị người chà đạp thân xác, bị ruột thịt phản bội, bị ép phải hy sinh vì lợi ích quốc gia, tất cả mọi thứ phải cho hắn từ từ ném trải.

Dùng lấy sự tồn vong của Lâm quốc bắt ép Lâm Kinh Long phải công bố tội danh rồi xử tử công khai tên cầm thú đó.

Đây là vì lợi ích quốc gia mà phải hy sinh.

Dùng lấy lợi ích cùng những lời hứa hẹn mê hoặc tên nhị hoàng tử Lâm Nhất Châu để hắn làm nội gián cho tôi, sau đó dùng tên nhị hoàng tử này để bắt lấy tên cầm thú đang trên đường bỏ trốn kia.

Đây là bị ruột thịt phản bội.

Tôi đã kết liễu tên cầm thú đó sau khi cho hắn cảm nhận rõ thế nào là nổi tuyệt vọng, sự đau đơn tột cùng, sau đó treo xác hắn lên cổng thành để cho người đời mỗi lần đi qua đều nhớ tới một tên hoàng tử đã trần truồng chết thảm ở đây.

Đây là sự chà đạp của tôi đối với hắn.

Tất cả đều đã chết, nhưng thù hận trong tôi vẫn chưa xóa nhòa bởi vì còn lấy một kẻ còn sống.

Quốc vương Lâm quốc, Lâm Kinh Long.

Người đời gọi hắn là bậc minh quân nhưng tội lỗi phía sau cái danh xưng này lại chẳng phải là ít.

Tôi chẳng màng quan tâm đến tội lỗi của hắn nhưng trong những tội lỗi đó lại có chuyện liên quan đến Ly Thương.

Ba năm trước tôi đã luôn nghi ngờ nhưng không thể xác định nhưng giờ mọi thứ đã khác, Hoàng Cáo đã xác nhận nghi ngờ của tôi.

Rời đi khỏi khu nhà xưởng tôi bắt đầu sắp xếp kế hoạch trừng phạt kẻ đứng sau màn tất cả mọi chuyện, kẻ đã dung túng cho tên cầm thú đó.

"Đoàn trưởng, lời nói của cô người thú kia không quá đáng tin cậy đâu!" Yến Thu đi sau lưng tôi yếu ớt nói.

"Vậy như thế nào mới là đáng tin cậy?" Suy nhĩ một chút tôi tiếp lời:"Yến Thu, trên đời này có những thứ không nên nhìn từ bề ngoài mà phán xét, giống như đất nhớ này vậy, bên ngoài phồn vinh bên trong thì thối nát."

Yến Thu nghe tôi nói xong thì muốn nói lại nhưng cuối cùng cô ấy vẫn quyết định giữ im lặng.

"Rầm..." Khi chúng tôi đi ra khỏi nhà xưởng một đoạn thì toàn bộ nhà xưởng đã sụp đỗ xuống.

Tôi chẳng lấy làm lạ, Hoàng Cáo có thể sống đến bây giờ toàn là nhờ vào tự thân bản sự mà thôi.

Nhà xưởng này nhìn như đơn giản nhưng nó đã chôn giấu một ma pháp trận ngầm bên dưới, một khi ma pháp trận phát động thì sẽ gây ra chấn động dữ dội phá hủy hết tất cả mọi thứ, mà thứ điều khiển ma pháp trận đó chính là chiếc ghế bằng vàng Hoàng Cáo khi đó đang ngồi.

Mang theo Yến Thu tôi trở về thành trì, lấy đi một con ngựa tốt rồi tôi tiến về lại kinh đô.

Không phải quốc vương muốn gặp tôi hay sao, tôi đây cũng đang muốn gặp ông ấy.

Trên đường tới kinh đô tôi tách ra với Yến Thu một đoạn thời gian, chủ yếu là thay đồ mà thôi, dù sao cũng chẳng thể dùng mặt Bá Đồ mà rêu rao đi vào cung điện được.

Đến kinh đô tôi thẳng tiến một đường đi tới cung điện, sau khi cho người thông báo rất nhanh đã có người dẫn tôi vào diện kiến quốc vương, còn Yến Thu thì sẽ phải đợi ở bên ngoài.

Cung điện xa hoa, trụ cột cùng với gạch lát nền tất cả đều là làm từ đá kháng phép, khuôn viên rộng lớn, bên ngoài lối đi là rất nhiều loài hoa khác nhau đang đắm mình trong làn sương đêm lạnh giá.

Thông qua nhiều lối rẽ cuối cùng tôi cũng đi tới phòng nghị sự, khi tôi bước chân vào bên trong phòng thì người dẫn đường đã cúi người rồi rời đi.

Bên trong phòng nghị sự được trang trí vô cùng thanh lịch, tao nhã nhưng lại không kém phần trang nghiêm.

Ở giữa phòng có một cái bàn dài, đầu chiếc bàn này có một người trung niên đang ngồi.

Người trung niên mặc một bộ quần áo màu trắng với họa tiết cực kì tinh xảo, khuôn mặt thì trang nghiêm, khí thế vương giả ẩn hiện quanh thân.

Người trung niên này là Lâm Kinh Long, quốc vương hiện tại của Lâm quốc.

"Ngươi và Hỏa Ly Thương có quan hệ gì?"Quốc vương ngồi trên ghế khi nhìn thấy tôi bước vào liền hỏi.

Trực tiếp vậy sao.

Như vậy cũng tốt, đỡ phải dài dòng.

"Ba năm trước người cứu cô ấy chính là ta."Tôi dõng dạc trả lời.

Nghe tôi nói xong ông ấy hơi đổi sắc mặt một chút nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường:"Ngươi có biết Hắc Ám và Hỏa Ly Thương có quan hệ gì hay không?"

Hừ, cuối cùng cũng hỏi đến vấn đề này.

"Biết!"

"Là gì?" Quốc vương hỏi qua.

"Quan hệ giao dịch." Tôi nhấn mạnh nói.

"Giao dịch gì?" Lông mày ông ấy nhăn lại rồi hỏi.

"Hắn giúp cô ấy trả thù, cô ấy sẽ trao cho hắn chìa khóa lối vào thần tích." Tôi một mạch trả lời không một chút e ngại.

"Thần tích?" Như nghĩ tới cái gì quốc vương rơi vào suy tư, một lát sau ông ấy lại hỏi:"Ngươi còn biết gì nữa?"

"Cô ấy chỉ nói nhiêu đó mà thôi!" Tôi lắc đầu nói.

Quốc vương nghe tôi trả lời mà trầm ngâm suy tư như đang quyết định xem lời tôi nói là thật hay giả.

Trong phòng theo đó bắt đầu yên tĩnh như tờ, sau đến một lúc lâu ông ấy lại lên tiếng:"Ta hiện tại không thể rời đi vào lúc này nên ngươi hãy dẫn người của mình qua bên Lôi quốc cầu viện trợ từ chỗ họ." Nói xong quốc vương lấy tờ giấy được cuộn tròn đang ở trên bàn mà ném qua cho tôi.

Tôi đón lấy cuộn giấy rồi mở ra, đọc lướt nội dung trên cuộn giấy một lượt tôi xác định đây là bản thỏa thuận lời ích cho Lôi quốc sau khi họ viện trợ binh lực để đối kháng với Hắc Ám.

Có vấn đề.

Dù không rõ lắm tên quốc vương đang có ý định gì nhưng tôi cảm thấy chuyện cầu viện trợ này không đơn giản như vậy.

Hắn Ám thực lực khủng bố, quốc vương hẳn nên biết rõ quân lính bình thường có nhiều thêm nữa cũng không có nhiều ý nghĩa nhưng điều động người có thực lực mạnh qua không phải là điều vô cùng mạo hiểm đối với họ hay sao?

Lợi ích ghi trên đây có phần quá ít so với những nguy hiểm mà họ phải gánh chịu.

Hay quốc vương muốn mượn cớ này để giết tôi diệt khẩu?

Không đúng, nếu muốn giết tôi ông ta cũng không cần làm phức tạp như thế.

Rốt cuộc là giở trò gì?

Tôi suy tư một lát vẫn không có kết quả nên chỉ có thể gục đầu rồi rời đi, nhưng khi vừa bước chân tới cửa thì quốc vương đã lên tiếng nhắc nhở:"Ngươi nên nhớ ngươi là người của Lâm quốc!"

Ý gì đây?

Là uy hiếp sao?

Hừ.

"Ta chưa bao giờ quên!"

Cũng sẽ không bao giờ quên đi tội lỗi ông đã gây nên với cô ấy.

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí