Hành Trình Của Bóng Đêm

Chương 148: Tình Yêu, Thù Hận Và Sự Luyến Tiếc




Cô gái mới gặp hồi chiều giờ đã không còn cảm xúc, không còn sức sống gì hết.

Tất cả đều đã biến mất vào những cánh hoa kia.

Man Nguyệt Thiên một bên muốn giúp đỡ, nhưng chỉ có thể bất lực đứng đó không làm gì được.

Dương Thùy đã chết, anh trai cô ấy cũng vậy.

Hai người họ đã ôm chằm lấy nhau mà hóa thành những khối gỗ mục nát.

Dây leo mọc lên từ những khối gỗ phủ kín cả một vùng đất trống.

Ở đầu mỗi sợi dây leo đều là một bông hoa có màu sắc khác biệt.

Có màu đỏ rực, có màu trắng tinh, có màu vàng óng, có màu hồng phai.

Bốn màu sắc hòa quyện xen kẻ tạo nên một bức tranh thật đẹp mà lại không kém phần tiếc hận.

Man Nguyệt Thiên lúc này đột nhiên nhớ tới bó hoa trắng với một bông hoa vàng ở chính giữa mà Dương Thùy đã đưa qua kia.

Cô ấy hẳn là biết anh trai mình muốn đến rừng hoa để tìm người, nên mới gửi đến thông điệp muốn anh ta tránh xa nơi này ra.

Nhưng anh ta đã không nghe theo lời khuyên mà chạy đến đây.

Và kết quả là hai người đều không thể rời đi được nữa.

Đây hẳn là toàn bộ câu chuyện, nhưng mà sự thật là gì đi chăng nữa thì cũng chẳng còn ai hay biết được nữa rồi.

Giờ nơi đây chỉ còn có hai con người thỏa nguyện ước sống với nhau tới vĩnh hằng.

Nhìn vào những sợi dây leo mọc lên trên khối gỗ được tạo ra từ hai người bọn họ, Man Nguyệt Thiên cảm thấy nó giống như...

Giống như những sợi dây xích trói buộc lấy hai phận tình nhân lại với nhau.

"Đi thôi, nơi đây không có chuyện của hai chúng ta có thể làm được nữa rồi!"Bá Đồ một bên lên tiếng.

"Ừ!"Man Nguyệt Thiên không cố chấp nữa mà theo hắn rời đi.

Rời khỏi rừng hoa Man Nguyệt Thiên vẫn còn nghi hoặc mà hỏi:"Rốt cuộc ngày Dương Thùy bỏ đi đã xảy ra chuyện gì?"

Bá Đồ trầm ngâm một hồi, sau đó mới nói:" Người anh chạy theo em gái của mình đến rừng hoa này, anh ta muốn thuyết phục em ấy trở về nhưng người em đã từ chối, sau đó..."

Ngừng lại một chút, Bá Đồ có phần u sầu nói tiếp:"Sau đó trong một phút bồng bột, anh ta đã lỡ giết hại em ấy."

Đúng vậy, cái ngày Dương Thùy rời đi cũng chính là ngày mà cô ấy bị sát hại.

Thứ mà hai người họ gặp lúc chiều chỉ là một cái ảo ảnh.

Dương Thùy chết đi trong rừng hoa bạc ngàn.

Lúc đó trong lòng cô ấy chất chứa tình yêu, sự thù hận và những luyến tiếc không thể phai nhòa.

Những cái cây ở đây trong lúc vô tình đã hấp thụ lấy máu thịt, cùng với ma lực của cô ấy.

Đồng thời tình yêu, sự thù hận và sự luyến tiếc cũng bị chúng hấp thụ theo.

Thời gian trôi qua, những cái cây bắt đầu dần biến đổi.

Từ những cái cây vô tri vô giác, chúng đã bắt đầu hình thành nên ý thức của riêng mình.

Mà những ý thức đó được xây dựng dựa trên tình cảm trước khi chết của cô em gái.

Nên theo một cách không quá khắc khe thì những cây hoa ở đây chính là Dương Thùy.

Nhưng chúng lại không phải hoàn toàn là Dương Thùy.

Đặc biệt hơn nữa là chúng lại không ý thức được điều này.

Chúng không biết rằng chúng chỉ là những cái cây tự có ý thức, mà chúng lại nghĩ mình chính là Dương Thùy.

Man Nguyệt Thiên có được đáp án thì trầm mặt, sau một lúc cô ấy tiếp tục hỏi :"Vậy tại sao người anh lại đi tìm em gái mình khắp nơi chứ?"

"Không chấp nhận nổi việc mình đã giết hại người con gái quan trọng nhất đời, nên anh ta đã lựa chọn quên lãng đi kí ức đau thương đó."

"Người anh đã đi tìm người ở khắp mọi nơi, nhưng anh ta không bao giờ tìm đến rừng hoa này, đó là vì anh ta không muốn nhớ lại."

"Nhưng cứ tìm kiếm trong vô vọng, người anh đã trở nên bất lực, cuối cùng anh ta lấy hết dũng khí quyết định sẽ đi vào rừng hoa để tìm ra sự thật."

"Dương Thùy, nói chính xác hơn là những cây hoa biết được người anh muốn xông vào rừng hoa, nên chúng mới nhờ tới hai người chúng ta đưa thông điệp cảnh báo qua cho người anh."

"Nhưng cuối cùng vẫn không thay đổi được gì."

"Đó cũng là lý do tại sao tớ nói với cậu là vô ích thôi, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì anh ta vẫn sẽ quay lại, bởi vì..."

"Bởi vì ở trong cánh rừng hoa có người mà anh ta hết mực yêu thương!" Man Nguyệt Thiên lên tiếng chen ngang vào lời của Bá Đồ.

Bá Đồ gật đầu đồng ý với những lời đó:"Đúng vậy, dù có cách trở, dù có ngăn cách thì hai người họ vẫn sẽ lựa chọn tìm đến bên nhau."

Ngước mặt lên trời, Bá Đồ thở dài:"Quả là ngu ngốc hết mức mà!"

Man Nguyệt Thiên ở bên nghe thấy vậy thì giữ im lặng không cho ý kiến.

Không biết là cô ấy đồng ý với quan điểm với Bá Đồ hay là còn có ý kiến gì khác.

Hai người sau đó yên lặng trở về lại khách sạn.

Một đêm cứ thế trôi qua.

Biết được vợ sắp cưới của mình sau chuyện ngày hôm qua sẽ rất buồn, nên Bá Đồ từ sáng sớm đã dẫn cô ấy đi ra ngoài dạo chơi.

Hết đi chơi rồi lại đi ăn uống.

Một ngày vui vẻ theo đó nhanh chóng qua đi.

Ánh trăng lên cao, Bá Đồ nằm trên giường ngủ say giấc từ lâu, nhưng đột nhiên hắn lại mở mắt ra.

Như cảm nhận được điều gì đó, hắn nhíu mày khó chịu.

Rời giường, Bá Đồ sửa soạn áo quần cho chỉnh chu, sau đó hắn đi ra khỏi phòng.

Bước ra khỏi phòng, hắn liền bắt gặp cô vợ sắp cưới của mình cũng đã ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị rời đi.

Ánh mắt hai người nhìn vào nhau, không nói lấy một lời nào, hai người họ cứ thế ăn ý mà cùng tiến bước.

Đi tới cổng Uông thành, Bá Đồ nhìn thấy binh lính nơi đây đang tất bật chuẩn bị thì khuôn mặt càng thể hiện rõ ra sự khó chịu.

Một người lính thấy hai người Bá Đồ đang tiến sát lại cổng thành thì đi qua yêu cầu họ quay trở về nhà.

Nhưng Bá Đồ hiện tại nào có quan tâm đến yêu cầu của người lính, hắn hiện tại bây giờ đang rất bực bội.

Không nhiều lời, Bá Đồ nhúng mạnh người nhảy lên trên cao, sau đó hắn dùng ma thuật bay để đứng lở lửng ở trên đó.

Man Nguyệt Thiên theo sau bay lên, hai người đứng ở giữa không trung mà quan sát tình hình ở bên ngoài.

Hiện tại ở bên ngoài Uông thành đang bị một làn sương mù dày đặc quay quanh.

Trong làn sương mù ẩn hiện lên những đôi mắt đỏ rực.

Đồng thời những tiếng động nhỏ rộn lên xen lẫn vào nhau, nghe không rõ rốt cuộc là âm thanh gì từ trong làn sương liên tục vang lên.

Người không thích biến cố, biến cố càng đến nhiều.

Người không thích rắc rối, rắc rối đến càng nhanh.

Bá Đồ không muốn phiền phức nhưng phiền phức cứ lại tìm đến hắn.

Nhìn vào làn sương trước mặt, Bá Đồ buồn bực than thở:" Mệt thật!"

Man Nguyệt Thiên một mặt không vui ở một bên, nhưng khi thấy Bá Đồ như thế buồn bực thì lại hớn hở bay lại gần:"Đã bảo là nên đốt trụi rồi, cậu lại cứ một mực muốn ngăn cản mình lại!"

Nghe thấy mấy lời trách móc của cô vợ sắp cưới thì sắc mặt của Bá Đồ càng thêm phần xám xịt.

Nhưng một lát sau, hắn như nghĩa tới gì đó mà quay qua nhìn chằm vào cô vợ sắp cưới.

Ánh mắt chan chứa tình cảm, hai tay nắm chặt lấy tay cô ấy, sau đó hắn dùng lấy giọng trầm ấm mà nói:"Quái vật ở đây đáng sợ như thế làm tớ rất sợ đó!"

"Cậu muốn làm gì đây?"Man Nguyệt Thiên thấy Bá Đồ chuyển biến đột ngột thì liền cảnh giác lên.

"Tớ nào muốn làm gì đâu, chỉ là hiện tại..." Bá Đồ áp sát gần lại cô ấy, tiếp theo là nhỏ nhẹ thì thầm:"Phiền phức này tớ giải quyết không được nên cậu có thể thay tớ..."

Chưa kịp nói xong thì hắn đã phải dừng lại.

Cô vợ sắp cưới này thay vì rụt rè thì bây giờ lại mạnh dạn áp sát lại gần người hắn hơn.

Mặt đối mặt, mũi chạm mũi, môi gần kề môi khiến cho hắn không dám mở miệng để nói tiếp.

"Ban đầu là cậu ngăn mình, nên chuyện này giờ đây cậu tự đi mà giải quyết!" Man Nguyệt Thiên cũng bắt chước hắn nhỏ giọng thì thầm.

Âm thanh đó vừa ngọt ngào, lại vừa êm tai khiến cho hắn không kìm được mà nuốt lấy một ngụm nước bột.

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi