Lạc Long Truyền Thừa

Chương 3: Lời Lang Huynh Dạy.



Ngày hôm sau, sắc trời đã tờ mờ sáng.

Thiên Kiệt cũng đã bắt đầu tỉnh dậy bên cạnh là một con lang thú đang canh trực bảo vệ hắn nhưng không phải là Lang Huynh.

“Ngươi là Lang huynh phái đến bảo vệ ta sao?”

Thiên Kiệt xoa xoa đầu Lang Tinh rồi hỏi, nó cũng chỉ kêu lên vàng tiếng xác nhận rồi vẫy đuôi ngoan ngoãn.

“Được rồi ngươi cũng quay về đi... Nếu gặp được bọn họ thì hãy nói là ta đã an toàn rồi không cần lo lắng! Nhất định ta sẽ luyện tập mạnh lên và tìm hai người bọn họ.”

Lang tinh hú lên một tiếng rồi quay vút đi phóng về phía trong Ma Thú Sâm Lâm, giờ đây chỉ còn lại Thiên Kiệt cô đơn một thân một mình một cõi.

Thiên Kiệt lại lấy tấm địa đồ ra xem xét một hồi.

"Ở vị trí này có vẻ cách Thanh Lâm Thành không còn bao xa." lại tiếp bước đi về phía cổng thành to lớn.

Trong một ngọn núi phía xa xa ở Sâm Lâm Ma Thú lúc này mơ hồ là có hình bóng con Sói và Hồ ly nhìn theo hình bóng cậu nhỏ đang tiến về phía cổng Bắc Thanh Lâm Thành rồi cũng quay người biến mất.

...

Vừa đặt chân đến cái cổng to hắn nhìn lên thấy trên có chữ Bắc môn Thanh Lâm Thành.

"Là cổng Bắc! Xem ra mình đi đúng đường rồi."

Thiên Kiệt cầm tấm bản đồ Lân lão đưa xem lại vị trí rồi cất đi nhìn con đường qua lại trước cổng thành.

Nơi đây đông đúc người ra vào náo nhiệt cũng khiến hắn có chút hoảng sợ bối rối.

Trước đây cũng từng nghe Hồ muội nói qua vài lần nhưng cũng không ngờ là nơi đây lại to lớn và huyên náo như vậy.

“Nhóc con đứng lại! Là người từ đâu tới? Đi lạc sao?”

Thiên Kiệt vừa định bước qua cánh cổng thì bị hai tên lính canh cổng chặn lại quát to.

“Muốn dọa chết ta sao! Hừ... Ngoài con rắn thối kia ở trong Sâm Lâm cũng chưa có ai dám quát vào mặt ta như vậy. Không chấp Tiểu nhân các ngươi!...Ta đường đường là Đại Ma Đầu lại đi chấp vặt chúng.”

Hắn thầm nghĩ trong lòng mà bức bách, nhưng ngoài mặt lại tươi cười đáp.

“hắc hắc... Hai vị đại ca, ta là người mới từ xa đến! Hiện đang tìm đường đến Việt Lạc Thế Gia, hai vị đại ca có thể cho ta vào trong không?”

“Vào trong thành??? Bằng vào ngươi…???”

"Quần áo thì rách nát, đầu tóc thì bù rù không đâu vào đâu mà cũng muốn vào thành tìm Việt Lạc Thế Gia!... Ngươi đến đó là để ăn xin sao? Tốt nhất là nên cút đi mau mau đi.”

Hai tên canh cổng nói lời đầy khinh bỉ Thiên Kiệt rồi lại quay ra nhìn nhau cười lớn lên.

“Lại dám khi dễ ta... hừ!!! Hôm nay phải đánh cho các ngươi một đòn thật đau để cho các ngươi nhớ đời !...Lang huynh từng dạy con nào sủa to là con đó sắp chết, để ta xem các ngươi chịu được mấy đấm của Ma đầu ta!.”

[phạch....hí....]

Hắn tức giận thầm nghĩ trong lòng định ra tay thì từ phía sau lại có một chiếc xe ngựa to đi đến, dừng lại trước cổng thành.

Một mỹ nữ nhìn là khoảng chừng mười tám đôi mươi, xinh đẹp dịu dàng, dáng vẻ thanh cao từ trên xe bước xuống.

Nàng mặc trang phục màu tím nhìn có vẻ rất ra dáng tiểu thư đài các.

Mái tóc nàng màu đen cài châm vàng óng ánh, người tỏa ngát mùi hương dược liệu khiến cho Thiên Kiệt ngửi ngửi một hồi rồi nghĩ đến những cây linh thảo hắn từng nhai mà thèm nhỏ dãi….

"Người ở đâu mà lại xinh đẹp quá vậy!"

Thiên Kiệt cũng phải thầm nghĩ trong đầu tỏ ra thích thú.

“Ở đây có chuyện gì vậy?”

Cô gái thấy cổng thành đang có tranh cãi liền đến hỏi thăm.

“Tư Linh tiểu thư! À... Chuyện là có tên ăn mày muốn vào thành tìm Việt Lạc Thế gia nên chúng tôi đang ngăn lại... Làm cản trở đường của Tiểu thư rồi!.”

Tên gác cổng chắp tay ôm quyền tạ lỗi rồi nói với vị Tiểu thư xinh đẹp.

“Người là có chuyện mới tìm đến, các ngươi đã vội nói người khác là ăn mày?!! Không sợ miệng nhanh là miệng ăn đòn sao!”

Vị Tiểu thư thấy vậy liền mắng cho hai tên gác cổng mất mặt.

Thiên Kiệt thấy thế lại vô cùng cảm kích vị nữ nhân xinh đẹp này, hắn liền dương lên vẻ mặt đắc ý.

“Lại dám nói ta là tên ăn mày??? Lân Lão bảo ta tìm đến! Còn không tin ta, cầm tờ giấy là mà xem cho rõ đi...hừ.”

Vừa nói xong Thiên Kiệt hắn lấy tờ giấy Lân lão đưa ném vào tay tên gác cổng.

Vừa mới cầm tờ giấy nhìn thoáng qua tên lính gác mặt mày tái mét mà quỳ rạp xuống cúi đầu tạ lỗi, hai tay đỡ lấy tờ giấy mà đưa lên cầu xin trông bộ mặt rất thảm hại.

“Đại nhân!!! mong ngài lượng thứ , tiểu nhân có mắt như mù.”

thấy vậy tên lính vừa đứng cạnh cười đắc ý cũng quỳ rạp xuống khiếp sợ mà tạ lỗi theo...

Tư Linh thấy thế lại khúc khích cười hai tên gác cổng lại đi khinh nhầm người kia.

“Tiểu đệ có thể cho tỷ xem tờ giấy của đệ được không?”

Nàng lúc này quay ra nhẹ nhàng hỏi Thiên Kiệt.

“À được được, tỷ tỷ cứ xem đi không vấn đề gì hắc hắc...”

Vì mùi thơm của dược liệu trên người cũng sinh ra hảo cảm với tên tiểu quỷ Thiên Kiệt này hắn tự nhiên là rất phóng khoáng liền chẳng nghĩ ngợi gì cũng đưa cho Tư Linh xem. Song, vị nữ tử cũng cầm tờ giấy xem qua rồi lại trả về cho Thiên Kiệt rồi nói.

“Tiểu đệ đệ này, tờ giấy này trước khi về đến Việt Lạc Gia Tộc thì vẫn là nên giữ cẩn thận đi, nếu không gấp có thể lên xe cùng tỷ về Thương hội của Tư gia một chuyến trước nhé?.”

Tư Linh lại tươi cười rồi nói với Thiên Kiệt.

Thấy được hảo ý cùng lúc nãy vị Tỷ tỷ này cũng là nói giúp mình, Thiên Kiệt đưa tay vuốt cằm suy nghĩ một hồi lâu rồi cũng kết luận.

"Chắc cũng là người tốt a! Đi cùng cũng không sao”.

Rồi hắn cũng đưa tay nhét tấm bản đồ vào trong áo rồi cười nói rất ngây ngô.

"Vậy nhờ tỷ tỷ giúp đệ!"

"ừm!...Vậy cứ đi theo tỷ là được."

Tư Linh nhìn vẻ hồn nhiên của Thiên Kiệt lại càng thích thú cậu nhóc, nói xong cũng liền dẫn Thiên Kiệt lên xe.

[phạch!]

Tiếng quất ngựa vang lên, chiếc xe ngựa từ từ lăn bánh tiến vào bên trong Thanh Lâm Thành….