Lạc Long Truyền Thừa

Chương 2: Được Nhận Nuôi.



Chốc lát ngay vị trí Lân lão cùng cậu nhóc thiên kiệt liền có thể cảm nhận được chút lay động từ phía bụi cỏ rậm rạp ngay trước mắt.

Từ sau bóng cây gần đó có một ánh mắt huyết sắc nhắm đến tỏa ra sát khí hoang mang khiến cho Lân lão cũng phải lạnh sống lưng.

“Bạch Lang huynh! Đừng nóng vội... Lão già này là ân nhân cứu mạng của đệ, sẽ không làm hại chúng ta đâu.”

Tiếng nói đầy trào phúng của Thiên Kiệt nói về phía sau bóng cây.

[Soạt]

Ngay sau đó, từ sau bóng cây đi ra một con Bạch Lang cao to chừng một trượng (3,3m).

Bốn chân còn có cụm lông bao phủ, cùng cái đuôi dài không gió bay nhè nhẹ như đám mây trôi, mặt mũi hung tợn đang chậm bước đi đến chỗ cậu nhóc.

Việt Lân lúc này cũng có chút hoảng sợ đề phòng hết mức những chuyện xấu có thể xảy ra.

Thiên Kiệt thấy vậy chẳng chút sợ hãi mà cũng chạy đến ôm lấy vuốt ve Bạch Lang như là con vật trông nhà vậy.

“Lân lão, đây là Bạch Lang huynh! Còn Hồ muội thì... Huynh ấy nói là đã đi vào sâu trong Ma Thú Sâm Lâm rồi cũng chưa biết lúc nào sẽ về.”

Thiên Kiệt mặt vui vẻ tươi cười mà nói với Lân lão.

Lân lão thì lúc này vẫn chưa hết sửng sốt nhìn về hai thân ảnh trước mặt.

“Đây rõ ràng là [Bạch Vân Lang Tinh-Tam giai Ma thú] nhìn hình thái của nó có vẻ sắp bước vào Tứ giai rồi... Trời ạ! Cái tên tiểu quỷ này sao lại liên tiếp khiến ta phát hãi thế này!”

Lân lão thầm nghĩ trong lòng mà kinh sợ trước con chó sói uy mãnh trước mặt.

“Haha Lân lão đáng tiếc là Hồ muội đi vắng, không cho lão gặp được!...Thực lực của muội ấy còn mạnh hơn cả Lang huynh nha!”.

Thấy Lân lão có vẻ sửng sốt mặt Thiên Kiệt lại dương dương tự đắc cười nói.

“Còn mạnh hơn?”

Lân lão thốt lên, trong đầu tựa như có sét đánh cho muốn sợ hãi rồi thầm nghĩ.

"Đây đã sắp đến Tứ giai Ma thú rồi nếu con yêu thú Hồ muội hắn nói còn mạnh hơn thì lại đến mức như thế nào chứ."

“Chứ sao!!! Nói Ta là Đại Ma Đầu của cái Sâm Lâm này mà hahaha”.

Thiên Kiệt cười ha hả vui sướng.

“Thôi được. Tiểu Ma đầu ngươi lợi hại, lão phu ta chịu thua rồi... Nếu ngươi có hứng thú tu luyện thì để lão phu kiếm tra thực lực cho ngươi.”

Nói xong Lân lão chạm ngón trỏ lên trán của Thiên Kiệt, một luồng linh lực tỏa ra khắp người Thiên Kiệt. Song, cũng đều tiêu tán hết không còn lấy một tia khí lực lưu lại.

“Thế nào lại chỉ là cấp [Luyện Thể] không trữ được một tia linh khí mà lại có thực lực như vậy? Không phải từ 10 tuổi là có thể bắt đầu hấp thu linh khí dễ dàng rồi sao... Hơn nữa nhóc con này chọc một con Ngũ giai ma thú lại không bị nó đánh cho chết?... Còn có Yêu thú làm sủng vật?.”

Những suy nghĩ khó hiểu chạy quanh đầu Lân lão mà không tìm ra được lời giải đáp.

“Thế nào Lân lão, Người thấy ta một ngày nào đó có thể tu luyện đến cấp độ như lão không.”

Thiên Kiệt ngây ngô hỏi.

Hắn nghĩ đến cái cảnh ngự kiếm bay hay cưỡi mây du hành lại vô cùng thích thú trong lòng, trước nay đi đâu xa đều được Vân Lang Tinh đưa đi.

Nếu một ngày hắn ngự vân phi hành thì lại thế nào.

Việt Lân nhìn vẻ mặt thích thú lại vuốt râu rồi cũng nhẹ đưa tay nói.

“Nếu nhóc con ngươi muốn tu luyện thì hãy đến Gia tộc của ta đi... Cầm lấy tờ giấy này trên đó có địa đồ đến Việt Lạc Gia Tộc! Đến đó cứ đưa tờ giấy này nói là ta bảo ngươi đến, tự khắc sẽ có người đón tiểu quỷ ngươi vào gia tộc bồi luyện.”

Nói xong Lân lão niệm phép vào tờ giấy rồi cuộn lại đưa cho Thiên Kiệt.

“Giờ ta phải đi đây! haha hẹn ngày sau gặp lại!.”

Nói xong Lân lão nhảy lên Kinh vân rồi phắn đi rất nhanh có vẻ vội vã lắm.

Vài phút sau đó tại chỗ đỉnh núi cách đó không xa.

“Trời ạ! Cỗ khí tức kia không phải là Hồ muội mà thằng nhóc nói đấy chứ! Ánh mắt sát khí đó bắn vào thần thức ta cũng phải là bằng Ngũ giai Yêu thú a! Cái tên Tiểu gia hỏa này tốt nhất là không nên dây vào quá lâu làm gì... haizzz”

Lân lão đáp xuống toát mồ hôi lạnh mà thở dài như vừa nhặt được cái mạng già về.

Ngay lúc đó tại chỗ Thiên Kiệt phi đến một con hồ ly bé bỏng lao vào lòng cậu nhóc tỏ vẻ rất thân mật.

Thiên Kiệt cũng ôm lấy vuốt ve đầu con Hồ ly nhỏ nhắn rồi nói.

“Hồ muội, muội nói xem ta có nên đi khỏi nơi đây không?.”

Hồ muội nằm gọn trong lòng Thiên Kiệt kêu lên nhỏ bé như muốn nói gì đó.

“Muội nói phải cùng Lang huynh đi vào Sâm Lâm Ma Động một thời gian sao?...Ta có thể đi cùng không?”

Thiên Kiệt mặt biến sắc nhanh chóng hỏi.

Tiểu hồ ly nhìn hắn cũng buồn bã lắm, nhưng Sâm Lâm Ma Động đầy rẫy hiểm nguy... Thiên Kiệt hiện tại đi theo là không có khả năng sống sót.

Một hồi quanh đi quẩn lại, Hồ ly nhỏ liền nhảy xuống lắc lắc đầu rồi càm lấy cuộn giấy mà Lân lão đưa cho Thiên Kiệt.

Tiểu hồ ly xem qua một lượt rồi kêu một tiếng đập đập bàn chân vào vị trí của Việt Lạc thế gia như muốn nói là sẽ đưa hắn đi đến đó. Song, Lang huynh cũng dụi dụi đầu vào trên cái đầu nhỏ của hắn.

“Hai ngươi là muốn nói sẽ đưa ta đi đến đó sao! Không được ta chỉ có hai ngươi là người thân, nếu đi đến đó biết bao giờ mới có thể gặp lại đây.”

Giọng của Thiên Kiệt nghe có vẻ buồn lắm, khi mà sắp phải chia tay hai người hắn đã xem như người thân từ nhỏ. Nếu phải đi đến một nơi mới không còn người thân thiết thì sẽ buồn chán đến thế nào.

Thiên Kiệt càng nghĩ càng thêm buồn.

Trời giờ đã có màn đêm buông xuống, những con đom đóm bay quanh cây đại thụ khiến nơi đây sáng đẹp lung linh huyền ảo, Thiên Kiệt mệt mỏi tựa vào người Lang huynh đang nằm trên đất. Hai tay ôm Hồ muội bé bỏng trong lòng nhìn lên bầu trời tinh không rồi cũng mơ màng nhắm chặt mắt...

...

Trong đêm tối, một hình bóng trắng lao nhanh như lôi điện phóng qua hàng trăm con yêu thú cấp thấp phía sau cùng đàn cả vài chục con Lang Tinh chạy theo hộ tống không ngừng rú lên khiến chúng sợ chết khiếp nhanh chóng bỏ chạy hết về tổ. Đó chính là Tam giai Ma thú Bạch Vân Lang Tinh đang cõng trên vai cậu nhóc khoảng chừng 13-14 tuổi nằm bất động như chúng phải mê thuật, trên lưng còn có con tiểu Hồ ly nằm ngoan ngoãn ánh mắt sáng ngời nhìn ngó khắp nơi.

Tiếng sói hú vang khắp khu rừng trong đêm tối như muốn đuổi hết tất cả để dẹp đường cho Vương thú đi...