Huyền Lục

Chương 630: Thiên Thu Tuế Nguyệt



Mấy ngày sau đó, Lăng Vân tiến vào trạng thái bế quan, Khương Hy không có nhiều chuyện để làm, cho nên cũng lựa chọn bế quan để chữa trị thương thế từ trận chiến với Lộ Nhân Trung. Mặc dù không nặng lắm nhưng cũng nên chữa trị triệt để, tránh cho việc tạo ra tai họa lâu dài.

Trong những ngày này, hắn cũng nhận được thông tin chính thức đến từ Dạ Ma, hắn bây giờ đã là được công nhận là nhị đẳng Kim Diện, quyền hạn cũng được mở rộng ra không ít, nhất là ở khoản nhiệm vụ. Nếu trước đây hắn bắt buộc phải hoàn thành đúng số lượng nhiệm vụ hằng năm thì bây giờ, hắn không nhất thiết phải tuân theo loại quy củ đó nữa.

Thay vào đó, hắn sẽ phải tuân theo quy củ mới, mà theo hắn là còn khó chịu hơn so với quy củ trước. Theo những gì Dạ Ma truyền đạt lại, những sát thủ từ nhị đẳng Kim Diện trở lên sẽ được cấp quyền hoạt động tự do, mỗi năm chỉ việc thực thi nhiệm vụ là được, không bị giới hạn số lượng, chỉ cần không phải giữ nguyên con số không thì đặc quyền vẫn sẽ còn đó. So với quy củ trước thì đúng là tự do hơn nhiều, bất quá mỗi khi Dạ Ma có hiệu lệnh chỉ định thì hắn bắt buộc phải thực thi, bất kể hiệu lệnh đó có thể là đi chịu chết.

Với tiềm lực cũng như địa vị của hắn hiện tại, Dạ Ma đương nhiên sẽ không áp đặt hiệu lệnh đó lên người hắn nhưng chung quy lại thì vẫn khó chịu. Lão sư hiểu rõ tính tình hắn nên cũng có truyền tin lại nói vài lời, đại khái cũng là bảo hắn kiên nhẫn một chút, đồng thời cũng cho hắn biết một bí mật không hề nhỏ.Loại quy củ mới này trên thực tế là một khảo quan khác để nhận sự tín nhiệm cuối cùng của Dạ Ma.

Vượt qua khảo quan này, hắn chính thức trở thành cao tầng thực thụ của Dạ Ma, có quyền tiếp cận những bí mật sâu kín nhất của Đại Lục. Quan trọng hơn hết, Dạ Ma sẽ không bao giờ bỏ rơi hắn. Theo lý, đây cũng xem như chuyện tốt, nên hắn quyết định theo lời của lão sư, nhẫn một thời gian vậy.

Địa điểm bế quan của hắn cũng gần với Lăng Vân, dù sao cũng nằm chung trong một khuôn viên của tòa trạch viện đã thuê trước đó. Với một trăm vạn linh thạch bồi thường từ Mã Huyền, bọn hắn tự nhiên dư sức thuê xuống một trạch viện tốt đầy đủ linh khí để tu hành. Vừa vặn, chỗ này lại nằm ngay gần sườn đồi.

Lăng Vân chủ tu Kim linh khí, Khương Hy chủ tu Thủy linh khí, về lý thì tòa thành này không hẳn là phù hợp với bọn hắn nên cũng không muốn tiến sâu vào bên trong nửa còn lại ở trong lòng đất, ở ngoài này thôi cũng được rồi.

Giữa lúc này, hai mắt của Khương Hy đột nhiên mở ra, ánh hoàng kim lấp lóe hiện lên rồi hóa thành màu đen tuyền bình thường. Khóe miệng hắn có hơi nhếch lên một chút rồi nói:

“Mười bảy người các ngươi đi ra đi”.

Lời vừa ra, cả vùng không gian xung quanh liền ngưng trệ lại, gió đang thổi cũng phải đình chỉ, không biết có phải trùng hợp quá hay không nhưng với Khương Hy thì hắn tương đối hài lòng, loại tình huống này thực sự rất vừa ý hắn, vô tình cũng tạo cho hắn thêm một loại đại thế chưởng khống toàn cục.

Một lát sau, vẫn không có người nào xuất hiện, hắn cũng không ngoài ý muốn, dù sao hắn cố tình nói ra con số mười bảy cũng là đang ám chỉ cho những người đang ẩn nấp kia biết mà dè chừng nhau. Mười bảy người đồng loạt nhìn chằm chằm vào hắn thì tự nhiên không đến từ cùng một thế lực. Mà mỗi thế lực thì lại có nhiều cách để ẩn tàng bản thân, thực lực phong phú, muôn hình vạn trạng, muốn trốn kiểu gì cũng có.

Khương Hy trầm mặc một chút, sau đó liền phất tay áo sang một bên rồi thôi động linh thức của mình, theo đó, toà phù trận xung quanh trạch viện ngay lập tức được khởi động, thiên địa linh khí trong không gian bên ngoài trong khoảnh khắc ngắn đã chạy thẳng vào bên trong nơi bế quan cả Lăng Vân. Hắn cố ý làm như vậy một phần là trợ giúp đối phương, một phần là muốn trói buộc đám người kia lại.

“Võng Lâm Phù Trận . . . Kh . . .”.

“Khoan đã, Hồng cô nương mau dừng tay”, một giọng nói đột nhiên vang lên trong hư không, rồi sau đó, hàng loạt bóng người liền hiện ra bên ngoài, con số cũng vừa vặn đạt mức mười bảy như hắn nói từ trước.

Cả mười bảy người này quay sang nhìn nhau rồi tự thành lập một loại ăn ý chung mà bảo trì khoảng cách của mình.

Dựa trên khí tức, Khương Hy đại khái cũng nhìn ra được toàn vẹn Thập Đại Chính Phái ở trước mặt, sau đó là có Tam Đại Hoàng Triều, Hiên Viên gia, Dạ Ma cùng Quan Nhân Các. Riêng Quan Nhân Các thì đến tận hai bạch bào nhân, hiển nhiên cũng đã cho thấy tầm quan trọng cho sự tồn tại của hắn rồi.

Về phần Tam Đại Hoàng Triều, trừ bỏ Đại Nhật ra thì hắn sẽ không vạch trần hai Hoàng Triều còn lại. Bởi đây là rủi ro chính trị, không thể tuỳ ý làm ẩu, cũng không thể tuỳ ý nói ra miệng.

Khương Hy nhìn qua bọn hắn một lượt rồi cười khanh khách mấy tiếng nói ra:

“Các ngươi đi ra ngoài từ trước có phải tốt hơn không”.

Một trung niên nhân từ tốn hạ phi kiếm xuống dưới đất rồi khom người hành lễ:

“Gặp qua Hồng cô nương, đã thất lễ rồi”.

Khương Hy gật nhẹ đầu, hắn đưa mắt nhìn sang những người còn lại, biểu hiện bình thường không để lộ gì đặc biệt nhưng không hiểu sao, những người bị hắn nhìn lấy lại rùng mình lạnh hết cả sống lưng. Thế là bọn hắn cũng cội vàng hạ phi kiếm xuống rồi từ tốn hành lễ rất đường hoàng.

Khương Hy khá hài lòng với động tác này, dù sao cũng rất thức thời, huống hồ, thực lực của bọn hắn cũng không tính là mạnh, cao nhất cũng chỉ có Kim Đan cảnh sơ kỳ, còn thấp nhất cũng là Ngưng dịch cảnh đỉnh phong. Đối với loại lực lượng này, cho dù cả mười bảy người có cùng lên thì hắn cũng dư sức nghiền ép.

“Các vị theo dõi ta mấy ngày nay không biết có thu hoạch được gì không?”, hắn bình tĩnh hỏi.

Nghe vậy, đám người quay qua nhìn nhau, nói thật thì bọn hắn cũng không biết nên đối mặt sao với tình huống này, hơn nữa, bọn hắn cũng chẳng lấy được thông tin đáng quý gì. Nếu có thật thì cũng sẽ không nói ra ở đây. Ai bảo nguyên một chỗ này toàn là ‘người cùng ngành’ cả làm gì.

Trung niên nhân trước đó giả vờ ho khụ khụ một chút cho đỡ ngượng rồi mỉm cười nói:

“Hồng cô nương thâm tàng bất lộ, chúng ta vô lực, chỉ có thể nắm hành tung, không thể nắm được nhiều hơn”.

Khương Hy mỉm cười, hắn nhìn trung niên nhân này một chút rồi nói:

“Vị đạo hữu này không biết đến từ nhà nào?”.

“Hạo Nhiên Thư Viện”, trung niên nhân từ tốn đáp lại, ngữ khí không cao không thấp, thái độ điềm đạm hệt như một thư sinh. Lời cùng người như một, xem ra đúng thật là người của Thư Viện. Mặt khác, ban nãy khi phù trận hiển lộ ra thì đây là người phản ứng nhanh nhất, tự nhiên phải là phù tu có tạo nghệ không tồi.

“Ra là Thư Viện, những năm này các ngươi làm phiền sư đệ ta nhiều thật đấy”.

Trung niên nhân khụ khụ vài tiếng biểu lộ cho sự ngại ngùng nhưng phần nhiều là thất thố. Bị chỉ đích danh như vậy, ai mà lại không ngại được, xem như Thư Viện bày tỏ thái độ thèm muốn Khương Vô Nhai thì cũng không có vấn đề gì quá lạ. Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ, Thư Viện không thể từ bỏ được.

Những người khác tuy không nói nhưng trong lòng cũng cười thầm, chỉ cần người khác gặp nạn thì bọn hắn tự nhiên vui lòng đẩy tay một chút, chỉ là ở trước mặt vị cô nương thần bí này, bọn hắn vẫn gặp áp lực lớn nên không dám biểu lộ quá thừa thãi.

Trung niên nhân nhanh chóng lấy lại sự thất thố của mình rồi nghiêm túc nói:

“Hồng cô nương, ybhYy cô nương cho gọi . . . chúng ta ra đây không biết có việc gì không?”.

Lời vừa ra, những người khác cũng âm thầm dỏng tai lên để nghe, bộ dạng thành thục không chịu nổi.

Khương Hy nhún nhẹ vai rồi đứng dậy đi ra khỏi gian phòng đang mở cửa toang của mình. Bước chân của hắn rất nhẹ, mỗi một lần hạ chân xuống là mũi chân lại tiếp trước tiên. Mặt đất tuy không động đậy nhưng thi thoảng lại như có như không xuất hiện những gợn sóng như thể đang bước trên mặt nước. Mấy tu sĩ Kim Đan cảnh nhận ra mối nguy cơ, ngay lập tức liền vận linh thức lên thủ hộ tinh thần của mình.

Theo tình báo bọn hắn nhận được từ trận chiến ngắn ngủi với Mã Huyền, vị cô nương này còn am hiểu mị công. Mị công cấp thấp không đáng lưu tâm nhưng mị công ở đẳng cấp Kim Đan cảnh thì tuyệt đối là tin xấu đối với những người không sở hữu tinh thần mạnh mẽ.

Khương Hy đương nhiên nhìn ra bọn hắn đang lo gì nhưng hắn cũng chẳng quản lắm, hắn đang rảnh, cho nên mới lựa chọn chơi đùa. Nhiều người đã bắt đầu lầm tưởng Khương Vô Nhai với Hồng Hy, vậy thì hắn sẽ thuận thế đẩy thuyền giúp bọn họ vĩnh viễn lầm tưởng luôn.

Nếu Khương Vô Nhai là một người điềm tĩnh, nhẫn nại, không ham chiến và luôn biết cách ẩn mình thì Hồng Hy sẽ là người ‘nghịch ngợm’, không ngại chiến và thích thử chiêu với bất cứ ai nàng muốn. Với thiết lập sẵn ở trong đầu này, hắn tự nhiên không ngại phô trương thanh thế của mình một chút.

U hương trên người hắn toả ra càng lúc càng mạnh, trong chớp mắt, toàn bộ vùng không gian xung quanh này đã bị u hương của hắn bao phủ hết lại rồi.

Cùng lúc đó, xung quanh căn phòng đang bế quan của Lăng Vân, một toà phù trận khác cũng hiện lên rồi bao phủ lại, ngăn cách hai không gian độc lập ra với nhau. Lăng Vân đang đến thời khắc mấu chốt để đột phá Kết Đan cảnh, hắn đương nhiên sẽ không để những người khác làm phiền.

Đương nhiên, động tác nhỏ này của hắn rất kín đáo, chẳng có ai có thể phát hiện ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy.

Ở ngoài sân, gần mười tu sĩ Ngưng Dịch cảnh đã ngã lăn quay ra đất rồi lăn lộn mấy vòng trông khó chịu vô cùng. Làn da đỏ rực như một con tôm luộc, dục vọng xác thịt nổi lên muốn mờ mắt, hai tay cào cấu khắp nơi ở trên người đến mức máu cũng phải rỉ ra. Mấy nữ tu thì ý thức được sự đáng sợ của tình huống này nên đã nhanh chóng tế ra thủ đoạn phòng hộ mạnh nhất của mình để tự bảo vệ bản thân khỏi các nam tu.

Lại qua tiếp vài giây, lần này, các tu sĩ Kết Đan cảnh cũng bắt đầu không chịu đựng nổi nữa rồi. Bọn hắn mang theo dục vọng cháy bỏng của mình lao đến chỗ Khương Hy như tên bắn. Nét mặt . . . dâm tiện không cách nào che giấu được.

Mặc dù biết rõ năng lực của Sắc Dục Thiên có thể điên đảo chúng sinh nhưng loại điên đảo mất mỹ cảnh thế này thì Khương Hy cũng chán ghét không thôi. Hắn nhanh chóng nhón chân trên mặt đất, mấy gợn sóng mờ nhạt một lần nữa lại hiện lên.

Gợn sóng toả ra tứ phía, trạch viện biến mất đi mất không còn chút hình dạng nào, thay vào đó, một hồ nước nông rộng vô tận lại hiện ra, không gian xung quanh cũng chìm nghỉm vào bên trong bóng tối vô tận. Ở giữa trời cao, một vầng trăng đỏ đã hiện ra giữa trời, tựa như một vị quân vương chân chính của màn đêm.

“Nguyệt Vực - Thiên Thu Tuế Nguyệt”.

Rắc!

Trên cơ thể mấy tu sĩ Kết Đan cảnh đang lao về phía hắn, từng đường nứt đột nhiên xuất hiện. Theo đó, chúng càng lúc càng lan ra hết toàn bộ cơ thể, hồng quang toả ra từ chúng nhiều đến mức không cách nào tả được.

Không lâu sau đó, bọn hắn lập tức vỡ tung ra rồi tiêu biến thành quang vụ trôi vào bên trong hắc ám vô tận, đến việc chạm vào vạt áo Khương Hy cũng không thể nào làm nổi.

Rắc!

Những đường nứt liên tục xuất hiện ở trên cơ thể của các tu sĩ Ngưng Dịch cảnh, hiển nhiên, bọn hắn không đời nào chống lại được sự huỷ diệt kinh người của Thiên Thu Tuế Nguyệt. Bọn hắn lần lượt vỡ tan ra thành từng mảnh rồi tiêu biến hẳn đi, để lại sự sợ hãi tột độ ở trên mặt ba tu sĩ Kim Đan cảnh duy nhất.

“Không thể nào . . .”.

“Là . . . Là Giới”.

. . .

. . .

PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Mê Truyện Chữ (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!

Tác cảm ơn!

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm