Huyền Lục

Chương 629: Bất khả tư nghị



Ở phía đối diện, Mã Huyền nghe điều kiện xong thì khóe miệng nhịn không được mà co rút lại. Cái giá này không hề nhỏ một chút nào, người không rõ thiên tài địa bảo thì không biết được mấy thứ Khương Hy nói là gì nhưng một trăm vạn linh thạch là một con số mà ai cũng có thể mường tượng ra được. Đối với một tu sĩ Kim Đan cảnh, đó chắc chắn là một con số đủ sức khiến người động tâm.

Bất quá Mã Huyền không phải người không có tiền, một trăm vạn linh thạch đối với hắn không là gì nhưng Thương Nham Sâm, Liệu Khí Đan cùng Thông Linh Thảo lại là vấn đề khác. Cho dù hắn có tiền thì cũng chưa chắc có được mấy món thiên tài địa bảo này, chúng rất hiếm, nhất là Thương Nham Sâm, bắt buộc phải đi sâu vào bên trong lòng núi lửa thì mới có cơ hội hái được. Và trùng hợp thay, trong giới chỉ hắn bây giờ . . . vừa vặn có ba củ.

Hắn cố gắng nặn ra một nụ cười như muốn hoà giải rồi nói:

“Hồng cô nương, cái giá này . . . có phải hơi lớn quá rồi không?”.

“Ồ? Vậy ra ngần đấy rẻ hơn thanh đao này sao?”, Khương Hy giả vờ ngạc nhiên, Địa Khí tập trung về đầu ngón tay càng lúc càng nhiều, lực của hắn cũng gia tăng không ít.

Mã Huyền đã chung đụng với thanh đao yêu quý của mình nhiều năm, tự nhiên cảm ứng được một cổ áp bách kinh người phát ra từ hai ngón tay của đối phương. Hắn có cảm giác, nếu không đồng ý với điều kiện của đối phương, thanh đao này của hắn nhất định sẽ bị người ta huỷ.

Thượng phẩm pháp khí dễ bị phá bỏ lắm sao?

Đương nhiên là không nhưng hắn vẫn có cách để phá, chỉ là hao tổn quá nhiều. Vị cô nương trước mặt đây trông nhẹ nhàng như vậy, chắc hẳn trong người có thủ đoạn làm được chuyện đó.

Tu luyện đến được tầng cấp tu vi này, thượng phẩm pháp khí thật sự là một trong những chủ bài để nâng cao thực lực, hơn nữa nó còn được ôn dưỡng ở bên trong Kim Đan của tu sĩ nên mối liên hệ thật sự rất mật thiết. Thượng phẩm pháp khí vỡ tan thì bản thân tu sĩ cũng sẽ gặp trọng thương nặng nề. Không bế quan mấy năm thì không có chuyện chữa lành được.

Mã Huyền suy nghĩ một hồi, sau đó liền cắn răng nói:

“Được, ta đồng ý với giao dịch của cô nương”.

Nghe vậy, Khương Hy liền thả hai ngón tay của mình ra, một luồng kình phong lập tức bùng phát ra tứ phía. Mấy tu sĩ xung quanh liền vận linh thực lên thủ hộ đồ vật xung quanh, tránh cho chúng bị bay lên loạn xạ, đồng thời trong lòng cũng âm thầm hít vào một hơi lạnh.

Rốt cuộc lực lượng phải kinh khủng như thế nào thì mới có thể nén nhiều không khí đến như vậy?

Bọn hắn liền bất khả tư nghị, trong đầu cấp tốc suy nghĩ xem vị cô nương thần bí này là ai, liệu có phải cao đồ của đại tông môn nào không. Chỉ trong chốc lát, hàng loạt ánh mắt đã tập trung về phía Khương Hy, ý tứ dò xét lộn xộn khác nhau, có người thì âm thầm, có người lại công khai.

Mã Huyền nhanh chóng rút đao về rồi lấy ra một cái giới chỉ ném cho Khương Hy. Sau đó không thêm lời nào nữa mà trực tiếp quay đầu mang Từ Vương Long còn đang đứng trơ ra đó không hiểu chuyện gì.

Khương Hy không để ý đến hai người đó, hắn vận dụng linh nhãn lên nhìn vào bên trong giới chỉ một hồi rồi mỉm cười hài lòng. Quả nhiên là Thương Nham Sâm cùng Thông Linh Thảo, Mã Huyền này đúng là đại tài INrfAD khí thô.

Hắn nhanh chóng lấy ra hai củ Thương Nham Sâm cho vào bên trong giới chỉ mình, phần còn lại trực tiếp đưa cho Lăng Vân.

“Cái này . . . có hơi lớn quá rồi không?”, Lăng Vân ấp úng nói.

“Là lễ bồi thường của ngươi, lớn hay nhỏ gì thì cũng là của ngươi rồi, nhất là Thông Linh Thảo, lựa chọn thời cơ tốt mà dùng”, Khương Hy từ tốn đáp.

Lăng Vân không xoắn quýt nữa, Khương Hy đã bày tỏ thái độ rồi nên cũng không có thêm ý kiến. Mặt khác, hắn cũng không quản chuyện đối phương cầm hai củ Thương Nham Sâm, dù sao thì cũng là người đưa ra điều kiện, tự nhiên có tư cách cầm một ít.

Bên cạnh đó, dược lực của Thương Nham Sâm quá mạnh, lấy tu vi Ngưng Dịch cảnh đỉnh phong của hắn bây giờ không cách nào có thể chịu nổi. Cho hắn một củ là đủ nhiều rồi.

Trong lòng Lăng Vân bây giờ tràn ngập ấm áp, loại cảm xúc này rất hiếm khi xuất hiện ở hắn, xem như đạo tâm tan vỡ cũng chưa từng xuất hiện qua. Đối với người vốn dĩ đã cô đơn như hắn thì trừ sư phụ ra, Khương Hy là người duy nhất nghĩ cho hắn nhiều đến thế. Hắn cảm động cũng là chuyện thường, đồng thời trong lòng cũng âm thầm quyết định, về sau nhất định phải báo đáp lại mới được.

Mặc dù hắn biết mình không thể nào thành đạo lữ của Khương Hy nhưng báo đáp không liên quan đến chuyện đạo lữ, chỉ cần có mối liên hệ giữa người với người là đủ. Hắn không cầu gì nhiều, chỉ cần đối phương về sau đừng quá xa lánh hắn là được.

Tiếp theo, Lăng Vân đưa linh thức của mình vào bên trong kiểm tra một chút, Liệu Khí Đan, Thông Linh Thảo, với hai thứ này, hắn thật sự có đủ niềm tin để đột phá Kết Đan cảnh.

Về phía Khương Hy, hắn không phải người mù, tự nhiên cảm nhận được tâm tình của Lăng Vân có chập chờn, loại chập chờn này khiến hắn khổng rõ là tốt hay xấu nhưng nếu trực giác không phản ứng gì thì chắc cũng không có việc gì đến mức cần phải để tâm.

Hắn có niềm tin với năng lực của Lăng Vân, dù sao không phải ai cũng có khả năng trui rèn thân thể mình lên đẳng cấp Bán Tiên Thiên Minh Kiếm Thể nhanh đến như vậy. Cho nên một đường đột phá này nhất định sẽ không có vấn đề.

Liệu Khí Đan giúp khôi phục linh lực trong thời gian ngắn, cũng đủ sức để giúp cho quá trình Kết Đan trở nên thuận lợi hơn. Đương nhiên, Khương Hy cũng tin Lăng Vân hiểu lợi hại của việc dùng đan dược phụ trợ trong quá trình đột phá. Bởi vì vậy, hắn mới cần lấy Thương Nham Sâm để bù đắp vào chỗ tai hoạ ngầm đó. Mặt khác, trong lòng hắn có ma chướng, nhất định phải cần có Thông Linh Thảo để bảo trụ tinh thần, từ tốn trảm đi ma chướng của chính mình.

Nói không ngoa thì Khương Hy đã trải đường đầy đủ hết cho hắn rồi. Nếu hắn còn không đột phá được Kết Đan cảnh nữa thì đúng là quá vô dụng.

Còn về phần tại sao Khương Hy lại biết Mã Huyền có Thương Nham Sâm ở trong người thì cũng chẳng có gì khó đâu. Lúc đó, hắn vốn đang nghĩ cách làm thế nào để Lăng Vân đột phá thuận lợi thì Mã Huyền xuất hiện, Thực Dục ý cảnh vốn đang ngủ say nay lại đột nhiên thức giấc, năng lực ‘tầm bảo’ lập tức phát huy đến cực hạn. Nhờ đó, hắn biết được trong người đối phương có thứ hắn cần.

Hắn có linh nhãn, tự nhiên dư sức nhìn xuyên qua giới chỉ của đối phương mà không đánh rắn động rừng. Thẳng thắn mà nói, Mã Huyền đúng thật là đưa than sưởi ấm ngày đông, lúc nào hắn không hiện, đúng vào ngay lúc cần thì lại hiện. Vận mệnh quả thật là thứ kỳ diệu mà, ngày sau phải nhắc Tuyết Lam học tập kỹ thứ này từ Thần Cơ lão nhân mới được.

. . .

. . .

Cùng thời điểm đó, Mã Huyền cùng Từ Vương Long đã rời đi khỏi tửu lâu được một đoạn khá xa nhưng tốc độ vẫn không hề có dấu hiệu sẽ thuyên giảm. Gọi là như vậy vì từ lúc rời khỏi đó đến giờ, Mã Huyền vẫn luôn mở tốc độ nhanh nhất của mình để di chuyển, đến mức Từ Vương Long ở phía sau cũng đuổi không kịp, đành phải mở miệng nói:

“Sư huynh, chờ ta”.

Mã Huyền không nghe, Từ Vương Long liền trực tiếp gia trì linh lực lên cuống họng rồi rống lên một tiếng:

“Sư huynh!”.

Lúc này, Mã Huyền mới thực sự nghe được, hắn nhanh chóng ngừng lại, mồ hôi sau lưng không biết từ lúc nào đã ướt đẫm hết cả toàn bộ y phục trong rồi. Hơi thở của hắn có chút hơi đứt quãng, một tay cầm đao ban nãy đến giờ vẫn còn run nhẹ không ngừng. Hắn nắm chặt tay lại rồi hít vào một hơi thật sâu để bình tâm.

Từ Vương Long tranh thủ cơ hội này tiến lại gần hắn rồi nói:

“Sư huynh, ban nãy sao ngươi lại nhượng bộ nữ nhân kia vậy?”.

Mã Huyền liếc mắt sang nhìn hắn như một thằng ngốc rồi nói:

“Vương Long, theo ngươi, người mạnh nhất trong tầng lầu đó là ai?”.

Hai mắt Từ Vương Long có chút hơi đổi, sắc mặt hắn nhanh chóng chuyển thành vẻ nghiêm túc rồi suy tư thật cẩn thận, không bao lâu sau, hắn cẩn trọng đáp lại:

“Theo như những gì ta cảm nhận được, người mạnh nhất hẳn phải là kẻ ngồi ngay góc trái hướng ra ban công của tầng lầu đó, khí tức của hắn rất mạnh nhưng lại nội liễm vô cùng. Sát khí của hắn cũng hùng hồn không kém, hẳn rất quen với việc chém giết, nhưng nếu so với sư huỳnh thì vẫn còn kém một bậc”.

Mã Huyền gật đầu, hắn tùy tiện tìm xuống một chỗ thuận tiện để ngồi xuống rồi nói:

“Ngươi nhìn nhận không sai nhưng lại sai ở một điểm chết người”.

“Mong sư huynh chỉ giáo cho”.

“Kẻ đáng sợ nhất không phải là kẻ có sát khí mạnh nhất, mà là kẻ giấu mình sâu nhất”, Mã Huyền nhàn nhạt nói.

“Giấu mình sâu nhất? . . . Là nữ nhân đi cùng với Lăng Vân sao?”.

“Đúng vậy, nàng cực kỳ mạnh, tầng lầu đó chỉ dành cho tu sĩ Kim Đan cảnh sơ kỳ nhưng ta có thể cảm nhận được, nàng mạnh hơn rất nhiều so với một sơ kỳ cảnh, thực lực chí ít cũng đạt đến tầng cấp trung kỳ, mà thậm chí là cả hậu kỳ”.

“Cái gì? Nàng mạnh đến như thế?”, Từ Vương Long giật mình nói.

Mã Huyền gật đầu, đây không phải lúc bảo trì mặt mũi, dù sao thực lực của đối phương vẫn rất mạnh, ban nãy chỉ cần hắn quyết định sai một chút thôi là phải trả một cái giá không hề nhỏ đâu. Mặc dù hắn là Kim Đan cảnh sơ kỳ đỉnh phong, chiến lực có thể so với bất kỳ tu sĩ nào dưới hậu kỳ cảnh nhưng đối mặt với đối phương, hắn không có cảm giác mình sẽ thắng được.

Chưa kể ban nãy khi thanh đao của hắn bị giữ lại thì một cỗ lực lượng vô hình của phù văn đã phong tỏa hết cả tầng lâu. Loại lực lượng này rất nhỏ, hơn nữa lại còn ẩn rất sâu nên không một ai biết được.

Nguyên danh ‘cô lập’ hắn nói trước đó chính là chỉ ý này. Trước mắt, đối phương chỉ nhắm mỗi hắn nên hắn mới có thể cảm nhận được nguy hiểm nhưng nếu muốn, toàn thảy cả tầng lầu này có hợp sức lại cũng không phải là đối thủ của vị cô nương kia. Phù đạo tông sư một khi đã hoàn thiện phù trận của mình thì đồng giai gần như không có đối thủ ngoài kiếm trận của kiếm tu và côn trận của Phật Môn.

Mã Huyền là người cao ngạo, chuyện này chính hắn công nhận bởi hắn có tư bản để cao ngạo. Nhưng hắn có thể tu luyện đến giờ này tự nhiên không phải là một thằng ngốc, nếu đã xác định không đánh lại được, vậy thì nhất định phải nhượng bộ, cố gắng làm mọi cách để bản thân mình có thể hạn chế rủi ro nhất.

Tại Nam Vực, người mạnh nhún nhường một người mạnh hơn là chuyện hết sức bình thường, không có gì phải xấu hổ, dù sao người ta cũng không hơi đâu đi bàn tán xôn xao. Nam Vực là đất vô pháp vô thiên, luật lệ khó kiềm chế được hành động của tu sĩ, ai biết được nếu bàn tán xôn xao vớ vẩn thì có bị người chém không chứ.

Mã Huyền trầm tư một hồi, hắn hít thở vào một hơi thật sâu nhưng da gà da vịt trên người vẫn chưa chịu lặn xuống, hắn nhịn không được nhìn về hướng tửu lâu kia một chút. Hắn đã chạy ra hơn mười dặm rồi mà vẫn còn cảm thấy áp lực kinh khủng của nữ nhân kia. Đây gần như đã vượt qua giới hạn của một tu sĩ Kim Đan cảnh sơ kỳ rồi.

Không lẽ nàng thuộc trung kỳ cảnh?

Không có khả năng, lấy tu vi đó của nàng, đại năng của tửu lâu không đời nào để nàng ngồi ở tầng lầu đó được, xem như có liên quan đến Lăng Vân thì Lăng Vân cũng sẽ được ‘hưởng ké’ nàng mà đi lên trên thôi.

Nói như vậy, nàng là Kim Đan cảnh sơ kỳ nhưng thực lực mạnh vượt trội thật sao?

Bất khả tư nghị, bất khả tư nghị. Loại người này quá mức đáng sợ rồi.

Nghĩ đến đó, Mã Huyền nhanh chóng mang theo Từ Vương Long rời đi, còn về phần trận chiến của Từ Vương Long với Lăng Vân thì bỏ đi, nữ nhân kia còn ở đó thì đánh đấm có thắng thì chính hắn cũng ăn không tiêu.

Xem ra phải đợi một thời cơ khác thôi.

. . .

. . .

PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!

Tác cảm ơn!

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm