Hệ Thống Wechat Thần Cấp tại Tam Quốc

Chương 93: Lưu Bá Ôn bày diệu kế, đêm hạ Uyển Lăng



Keng! 

“Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa!” 

Keng! 

“Trời khuya đêm vă ́ng, đề phòng đạo tặc!” 

Gần một giờ sa ́ng, thành Uyển Lăng chìm sâu vào yên tĩnh, chỉ co ̀n tiếng gõ chiêng và âm thanh to kho ̉e của người canh phu vang xa. 

Canh Phu la ̀nghê ̀khá quan tro ̣ng từ thời cổ đại cho đê ́n trung đại Trung Quốc,trước khi đô ̀ng hồ chưa xuất hiện và co ́nguồn gốc tư ̀ thơ ̀i Xuân Thu Chiến Quốc. Vào thời xưa, để nắm được thơ ̀i gian trong nga ̀y, người Trung Quốc cổ đại sẽ theo dõi mặt trời. Nhưng đêm đê ́n thì cách này vô dụng, do đó chính quyền đã tuyển những người đa ́ng tin cậy, có sức kho ̉e và giọng to đê ̉la ̀m công việc nhắc nhơ ̉về vấn đê ̀phòng chống trộm că ́p và hỏa hoạn. 

Màn đêm âm u lạnh lẽo, con he ̉m nhỏ vă ́ng tanh người qua lại đột nhiên có một tia sáng đầy chết chóc lóe lên, canh phu tuần tra chưa 

ki ̣p phản ứng đã sững người lại, cơ thể la ̉o đảo rồi ngã vào vòng tay của một kẻ áo đen lạ mặt. 

“Giấu xác đi.” 

Một người áo đen kha ́c huơ con dao trong tay ra lệnh. 

Lát sau, mô ̣t người cầm chiêng đội mũ vãi trên đâ ̀u, la ̣nh lùng bươ ́c ra khỏi con hẻm vắng, vừa đánh chiêng vư ̀a hô to: 

“Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa!” 

Tất ca ̉mo ị thứ vâ ̃n bình thường như bao ngày. Chỉ là mỗi khi người kia đi đươ ̣c va ̀i chục mét, sẽ có hơn hai mươi người áo đen lén lút bước theo sau, chăm chú theo dõi động tĩnh xung quanh, bước chân nhẹ nhàng không tiếng đô ̣ng. 

Tên canh phu giả dạng đi chưa được hai mươi bươ ́c, bỗng nhiên bật cười thâ ̣t lớn, những người áo đen sau lưng lập tức chìm sâu vào bóng đêm vô tâ ̣n. Một nhóm lính tuâ ̀n tra tình cờ đi ngang qua, gã đội trưởng hất hàm hỏi: 

“Ê thằng kia, lúc na ̀y xa ̉y ra chuyện gì? Sao nhi ̣p hô của ngươi lại bị ngắt quãng?” 

Tên canh phu vội vàng khom người cươ ̀i nịnh nọt: 

“Ấy â ́y đại nhân, lúc này do ta mắc tiểu qua ́, nhịn không được nên

trốn vào một góc để xả nước cư ́u thân mà thôi. Chuyện này… ngài bỏ qua nhé?” 

Gã đội trưởng gật đầu: 

“Thời điểm này rất nhạy ca ̉m, tin báo về cuộc chiến tranh giữa chúng ta và nhà họ Viên đang có vẻ không đươ ̣c tốt lắm, ta thấy chúa công trước khi khởi binh sắc mặt râ ́t tệ. Ừ đươ ̣c rồi, nếu như ngươi phát hiện ra cái gì, nhất đi ̣nh phải báo cáo ki ̣p thời, nghe rõ chưa?” 

Tên canh phu vô ̣i vàng đáp lời: 

“Yên tâm yên tâm, ta đa ̃nhơ ́kĩ lời của đa ̣i nhân.” 

Gã đội trưởng chẳng muốn nhiều lời làm gi ̀, la ́ch người bước qua khỏi tên canh phu, tiếp tục bươ ́c về phía trước tuần tra, nhưng bọn hắn mới đi chưa được năm bước, sa ́t khí mạnh mẽ tư ̀bốn phía đã ập thẳng vào mặt. Vơ ́i kinh nghiệm trong nghê ̀, gã nhận ra đã co ́ chuyện lớn xảy đê ́n, tuy nhiên hơn hai mươi mũi phi đao lâ ̣p tức bay ra, gã thơ ̉dài rồi nặng nê ̀nga ̃xuống. 

Máu tươi chảy khắp nơi, mùi tanh tưởi dâ ̀n dâ ̀n bốc lên cao. Tên canh phu thấy vậy vội vàng ra lệnh: 

“Các anh em nhanh chóng thay quần a ́o!” 

Lát sau, một nhóm lính tuần tra la ̣i tiếp tục xuất hiện trên đường nhỏ. Tên canh phu giả dạng thì thầm với đồng bọn:

“Mục tiêu của chúng ta là cổng thành, tất cả theo ta, hành động tự do tùy theo hoàn cảnh.” 

Nho ́m lính tuâ ̀n tra và như ̃ng người a ́o đen cúi người thi lê ̃: “Tuân lệnh!” 

Keng! 

“Thời tiê ́t hanh khô, cẩn thận củi lửa!” 

Keng! 

“Trời khuya đêm vắng, đê ̀phòng đa ̣o tặc!” 

…….. 

Mười lăm phút trôi qua, tên canh phu đa ̃đi đê ́n trước cổng thành, hă ́n rụt rè hỏi: 

“Đa ̣i nhân, hôm nay ta không ổn lắm, có thể cho ta xin ngụm nước được không? Na ̃y giờ ta hô liên tục hơn một tiếng, câ ̀n cổ đa ̃khô hơn cả sa mạc Hung Nô rồi.” 

Binh sĩ thủ thành liếc nhi ̀n hă ́n từ trên xuống dưới, nhíu mày suy nghĩ rồi phất tay: 

“Thấy ngươi cũng tội, thôi kệ vậy, trên yên ngựa của ta có túi nước, cư ́ tha ́o xuống, uống bao nhiêu thì uống.” 

Tên canh phu vội vàng gật đầu:

“Ta ̣ ơn đại nhân.” 

Sau đo ́chạy đến uống ừng ực như chê ́t khát khiến binh si ̃thủ thành lắc đâ ̀u. Uô ́ng xong hắn chép miệng rồi bước đến kế bên binh sĩ thu ̉ thành: 

“Cảm ơn đại nhân, ta không biê ́t lấy gì để báo đáp ngài.” 

“Ha ha, đê ̀u là những người cùng khổ, ngươi thi ̀có cái quái gì để ba ́o đáp ta chư ́?” 

“Ồ, phải báo đáp chứ!” 

“Ha ̉…” 

Tên canh phu bỗng rút một thanh đao ngă ́n tư ̀bên hông ra chém mạnh va ̀o cổ tên binh si ̃thu ̉tha ̀nh, rồi phi thẳng con dao về một hướng, giết luôn tên co ̀n la ̣i đang sửng sô ́t chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. 

Đa ́ng tiếc ca trực hôm nay có tổng cộng bốn tên li ́nh, hai tên chết thì vẫn còn lại hai, chúng trưng gương mặt kinh hãi ra: he ́t lớn: 

“A ́! Người đâu, quân địch tập kích!” 

Các binh sĩ đứng trên những đoa ̣n tường tha ̀nh khác lập tức chạy đến cứu viện. Đu ́ng vào lúc này, một nhóm lính tuần tra đang dạo bước tiến đến, thấy vâ ̣y đô ̣i phó đội tuâ ̀n tra vội vàng kêu khàn cả giọng:

“Các ngươi đến rất đúng lúc, trong thành có gián điệp ẩn nấp, lập tức chạy đi ba ́o tin cho Trần đại nhân!” 

“Thưa đại nhân, chuyện gì đang xảy ra?” 

“Ngươi điếc ha ̉, ta nói có gia ́n điê ̣p, sau ngươi co ̀n không đi….” 

Tên lính tuần tra cười hung ác nhìn gương mặt đờ đẫn của đội phó và ngọn gia ́o đang că ́m xuyên qua lồng ngực hắn, trả lời một cách bỡn cơ ̣t: 

“Xin lỗi đội phó, ngươ ̀i ngươi đang cần bắt lại chính là chúng ta, nên la ̀m sao chúng ta có thể chạy đi báo cho Trần đại nhân được? Các anh em, giết!” 

Tâ ́t ca ̉những quân sĩ phe Viên Hoa ̀n lẻn va ̀o trong thành làm gián điê ̣p đê ̀u là tinh nhuệ dưới trướng Ly ́Tồn Hiê ́u, ke ̉làm Ngũ Trưởng, ngươ ̀i làm Thâ ̣p Trưởng, tên canh phu lúc nãy đa ̃lên đến chư ́c Đô Ba ́. Mỗi người bọn họ đã chém chết ít nhất bảy tám người, xác chết nằm la liệt xung quanh cổng tha ̀nh. Lính tuần tra giả dạng đang cố sức quấy rối tuyê ́n phòng thủ ơ ̉cổng thành, còn nhóm a ́o đen thì đang thuận thế giết tơ ́i nơi. 

“Đừng ham chiến, mau phóng a ́m hiệu!” 

Một giây sau, một chùm pháo trên đầu thành bay lên trời nổ lốp bô ́p, chiếu sáng rực rỡ cả màn đêm huyền diê ̣u.

“Các anh em, mơ ̉cửa thành ra, đo ́n đại quân chúng ta va ̀o!” 

Tên canh phu giả dạng hét to, dùng hết sức bi ̀nh sinh chín trâu hai hô ̉kéo mạnh cửa. Kỷ Linh đang mai phục cách đó không xa nhìn thấy pháo hiê ̣u nổ vang trời, giơ Tam Tiên Lưỡng Nhuận đao lên cao và cười lớn: 

“Ba quân nghe lệnh! Theo bản tướng quân xông vào giết đi ̣ch, công ha ̣ Uyển Lăng, giết!” 

“Giết! Giết! Giết!” 

Tiếng hò reo vang lên chấn động cả huyện thành đang ngu ̉ say, Ky ̉ Linh cươ ̃i ngựa đi đầu, xung phong nơi tiền tuyển, dẫn dắt đô ̣i hình đột phá vào cô ̉ng thành. Lúc trươ ́c nhận lê ̣nh đi tấn công Lịch Dương hắn đã bại trận một lần, mà mẹ no ́la ̣i ba ̣i vi ̀lý do ngoài lề chứ không phải thua trên trình độ câ ̀m binh, la ̀m hắn vẫn canh cánh trong lòng. Bây giờ có diệu kế của Lưu Ba ́Ôn tương trợ, cuối cu ̀ng hă ́n đa ̃có thể báo mối thù ngày đó, trả lại sỉ nhục cho kẻ thù. 

Kỷ Linh xông vào bên trong thành, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao múa những chiêu vô cu ̀ng đe ̣p mắt, chỉ thoáng chốc hắn đa ̃mở ra một đường ma ́u, lính phe Viên Hoàn cũng thừa cơ liều chết lao lên. 

Tiếng động lớn lớn như vậy tất nhiên sẽ làm kinh động tướng trâ ́n thủ Uyê ̉n Lăng, cách đo ́không xa một vị tướng thúc ngựa chạy đến,

nghiêm nghị quát lớn: 

“Giặc cướp ơ ̉đâu da ́m đến quấy nhiễu Uyển Lăng?” 

Ky ̉Linh cười lạnh vùng đao chém bay đầu hơn bảy tên lính vây quanh hắn, giục ngựa đến gần đối mặt với vị tướng: 

“Hừ! Bản tướng quân chính là đại tướng Kỷ Linh dươ ́i trướng chúa công Viên Hoàn ở Thọ Xuân, đê ́n đây đê ́n lấy mạng chó của ngươi!” 

Vị tươ ́ng â ́y thở dài, vung vẫy mũi thương: 

“Thì ra la ̀Kỷ Linh, kẻ đa ̃trảm Hoa Hùng ở Toan Táo, ngươi có biê ́t ta, Khổng Thành Phủ ơ ̉Uyê ̉n Lăng không?” 

Khi hai bên sắp cha ̣m va ̀o nhau, Ky ̉Linh đô ̣t nhiên dùng một tay nâng lưỡi đao lên, dùng khí thê ́hùng hậu kinh ngươ ̀i như núi Thái Sơn e ́p đến vi ̣tươ ́ng kia: 

“Thứ ga ̀đất cho ́ngo ́i cũng dám vọng tưởng sánh vai với mặt trời? Thứ đại tướng như ngươi chỉ là phế vật!” 

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên làm lính thủ thành xung quanh run rẩy. 

Khổng Thành Phủ giơ cán thương cố gắng chống lại thế công như vũ bão từ Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, chỉ trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy mô ̣t sức mạnh cực ki ̀khủng bô ́giống như thủy triều tràn vào

cơ thể mình, ép đến tim gan phèo phổi trong bụng rộn ra ̣o hết cả lên. Cổ tay Khổng Thành Phủ cong hẳn lên, gương mặt gồng đến đỏ bừng như quả táo, cắn răng hét lên: 

“Đồ giặc cỏ, sao sức lư ̣c lại lớn như thế?” 

Kỷ Linh gầm thét, tay còn lại thình lình đặt trên thân đao, dô ̀n lư ̣c thêm ba phần nữa, ép cán thương cu ̉a đối phương đến sát vai. 

Bỗng mă ̣t đao được lật ngang lại, Ky ̉Linh đổi chiêu, chém ngang cổ Khổng Thành Phủ. Ma ́u tươi văng tung tóe, một chiếc đầu văng lên cao rô ̀i lăn lông lốc trên mă ̣t đất. Hă ́n thu đao la ̣i, hừ nhẹ: 

“Mẹ kiếp, thứ ngu dốt không biết lượng sức.” 

Nói xong, Kỷ Linh giục ngựa vọt tới trước, càn va ̀o trận hình đối phương: 

“Tướng đi ̣ch đã chết, các anh em, công hạ thành tri ̀na ̀y cho ta!” “Giết giết giết!” 

Quân Kỷ Linh càng đánh càng hăng, giết một mạch tư ̀cô ̉ng thành đến trước phu ̉thái thú mời dừng tay lại, va ̀bắt đầu trấn an dân chu ́ng, quét dọn chiến trường. 

Cô nàng bóng đêm bắt đầu chìm vào giấc ngủ, nhường sân khấu cho ánh bình minh lóe dạng.

Lưu Bá Ôn tựa lưng trên đầu tha ̀nh ngóng nhìn phương xa châ ̣m ra ̃i thơ ̉dài: 

“Kỷ Linh tướng quân, nếu như tại ha ̣ đoán không sai, lúc này Chu Hân đa ̃nhận được tin Uyển Lăng thất thu ̉, thời điểm chúng ta đem ca ́i đầu hă ́n về li ̃nh công đã tơ ́i rồi.”