Hệ Thống Wechat Thần Cấp tại Tam Quốc

Chương 92: Cuộc đi săn trong đêm



Đan Dương, Mạt Lăng. 

Lu ́c này huyện thành vẫn nhô ̣n nhịp như ngày bình thường, những thương nhân lớn nhỏ ho ̀a mình cũng những đoàn xe ngư ̣a dài đằng đẵng cuối chân trời ra va ̀o như thoi đưa, cuô ̣c sống vẫn êm đềm chẳng co ́chu ́t sâ ̀u lo. 

Cha ̀ng binh sĩ lười biếng ngáp da ̀i, gục đầu trên ngo ̣n giáo, khoanh tay dựa vào tường thành ngẩn ngơ nhi ̀n hoàng hôn. Chậc, ca ̉nh mặt trời lặn luôn có nét đe ̣p vô cùng khó tả, đây là thời gian hắn thích nhâ ́t trong ngày, mắt lim dim mơ màng về như ̃ng tháng năm xưa cũ, và mơ về một tương lai đầy ma ̀u sắc. 

Bỗng nhiên không gian xung quanh chợt run lên từng nhịp. 

Người lính cảm nhận rất rõ ràng điều này thông qua bức tường gia ̀ cỗi, một vài âm thanh lạ lùng đan xen vào nhau làm hắn nhức cả đầu. Máu dồn lên não, hắn xoay người bực tức he ́t lớn: 

“Thằng ôn con nào dám phá giấc ngu ̉của la ̃o tử, muốn chết hả?” 

Vừa nói hắn vừa trợn mắt nhìn lên trên cao, nhưng gương mặt nghiêm trọng của các binh si ̃gác thành làm mặt hắn méo xệch, và rồi tiếng trô ́ng trâ ̣n quen thuộc đa ̃nổi lên: 

“Mọi người chú ý, có kẻ địch đến tâ ̣p kích, nhanh chóng đóng cửa thành lại!” 

Đám binh si ̃nghểnh cổ nhìn ra xa, một viên hổ tướng thúc ngựa lao vùn vu ̣t trong gió, bụi tung bay mù mịt sau lưng hắn, che phủ cả bầu trơ ̀i nhạt màu, làm người ta cảm gia ́c phía sau có hàng ngàn kỵ binh 

đang xông trâ ̣n! Ngươ ̀i lính gác cô ̉ng giâ ̣t mi ̀nh sợ ha ̃i, vội vàng xoay người hòng cha ̣y trốn va ̀o bên trong thành, nhưng một mũi tên với tốc đô ̣ khủng khiếp cắm thẳng vào cổ họng, cướp đi tính mạng của hắn. 

Kẽo kẹt! 

Ca nh́ cô ̉ng thành to lớn cao vời vợi đang dâ ̀n đóng lại. 

Các binh sĩ trên tường thành đã trở nên rối loa ̣n, bọn hắn là lính trư ̣c thuộc huyện nhỏ, tất nhiên sức chiến đấu không mạnh, la ̣i chưa từng tham gia trâ ̣n thủ tha ̀nh nào với quân đội chính quy, cho nên đến bây giờ bọn hắn thậm chí còn không mang rổ tên lên đê ́n đầu thành. Một phần lính canh bă ́t đầu quay mông bỏ chạy, mẹ nó quân mình kiểu này thì đa ́nh đấm gì?

Tướng tiên phong Lý Tồn Hiếu cưỡi ngựa chạy đến, ngọn giáo Vũ Vương gầm thét vang trời, nê ̣n thẳng vào cổng thành. Cánh cổng đang să ́p được khép chă ̣t lại bi ̣ một lư ̣c đẩy kinh hoàng hất ngược ra trở la ̣i, những công binh phụ trách đóng mơ ̉cổng bi ̣ đập nát cả gương mặt, máu cha ̉y lênh láng khă ́p mặt đâ ́t. 

Lý Tồn Hiếu cười gằn lướt nhanh như một tia chớp, xoay tròn ngo ̣n giáo Vũ Vương quét mô ̣t chiêu hoành tảo thiên quân xô ngã tất ca ̉ li ́nh huyện vư ̀a xông đến với ý đồ thủ cửa. 

“Ông nội các ngươi Lý Tồn Hiếu ở đây, còn không mau đầu hàng?” 

Lý Tồn Hiếu một tay chém giết, mở rộng không gian cho kỵ binh đang lao nhanh đê ́n hỗ trơ ̣, một bên ho ̀hét phô trương thanh thế, sức mạnh của một người lại ghê gơ ́m hơn cả một đa ̣o quân, khí thê ́ ép cho phe thủ thành không thể thở nổi. 

Đa ́m lính Mạt Lăng vừa nghe ke ̉câ ̀m đâ ̀u la ̀Ly ́Tồn Hiếu nổi danh hung ác, lập tư ́c sợ đến mức ném hê ́t vũ khí đầu ha ̀ng, chă ̉ng hề có chu ́t phản kháng nào cả. 

Đó là Lý Tồn Hiếu đó, mẹ nó một mình hắn mang chưa đến một ngàn kỵ binh đã đánh cho toa ̀n bô ̣ Lư Giang gà bay chó chạy, chẳng le ̃ thằng cha na ̀y tính xài lại chiêu cu ̃, lợi dụng sơ hơ ̉cường công Đan Dương?

Ở những nơi Lý Tồn Hiếu đi qua, tay chân gãy nằm chỏng chơ trên mă ṭ đất, đầu lăn lông lốc, máu chảy bốc lên mùi tanh hôi nồng nặc, chẳng có ai đỡ nổi một chiêu của hắn. 

Cuộc chiến diễn ra chưa được 15 phút, Lý Tô ̀n Hiếu đã ha ̣ được thành Mạt Lăng! 

Nhưng chưa dừng lại ở đó, hắn chuyển mũi nhọn sang mục tiêu tiếp theo. Huyện Đan Dương, nơi sản sinh ra những người lính tinh nhuệ nhất của khu vực. 

……….. 

Tin tình báo về cuộc chiến chả khác gì dịch bê ̣nh, lan tràn khắp nơi làm xôn xao dân chúng. Chu Hân đang rối bời ở sảnh nghị sự, chợt nghe tiếng ba ́o hô lớn từ đằng xa, mô ̣t tiểu binh vội vã chạy vào trong: 

“Đại nhân, xảy ra chuyện rô ̀i, Viên Hoàn ở Thọ Xuân đã phái Lý Tồn Hiếu thống lĩnh hơn nga ̀n kỵ binh đánh thẳng vào Đan Dương!” 

Chu Hân hốt hoảng bật dậy, chỉ thẳng vào mă ̣t tên li ́nh: 

“Cái gì? Ngươi nói hă ́n đánh va ̀o Đan Dương? Lúc này vừa đê ́n mùa thu hoa ̣ch, quân đội nhà họ Viên đã kéo đến rồi sao? Hừ, chắc chắn chúng đê ́n báo thù lâ ̀n thất bại trước kia!” 

Chủ bạ Trần Văn bước ra bẩm tấu:

“Chu ́a công, Lý Tồn Hiếu dưới trướng Viên Hoàn chính là một mãnh tướng hiê ́m co ́của đê ́quốc, hắn từng chi ̉huy một nhóm tám trăm kỵ binh đánh gu ̣c tuyến phòng thủ Lư Giang, bây giờ lại cường công Đan Dương, ý đồ muốn tốc chiến tô ́c thắng. Theo tại hạ thấy, chúa công nên cho ngươ ̀i đào hào dựng thành lũy, lấy tĩnh chế đô ̣ng, phong to ̉a toàn bộ đường đi!” 

Chu Hân lúc này nổi giận: 

“Mẹ kiếp, người ta xách quân đến đánh tới trước mă ̣t ngươi, vâ ̣y mà ngươi co ̀n bảo chúng ta phải đào hào dựng thành đê ̉thủ? Thứ rẻ tiền như Lu ̣c Khang ma ̀đòi sánh vai với ta sao? Dươ ́i trướng của ta có tám ngàn linh tinh nhuê ̣ Đan Dương và hơn mười ngàn bô ̣ binh, Lý Tô ̀n Hiếu có đến cũng phải ngoan ngoãn cút sang một bên.” 

Trần Văn tiếp tục khuyên can: 

“Chúa công, xin người đừng khinh đi ̣ch, đây la ̀tối ky ̣ của nhà binh! Người này ban đầu ở Hổ Lao quan đã đánh cho Lữ Bố bỏ chạy như chó nhà có tang, một ngọn giáo Vũ Vương xuất quỷ nhập thần, co ́le ̃ danh hiệu đê ̣ nhâ ́t mãnh tướng của đế quốc sẽ bị hắn đoạt mâ ́t, tại hạ nghĩ....” 

"Nghĩ con em ngươi! Hắn mà là thiên hạ đệ nhất mãnh tướng? Ly ́ Tồn Hiếu ngoài ngón đòn đa ́nh theo kiểu liều mạng ra thì còn làm được tro ̀trô ́ng gì? Loa ̣i tướng thiê ́u tri ́tuê ̣ như vâ ̣y chẳng đáng

đê ̉ta pha ̉i lo ngại.” 

Trần Văn thơ ̉dài im lặng, cảm thâ ́y vô cùng bất đắc di ̃. Đúng vào lúc này, tiếng cấp báo la ̣i vang lên ngoài cửa sảnh: 

“Chúa công, Lý Tồn Hiếu đã tha ̀nh công hạ gục quân đội ơ ̉Ma ̣t Lăng, lúc này hắn đa ̃áp sát Đan Dương, không lâu nư ̃a sẽ tiê ́n ha ̀nh giao tranh vơ ́i quân ta, mong chúa công hạ lệnh.” 

“Hư ̀, dân chúng huyện Đan Dương tính tình hào sảng dũng mãnh không sợ chết, làm gi ̀dê ̃bị đánh ba ̣i như vậy. Ly ́Tồn Hiếu vừa đánh Ma ̣t Lăng xong, người ngư ̣a còn rất mệt mỏi, vì vậy chưa chắc gây ra được sóng gió gì. Ngươi quay về truyền tin cho tướng quân đang thủ ơ ̉Đan Dương, bảo hă ́n bă ̀ng mọi giá phải trụ vững, bản tướng quân sẽ lâ ̣p tức pha ́i binh ứng cứu!” 

Chu Hân bắt đầu duyệt binh. Khoảng một tiếng sau, hắn đã trang bị đầy đủ và ngồi chê ̃m chệ trên lưng ngựa. Chưa kịp trở tay thay quần áo, mô ̣t tên kỵ binh cưỡi ngựa chạy hô ̣c tốc vào va ̀giơ cao ống trúc trong tay: 

“Cấp báo! Tướng quân, doanh tra ̣i ơ ̉cách đây 400km truyền tin, huyện Đan Dương đã thất thu ̉, huyê ̣n lệnh va ̀tướng quân đã tự sát, Lý Tồn Hiếu vẫn không dừng vo ́ngựa, đang tâ ́n công tới Lật Dương!” 

Chu Hân lập tức giận tím mặt:

“Con mẹ nó! Huyện Đan Dương phòng thủ kiên cố như thế mà vẫn thâ ́t thủ? Tên Lục Trấn ăn hại ngu xuâ ̉n này, co ́mỗi chuyện rút đầu cô ́thủ, đo nǵ cửa không chiến ma ̀cũng không làm xong sao? Mẹ nó tất cả đều là phế vật.” 

Từ khi hắn nhận được tin tình ba ́o đầu tiên, vâ ̃n chưa hết nư ̉a ngày đã có ba phong thư ba ̣i trận gửi đến. Chuyện này làm Chu Hân cảm gia ́c bó buộc tay chân, chă ̉ng biết phải làm sao. 

Thật ra Ly ́Tồn Hiếu chẳng mất đê ́n nư ̉a ngày mới có thể công phá ba tòa thành trì mà là do năng lực tình ba ́o chiến tranh thời cô ̉đa ̣i cực ki ̀rách nát, chờ đến khi người đứng đầu nhận được tin tức thì mọi chuyện đã xảy ra rất lâu rồi. Thời gian quả thật con me ̣ nó không hề trùng khớp. 

Chu Hân tức giận gào thét: 

"Ba quân lập tức xuất phát, ta muốn trươ ́c khi trời tối pha ̉i chạy đến Lâ ̣t Dương, kẻ nào cố ti ̀nh gây trì hoãn, giết chết không tha!” 

Đại quân hung hãn hò reo phi nước đa ̣i đến huyện Lật Dương. Nhưng không ai đê ̉ ý lúc này ở trong thành đang có hơn mười ánh mắt âm thầm theo do ̃i bọn họ. Khi Chu Hân vừa rơ ̀i khỏi Uyê ̉n Lăng, những ke ̉na ̀y cũng đồng thời biến mất không tung tích. 

Lưu Bá Ôn uống một ngụm nươ ́c giải khát, xua tan đi cái nóng cuối

ngày. Hắn chép miệng, Viên Hoàn sở dĩ chi ̉cấp cho Ky ̉Linh ba ngàn kỵ binh co ́hai lý do, một là do thiếu thốn nhân lực nên hắn không ban hành lệnh chiêu binh, thư ́hai là vi ̣ chu ́a công trẻ tuô ̉i này đang muốn kiểm tra năng lực cảu mình. 

Tất nhiên Lưu Bá Ôn muốn tận du ̣ng cơ hội khi quân đội còn i ́t ỏi, dùng thương vong thấp nhất để đô ̉i lấy chiê ́n công vang dội. Như thế mơ ́i co ́thê ̉chứng minh tài hoa của hắn, sớm nga ̀y leo lên chức cao. Cha ̀, không sân si cùng Chu Hân chơi mô ̣t trận lớn quả là điều sáng suốt. Gián điê ̣p đa ̃gửi tin về, điều bây giờ hắn cần la ̀m chi ́nh là tính toán làm sao cho tốt. 

Đê ́n đây Lưu Bá Ôn không khỏi thơ ̉dài, mẹ nó thằng cha Chu Hân mă ̣c du ̀dắt gần hết lính tinh nhuệ theo bên người, nhưng quân thủ tha ̀nh Uyển Lăng vẫn còn hơn ba ngàn người. Bọn hắn lại là kỵ binh hạng nhẹ, cần ưu tiên tốc đô ̣ nên vu ̃khí làm quái gì xách theo được, xem ra không dùng chút thủ đoạn bất ngờ thi ̀không làm nên cơm cha ́o. 

Bóng đêm chết chóc dần bao phủ khắp nơi. Thời điểm hắn phải đo ́ng vai thợ săn sắp sư ̉a bắt đầu!