Dụ Hôn

Chương 118



Lúc Cố Tương tỉnh dậy, mở cửa phòng nhìn vào thấy Giang Trí đang ngủ, biết có lẽ anh mới về lúc sáng nên không quấy rầy anh5 mà đóng cửa lại, đi cho Cổ Noãn Noãn ăn.

Cô giúp việc đang nấu cơm trong bếp, động tác của bà ấy cũng rất nhẹ, thấ6y Cố Tương đã dậy bèn nhỏ giọng hỏi: “Cậu Giang lại trực ca đêm à?” “Vâng.” Cố Tương đáp: “Chắc anh ấy mới về lúc sáng ạ.7”

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Cô giúp việc nói: “Nếu cậu ấy không phải trực ca đêm, bình thường sẽ dậy sớm hơn.” Lúc này m4à vẫn còn đang ngủ thì chứng tỏ là phải trực đêm.

Cố Tương mỉm cười, ngồi xuống. Cô giúp việc hỏi: “Trong nhà nuôi8 mèo à?” “Vâng.” Cố Tương đáp: “Nó gọi Noãn Noãn, tên do Giang Trí đặt đấy ạ.”

“Nuôi mèo này có phiền phức không?”

Cố Tương liếc nhìn Noãn Noãn, cô nói: “Không đâu, chỉ cần cho nó ăn no là được.” Lúc cần đi vệ sinh, con vật nhỏ này sẽ tự đi vào chậu cát mèo, nên không cần ai lo lắng về nó. Cô giúp việc nói: “Vậy là tốt rồi.”
Ăn sáng ở nhà xong, Cố Tương đi đến cửa hàng.

Cô vừa mới đến nơi thì mẹ gọi điện thoại tới.

Cố Tương nghĩ bình thường mẹ cũng không hay gọi điện cho cô nên cô không cho số của mẹ vào danh sách đen, và cũng quên luôn chuyện này.

Bây giờ nhận được điện thoại của mẹ, cô cảm thấy hơi bất ngờ.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô ấn vào nút nhận cuộc gọi, bên trong điện thoại vang lên giọng nói của mẹ cô, “Cố Tương, hôm đó tôi nói cô có mấy câu thôi mà cô đã không vui rồi à? Cô có không vui thì cũng không thể hại chủ của cô như thế chứ? Những năm qua nếu không có chủ của cô, cô có thể trưởng thành được như bây giờ không?”

Giọng của bà Mạnh đầy trách cứ, Cố Tương không hiểu gì, “Con làm cái gì cơ?”

Tại sao mẹ lại bảo cô hại chủ Mạnh?

Ngày đó cãi nhau với mẹ xong, sau khi trở về Cố Tương không để ý đến chuyện của nhà họ Mạnh nữa, cũng không có ý định này.
Rồi bây giờ đổ cái tội gì lên đầu của cô vậy?

Bà Mạnh tức giận lắm, bà ta nói: “Cô nói cái gì với nhà họ Giang hả? Dù tôi có đối xử với cô không tốt thì đó cũng là chuyện của tôi, cô có cần phải xúi nhà họ Giang đi nhắm vào nhà họ Mạnh như vậy không? Cũng vì cái chuyện bé bằng mắt muỗi ấy mà cô báo nhà họ Giang mặc kệ chúng tôi? Cô độc ác thật đấy! Nếu biết có như thế này, lúc chủ Mạnh của cô muốn dẫn cô về nhà, tôi đã không nên đồng ý rồi! Còn chẳng bằng để Mạnh Nghiên lấy Giang Trí cho xong.”

“...” Lời nói của bà Mạnh đầy trách móc, Cố Tương nghe một lúc mới đoán được, hình như việc hợp tác giữa hai nhà xảy ra vấn đề, cho nên mẹ cô mới cảm thấy là do cô nói xấu nhà họ Mạnh với nhà họ Giang.

Cố Tương đương nhiên không làm chuyện này rồi.
Chỉ là...

Cô cũng lười giải thích.

Cô vẫn còn rất tức giận, bèn cố ý châm chọc bà Mạnh: “Bây giờ mẹ đang hối hận vì để con vào làm dâu nhà họ Giang à? Ai bảo lúc ấy mẹ thương Mạnh Nghiên của mẹ quá, sợ cô ta bị Giang Trí khắc chết cơ? Giờ nhà họ Mạnh sống hay chết có liên quan gì đến con? Con chẳng quan tâm đầu!”

Nói xong, Cố Tương cúp máy luôn. Nói một câu khó nghe, cô thật sự chẳng muốn quan tâm đến chuyện của nhà họ Mạnh nữa!

Chỉ là, sau khi cúp điện thoại trong lòng cô vẫn còn có chút nghi vấn: Trước đó chú Đỗ đã hứa sẽ không để cho nhà họ Mạnh xảy ra chuyện, đây cũng là điều kiện để cô kết hôn với Giang Trì.

Giờ xảy ra chuyện gì rồi?

Cố Tương nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho chủ Đỗ, cô muốn hỏi thăm cho rõ ràng. Vừa nghe thấy tiếng của chú Đỗ bên trong điện thoại, Cố Tương đã hỏi luôn: “Không phải lúc trước chú đã cam đoan là các người sẽ xử lý ổn thỏa mọi vấn đề của nhà họ Mạnh à, vậy tình huống hiện giờ là như thế nào?”
Chú Đỗ vuốt mồ hôi rồi nói: “Đây là... ý của Tam gia.”

Nói thực thì, hiện giờ chủ Đỗ cũng

rất suy sụp, chỉ sợ Cố Tương gọi

điện đến hỏi ông ấy về vấn đề này.

Nhưng, Giang Trì đã ra lệnh như

vậy, ông ấy không thể không nghe

theo.

Và thế là chủ Đỗ bị kẹp ở giữa tình

thế khó xử.

Ông ấy nói với Cố Tương: “Sao cô

lại chọc giận Tam gia vậy? Thái độ

của cậu chủ rất kiên quyết, tôi cũng

không thể làm được gì, nếu không

cô đi dỗ cậu ấy đi?”