Dụ Hôn

Chương 117: Bố của Cố Noãn Noãn



Cô cũng không phải là người vô lý, con của cô đúng là không có lý do gì vào phòng người khác cá.

Giang Trà thấy Cố Tương vui vẻ đành yên 5lặng bước ra ngoài. Anh đi rồi, Cố Tương ở nhà một mình cũng không cảm thấy cô đơn.

Tranh thủ đang có thời gian, cô thiết kế một lúc rồi6 đặt đồ ăn trên mạng.

An ninh của khu Vịnh Tiểu Long rất nghiêm ngặt, muốn mua thức ăn ngoài rất phiền phức, phải xuống tầng một để lấy c7hứ không thể đưa lên tầng, nên Cố Tương đành phải để Noãn Noãn ở trong nhà, còn mình xuống tầng lấy thức ăn, Lúc quay về, cô còn đang mở mật khẩ4u ở cửa thì Bạch Vi gọi điện thoại đến, “Hôm nay cậu bận cái gì à, mãi không thấy trả lời WeChat?” Bây giờ Cố Tương mới phát hiện mình bị Noãn N8oãn thu hút hầu hết sự chú ý.

Cô giải thích: “Tớ đang chơi với con trai của tớ.”
“Con trai?” “Tớ có một con mèo.” Cố Tương nói: “Cậu có hâm mộ không?” Cô nhớ trước đây Bạch Vi cũng muốn nuôi một con mèo, nhưng Hạ Văn Hiến lại cật lực phản đối nên Bạch Vi đành thôi.

Kết quả giờ cô lại có mèo, Cố Tương rất vui vẻ.

Bạch Vi hỏi: “Cậu nuôi mèo? Giang Trí có biết không?” “Chính anh ta tặng cho tớ đấy.” Cố Tương nói: “Siêu đáng yêu luôn, cậu có muốn tới đây xem mèo không, Giang Trí đi làm rồi.”

Cô đang nóng lòng muốn chia sẻ người nhà của mình với bạn bè. “Giang Trì tốt với cậu quá đấy!” Bạch Vi cảm thán: “Còn tốt hơn cả nhà họ Mạnh.”

Người nhà họ Mạnh còn không để Cố Tương nuôi mèo đâu!

Ở chỗ của Giang Trà, cô được tự do hơn nhiều.

Cố Tương nói: “Tớ cũng cảm thấy anh ta tốt.”

Chí ít anh là một người tốt, sẽ ở bên cô lúc cô không vui, và làm cho cô vui khi cô buồn.
Mặc dù hai người họ không yêu nhau như các cặp vợ chồng khác, nhưng Cố Tương rất thích cải cách ở chung với Giang Trà giống như hai người bạn.

Trước kia cô cảm thấy mình chỉ có một người bạn đáng tin cậy là Bạch Vi, giờ lại có thêm một người nữa.

Bạch Vi nói: “Vậy là tốt rồi, hôm nay tớ không đến nhà cậu đâu, tớ Có việc rồi.” “Việc gì thế?”

“Về chuyện căn nhà ấy mà, tớ muốn tìm luật sư để hỏi về tình huống của tớ.”

Trường hợp đồng trai mua nhà, đằng gái bỏ tiền trang trí như của Bạch Vi thật ra rất thua thiệt.

Quyền sở hữu căn nhà thuộc về Hạ Văn Hiên, nhưng Bạch Vi cũng đã bỏ tiền ra trang trí. Bây giờ Hạ Văn Hiến muốn chơi xấu thì cô ấy cũng không còn cách nào khác ngoài việc nhờ luật sử xem có thể lấy lại được tiến trang trí nhà hay không.
Cố Tương nghĩ tới mớ lộn xộn của Hạ Văn Hiên mà cũng thấy đau đầu thay Bạch Vi.

Cô tắt cuộc gọi rồi đi ăn cơm.

Trong khi cô ăn, Noãn Noãn ngồi xổm ở bên cạnh nhìn cô.

Giờ nó vẫn còn quá nhỏ để có thể tự mình nhảy lên ghế, Cố Tương bèn đưa tay ra bể nó lên, cô phát hiện mình đem nó về thật sự là một chuyện rất đáng giá. Bởi vì, trên thế giới này sẽ chẳng còn có ai muốn ngồi yên lặng ở bên cạnh cô như thế.

Lúc Giang Tri trở về trời đã gần sáng, vì trong nhà không bật đèn nên anh vừa vào cửa đã không cẩn thận đá phải Cổ Noãn Noãn đang ở đấy, khiến nó kêu meo một tiếng.

Anh vội bật đèn lên và thấy anh chàng nhỏ kia đang nhìn mình với ánh mắt rất ai oán.

Cố Tương bận đến hơn hai giờ mới ngủ, lúc này còn chưa dậy. Nhưng Cổ Noãn Noãn đói bụng nên nghe thấy tiếng Giang Trì trở về, nó đi ra cửa chờ anh.
Giang Trì nhìn thoáng qua con mèo nhỏ, anh bế nó lên rồi đi lấy thức ăn cho mèo bỏ vào cái bát ngày hôm qua mua cho nó, Cố Noãn Noãn rất ngoan ngoãn bắt đầu ăn.

Giang Trà ngắm nó, anh cười bảo: “Noãn Noãn, gọi bổ đi.”

Cổ Noãn Noãn: “...”

Giang Trà nói tiếp: “Sau này bố

không có ở nhà con phải ngoan

ngoãn ở bên cạnh mẹ đấy, biết

chưa? Đừng làm cho mẹ buồn.”

Mặc dù lúc Cố Tương nói chuyện

luôn làm anh tức giận, như khi cô

khóc cũng làm anh đau lòng.

Cuộc hôn nhân này là do ông nội

thúc đẩy, nhưng cô ấy đã gặp mình

thì mình phải có trách nhiệm không

để cô ấy buồn.