Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 284: Ngay sau đó



Anh ta nghiến răng nghiến lợi, dù có chết cũng phải khiến đối phương trọng thương!

Người thường một khi tức giận cũng phải khiến xung quanh đổ máu. Huống hồ anh ta còn là một tông sư cấp bốn!

"Lão Lam, đừng kích động!"

"Anh Lam, quay lại đi!"

'Thấy Lam Long xông lên, Hắc Long và những người khác vô cùng sợ hãi, tất cả đều hét lên để ngăn cản anh ta, nhưng đã quá muộn.

Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đó.

Một bóng đen lóe lên trước mắt mọi người.

Trông giống như một bóng ma đứng giữa hai người họ.

"Long Vương?"

Nhìn thấy Diệp Lâm lập bất ngờ xuất hiện, Hắc Long không khỏi vui mừng.

Nhưng sau đó, anh ta lại trở nên lo lắng.

Suy cho cùng, thứ mà họ phả lần này đã không còn là Liên minh Võ đạo Thiên Hạ nữa, mà là một võ cổ giả đáng sợ và thần bít

Ngay sau đó. Diệp Lâm tiến lên một bước, đứng ở trước mặt Lam Long.

Lam Long cảm thấy như có một bức tường an toàn xuất hiện trước mặt, cắt đứt mọi sợ hãi và áp lực trong lòng mình.

Ngay sau đó, Diệp Lâm giơ tay đẩy nhẹ.

Lam Long vừa bay lên đã bị đẩy lùi về phía đám Hắc Long. Cùng lúc đó.

Thanh kiếm trong tay Tần công tử cũng đã chém xuống. Đối phương không chút do dự.

Dù là giết một người hay hai người.

Đối với Tần công tử thì không có gì khác biệt.

Điều này cũng giống với việc một người chẳng quan tâm bước đi của mình giãm chết bao nhiêu con kiến vậy.

Diệp Lâm không né tránh mà lao ra như một tia chớp, dùng tay không đỡ lấy thanh kiếm.

Bộp!

Trong phút chốc.

Kinh Hồng Kiếm rơi xuống lòng bàn tay của Diệp Lâm. Diệp Lâm bắt lấy nó, giữ trong tay.

Đột nhiên, một dòng nước ấm chạy qua lòng bàn tay anh. Đó là máu tươi đang nhỏ giọt.

"Kiếm tốt!".

||||| Truyện đề cử: Cô Dâu Xung Hỉ Của Cố Gia |||||

Diệp Lâm không khỏi cảm thán.

Một thanh kiếm có thể làm anh bị thương rõ ràng không phải hạng tâm thường.

"Đỡ hay!" Tân công tử cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Anh ta vốn nghĩ rằng thanh kiếm của mình sẽ có thể dễ dàng cắt đứt bàn tay của đối thủ.

Không ngờ lưỡi kiếm của anh ta lại rơi thẳng vào lòng bàn tay đối phương.

Chỉ cắt sâu vào được một chút mà thôi.

Dù có cố chém xuống lần nữa cũng không thể cử động được.

Bùm!

Ngay sau đó, Diệp Lâm hất tay, đánh bật Tần công tử ra sau.

Bộp, bộp, bộp!

Tần công tử không cầm chắc nên đã bỏ kiếm và lùi lại vài bước, sau đó mới lấy lại được thăng bằng.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, anh ta đột nhiên phát hiện kiếm của mình đã rơi vào trong tay của Diệp Lâm.