Chàng Rể Trường Sinh

Chương 105: Một thằng thoi thóp như vậy thì đi được đâu?”,



Vừa nghĩ, Đinh Dũng vừa thu lại sức mạnh linh hồn. Khi linh lực dồi dào bên trong cơ thể, thì dòng khe nhỏ ở vùng đan điền mới bắt đầu từ từ chảy. Toàn thân Đinh Dũng khẽ run, cơ thể anh có sự thay đổi. Trúc Cơ thành công rồi.  

Nó không hề nguy hiểm như anh nghĩ. Tất cả mọi việc đều diễn ra thuận lợi, có điều thuộc tính gây hại của độc tố màu đen kia khiến anh có phần lo lắng.  

Trúc Cơ thành công khiến trời đất một phương thay đổi. Không ai cảm nhận được, chỉ có duy nhất Đinh Dũng ở đây ngẩng đầu lên nhìn về khoảng trời mênh mông.  

Từng vạt mưa màu bạc mà gần như mắt thường không sao nhìn thấu rơi từ trên trời xuống, vạch ra một quỹ đạo vô cùng đẹp mắt, cứ thế thấm vào quần áo, ngấm vào người Đinh Dũng.  

Advertisement

Những vạt mưa màu trắng bạc ngấm vào cơ thể khiến cơ thể anh bắt đầu có sự chuyển biến mạnh mẽ. Cả quá trình chỉ xảy ra chừng nửa tuần hương rồi ngừng nhưng cơ thể anh đã đạt tới cảnh giới mới, mạnh hơn trước đó không biết bao nhiêu lần.  

Một số bệnh tật lưu lại bên trong cơ thể cũng đều bị những vạt mưa này giúp hồi phục, cơ thể Đinh Dũng bất định, như được gội rửa.  

Advertisement

Pháp Quyết là do sư phụ đầu tiên của anh Xuân Mộc Tiên Nhân để lại. Khi Trúc Cơ sẽ được gột rửa, thoát khỏi cơ thể phàm trần mà bước vào con đường tu hành.  

Nhưng kể cả trước đó Đinh Dũng có đạt được sức mạnh nhờ những vạt mưa bạc này thì cơ thể anh vẫn phải chịu ảnh hưởng bởi sức mạnh linh hồn, từ từ mục rữa. Nhưng lần này lại khác, có sức mạnh phản phệ của Thánh Tâm Quyết nên cơ thể Đinh Dũng đã có thể được cân bằng trở lại.  

Đinh Dũng còn đang trên tầng thượng mải suy nghĩ thì bên trong sân đột nhiên vang lên tiếng kêu thất thanh.  

“A!!! Mắt của con. Bố, mẹ, mắt của con…”, tiếng hét của Thiên thiên. Cô bé đứng trong sân dùng tay che hai mắt nhìn vô cùng đau khổ.  

Nghe vậy, vợ chồng Tống Trường Quân vội chạy ra ngoài sân.  

“Thiên Thiên, con sao vậy?”, vợ Tống Trường Quân xông lên ôm lấy Thiên Thiên, đau lòng lên tiếng hỏi.  

“Đau, đau”, khuôn mặt Thiên Thiên không biết bị rắc thêm thứ gì, trên mặt đất cũng bị rắc thêm dung dịch.

Rầm! Đột nhiên cánh cửa vào sân bị người ta đạp ra.  

Anh Hổ dẫn theo người xông vào, trong tay hắn còn cầm cả cái chai đựng đầy thứ dung dịch gì đó, mặt cười nham hiểm, nói: “Tống Trường Quân, mẹ kiếp ông đúng là hòn đá trong hầm cầu, vừa thối vừa cứng. Vừa rồi không phải ông uy phong lắm sao? Còn tìm được thằng nào giúp đỡ đánh tơi bời đám đàn em của tôi cơ mà?”  

“Vây hết chỗ này lại cho tao”, Anh Hổ dứt lời, cả đám côn đồ lập tức bao vây nhà Tống Trường Quân lại.  

Bên cạnh Vương Hổ có một gã đàn ông để ria mép. Lúc này gã ta đảo mắt nhìn xung quanh rồi lắc đầu nói với Vương Hổ: “Không thấy có gì bất thường, có điều linh lực ở đây ít thế này, tôi lại thấy có phần kỳ lạ”.  

Đinh Dũng ngồi khoanh chân trên tầng thượng nhìn rất rõ gã đàn ông để ria mép, trong cơ thể gã ta còn có sự di chuyển của linh lực. Mặc dù gã ta cũng là người theo con đường tu luyện võ đạo nhưng cơ thể lại có linh lực. Điều này khiến Đinh Dũng thấy kỳ lạ, anh không khỏi dừng mắt lại phía gã lâu hơn một chút.  

“Gã ta có lẽ cũng đạt cảnh giới tầng thứ tư. Tên Vương Hổ này cũng có chút thủ đoạn đấy. Có thể mời được cả võ sĩ theo võ cổ đi cùng”, Đinh Dũng cau mày, sau đó nhìn sang Thiên Thiên. Mặc dù cô bé che mắt nhưng Đinh Dũng có thể đoán đại khái lúc này Thiên Thiên đã không nhìn thấy gì nữa rồi.  

“Cái thằng cứu ông đâu? Không phải nó trâu lắm sao? Một mình nó mà còn đánh được bảy, tám đàn em của tôi kia mà. Sao bây giờ nó lại như rùa rụt cổ thế? Bảo nó cút ra đây cho tôi”, Vương Hổ tức tối hét lên. Lần này hắn ta bỏ ra một khoản tiền lớn để mời vị Đại Sư này đến, mục đích để đối phó với Đinh Dũng.  

Nghe Vương Hổ nói vậy, Tống Trường Quân sợ hãi nhìn xung quanh. Khi không thấy Đinh Dũng, ông ta mới bất lực: “Tôi, chúng tôi cũng không biết…”  

“Cậu ta đi rồi”, đúng lúc này người phụ nữ trung tuổi nãy giờ vẫn ôm Thiên Thiên lên tiếng. Bà ta ôm chặt lấy Thiên Thiên, nhìn Vương Hổ chằm chằm, nói: “Cậu ta bị thương nặng, đã đi khỏi đây rồi. Các người muốn tìm thì đi chỗ khác mà tìm”.  

“Hừ! Một thằng thoi thóp như vậy thì đi được đâu?”, Vương Hổ nhìn bà ta rồi bật cười lạnh lùng, khoé miệng nhếch lên tàn nhẫn. Hắn hắng giọng nói: “Trên mặt con bà bị tạt axit vào rồi, mắt cũng không nhìn thấy nữa đâu”.  

“Nếu bà không nói cho tôi biết thằng đó ở đâu thì cứ ở đây mà đợi con gái bà bị huỷ hoại nhan sắc đi”, nói tới đây, Vương Hổ liền nhìn Tống Trường Quân mà bật cười hung tợn: “Ha ha ha, Tống Trường Quân đây chính là kết cục khi đối đầu với tôi”.  

“Cái gì?”, nghe Vương Hổ nói vậy, Tống Trường Quân biến sắc, vội vàng kéo Thiên Thiên lại.  

“Bố, con đau”, Thiên Thiên dùng tay che mắt, nước mắt cứ thế không ngừng tuôn rơi, vùng da quanh mắt đã bắt đầu loét.  

“Vương Hổ, mẹ kiếp, mày không phải là người”, Tống Trường Quân nắm chặt tay hét lên đầy giận dữ nhưng ông ta còn chưa xông về phía Tống Trường Quân là đã bị một tên côn đồ tung cho một đạp bay hẳn vào trong. Ông ta chỉ có thể còn sức chống tay xuống đất gằn lên: “Mày không phải con người Thiên Thiên mới mười tuổi đầu mà mày có thể ra tay tàn nhẫn với nó như vậy”.