Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 214: Khiến Người Ta Không Nhịn Được Muốn Đến Gần



VIVIEN trịnh trọng nói: "Cô ấy là cháu gái của Đường Mặc Trầm."

Vì Bùi Vân Khinh, Đường Mặc Trầm có thể trực tiếp cùng Bạch Dữ Trạch trở mặt, sự cưng chiều đối cô cháu gái này ít nhiều cũng có thể thấy được.

Nhân vật như vậy, Tư Đồ gia cũng không thể trêu chọc

Tư Đồ Duệ hơi giật mình, đột nhiên ngẩn ra.

"Trách không được!"

VIVIEN nhìn biểu cảm của con trai, rồi quay sang nhìn Bùi Vân Khinh ở đằng xa, cười thầm.

"Thế nào, thực sự động tâm rồi?"

Tư Đồ Duệ nhướng mày, “Chuyện của con, mẹ đừng quản.”

"Ở trước mặt ta còn xấu hổ cái gì?" VIVIEN cười lườm hắn một cái, "Con nếu là thật phải lòng, liền theo đuổi đi."

Hiếm thấy con trai động tâm, người làm mẹ đương nhiên sẽ không ngăn cản.

Bùi Vân Khinh mặc dù không phải cháu gái ruột Đường Mặc Trầm, nhưng lại được sủng ái vô cùng, gia thế này cũng là xứng với Tư Đồ gia bọn họ.

Chuyện này nếu có thể thành, cũng là một chuyện tốt!

"Không có việc gì mọi người về sớm một chút đi, còn còn muốn luyện tập!"

Quay người, Tư Đồ Duệ một lần nữa trở lại trong đội.

Lúc này Hứa Gia đang than thở với Chung Linh, "Huấn luyện viên Chung, cô cũng không thể bất công với chúng tôi như vậy, không thể đem tuyệt chiêu của ngài dạy chúng tôi sao?”

Chung Linh cười một tiếng, "Đây cũng không phải là tuyệt chiêu của ta, Vân Khinh mới đến mấy ngày, bản lĩnh của cô ấy cũng không phải ta dạy."

Nhìn Bùi Vân Khinh, Hứa Gia mím môi, nhưng vẫn không kìm được tò mò tiến lại gần.

“Bắn bia di động, cô có bí quyết gì không?”

“Bí quyết thì không có, ngược lại có chút kinh nghiệm.”

Bùi Vân Khinh cười hướng Hứa Gia, “Nếu cô có hứng thú, về sau thời điểm tập bắn súng, ta có thể chia sẻ cho cô ít kinh nghiệm.”

“Thật không?” Hứa Gia vui vẻ vỗ vỗ cô, “Thật thú vị!

Nhớ tới trước đó, thời điểm Bùi Vân Khinh mới đến, cô còn cố ý khiêu khích, Hứa Gia lại cảm thấy có mấy phần day dứt.

"Trước đó nhằm vào cô. . . xin lỗi!"

"Ngươi có sao?" Bùi Vân Khinh cười một tiếng, "Ta đều quên rồi."

Hứa Gia giật mình, sau đó mỉm cười khoác vai cô

"Bùi Vân Khinh, cô từ nay là bạn của ta!" Xoay mặt nhìn thấy đi tới Tư Đồ Duệ, Hứa Gia chủ động mở miệng, "Thái tử, trước kia ngươi cùng Vân Khinh cừu oán hôm nay liền kết thúc đi, liền xem như cho ta cái mặt mũi, được không?"

Hàn Duy luôn luôn là tùy tùng Hứa Gia, lúc này cũng đi theo hát đệm

"Đúng đấy, chúng ta cái này gọi là không đánh nhau thì không quen biết."

Những người khác đều sợ Tư Đồ Duệ không dám lên tiếng.

Bùi Vân Khinh lại chỉ cười thầm —— nếu là những người này biết, vị "Thái tử gia" này đã từng hướng cô đưa qua hoa hồng, chắc chắn cả đám đều muốn ngoác mồm kinh ngạc.

Tư Đồ Duệ tiến lên một bước, không nói gì.

Đôi mắt xám nhìn cô chằm chằm một lúc, giơ tay phải lên, nắm chặt các ngón tay lại thành nắm đấm, và đưa lòng bàn tay xuống về phía cô.

Lấy Quyền Kích quyền.

Tại đặc huấn căn cứ, loại hành động này biểu thị tình hữu nghị.

Bùi Vân Khinh ngước mắt liếc hắn một cái, nâng tay phải lên, nhẹ nhàng đem bàn tay cuộn thành quyền đáp lại.

Mọi người đều ở trong cùng một đội, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, cũng không cần thiết làm cho căng thẳng như vậy.

Thấy thế, Hứa Gia vui vẻ một trái một phải ôm lấy hai người.

"Tốt, giải quyết xong nội bộ mâu thuẫn, về sau chúng ta một đội đoàn kết trong ngoài. Từ tháng về sau, cái hồng kỳ này chúng ta bao thầu!"

Chung Linh đem hết thảy thu tại trong mắt, khóe môi cũng theo đó cong lên.

Nguyên bản còn đang sợ Bùi Vân Khinh không chơi được với đám người kia sẽ bị cô lập.

Hiện tại xem ra, lo lắng của cô hoàn toàn là dư thừa.

Ở cô gái này có một mị lực khiến người ta không nhịn được muốn hướng nàng tới gần.