Yêu Thần Lục

Chương 523: Ngụy Quân Tử




Tưng Vĩ không hề biết những uẩn khúc bên trong, hắn nghe Trần Tuyết Tùng nói không thể.

Liền cho rằng Trần Tuyết Tùng không muốn bỏ vợ của mình, không chịu làm theo lời nói của bọn họ đến tiến hành.

Dù trong lòng có chút khâm phục tên Trần Tuyết Tùng này trọng tình trọng nghĩa, tuy nhiên cũng không thể vì lý do này mà tha chết cho Trần Tuyết Tùng được.

Nếu tên này đã không đi vào khuôn khổ, không nghe theo lời của bọn hắn, như vậy thì xài biện pháp mạnh thôi.

Giết Trần Tuyết Tùng trước, sau đó dùng sức mạnh đưa hai cô gái kia đi, đây là chuyện bọn họ vẫn hay thường làm mà.

"Keng...! Rầm ....! Phốc..!"

Tuy nhiên mọi chuyện không diễn ra đúng như những gì mà Tưng Vĩ định liệu từ trước, ngay khi đao của hắn chỉ còn cách cổ của Trần Tuyết Tùng không đến mười cm, không biết từ hướng nào xuất hiện một viên đá nhỏ đem đao của hắn đánh bay, gãy làm hai khúc, dư lực còn đánh vào thân thể của Tưng Vĩ, xuyên qua thân thể, tạo thành một cái động máu nho nhỏ.

Tình cảnh này không khác gì vừa rồi Tưng Vĩ dùng một viên đá đem kiếm trong tay Trần Tuyết Tùng đánh bay, nó như là một bản sao giống hệt.

Có điều khác điểm là vừa rồi Tưng Vĩ không có ý định giết Trần Tuyết Tùng, nên ra tay có đôi chút thu lại lực lượng, còn lần này người ra tay đánh bay Tưng Vĩ khó hề có một chút gì gọi là nương tay.

Ngay sau khi đem thanh đao trong tay Tưng Vĩ đánh gãy, viên đá kia là tiếp tục xuyên phá cơ thể của y, bây giờ vị trí trái tim đã xuất hiện một cái động nhỏ, nhìn qua là biết Tưng Vĩ đã không còn hy vọng gì có thể sống sót được nữa rồi.

"Tiểu Vĩ..! Tiểu Vĩ..! Chú không sao chứ..?"

Chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh cũng quá là bất ngờ đi, ngay cả Yêu Sĩ cửu trọng hậu kỳ như Trì Trọng Kiêm hắn cũng không có phản ứng kịp, ngay khi nhìn lại thì Tưng Vĩ đã trúng chiêu, nhìn lại Tưng Vĩ hơi thở đã thoi thóp, khó có khả năng sống nỗi rồi.

"Đại ca.....! Trả thù..!"

Tưng Vĩ lấy hết tia hơi sức còn sót lại, chỉ tay về phía tên thanh niên áo trắng vừa đi đến, nói lên mấy chữ, dù không thể nói hết câu mình muốn nói, nhưng hắn tin tưởng rằng đại ca của hắn sẽ hiểu ý của mình.

"Tiểu Vĩ..! Chú an tâm..! Anh sẽ không để chú chết oan uổng..!" Trì Trọng Kiêm gật đầu, hắn đương nhiên hiểu Tưng Vĩ muốn nói cái gì.

Từng Vĩ cứ an tâm mà đi, thù của y, hắn nhất định sẽ trả giúp, sẽ đem tên hung đồ giám ra tay giết y phanh thây muôn mảnh, chịu hết cực hình tàn khốc nhất trên thế gian này trước khi chết.

"Mày là ai..! Tại sao dám cả gan giết người của Khái Đao Đạo bọn tao..!"

Buông xuống thi thể của Từng Vĩ, Trì Trọng Kiêm ra hiệu cho chín người anh em còn lại của mình đem Trần Vân Thanh cho vây lại, gằn giọng lên tiếng hỏi.

"Xẹt..!"

"Phu quân..! Sao bây giờ anh mới đến..? Có biết vừa rồi em sợ lắm hay không..?"

Lại Tinh Tinh nhìn thấy Trần Vân Thanh xuất hiện, liền là nhanh chóng bay sang con Độc Giác Mã của Trần Vân Thanh, nhào vào trong lòng của hắn, làm nũng hết sức.

Lại Tinh Tinh dường như đã quên mất, vừa rồi trong lòng của mình là mắng Trần Vân Thanh là tiểu dâm tặc không biết bao nhiêu lần a.

'Không biết liêm sĩ hồ ly tinh..!' Dương Tư Tư nhìn thấy cảnh này trong lòng thầm hận không thôi.

Lại Tinh Tinh người con gái này tuy đã từng cứu qua mạng của nàng, nhưng không hiểu sao, nàng chẳng thể nào ưa nỗi cô ta, nhất là mỗi khi nhìn thấy Lại Tinh Tinh cứ đeo bám Vân Thanh đại ca của nàng như đĩa, nàng trong lòng càng không thoải mái.

Giờ đây không danh không phận vẫn cứ gọi Vân Thanh đại ca của nàng là chồng, nàng càng không thể nào chấp nhận được, chưa bao giờ nàng gặp người con gái không biết liêm sĩ như thế này .

"Thì ra mày mới chính là chồng của cô ta..!"

Trì Trọng Kiêm đám người liếc mắt nhìn qua Trần Vân Thanh cùng Trần Tuyết Tùng, bọn hắn là biết mình đã bị Lại Tinh Tinh lừa một vố đau.

Hóa ra cái tên mặt trắng nhỏ Trần Tuyết Tùng không phải là chồng của Lại Tinh Tinh cùng Dương Tư Tư, mà cái tên không đẹp trai gì cho lắm Trần Vân Thanh này mới phải, làm bọn họ mất một đống thời gian làm việc không đâu.

"Hừ..! Bản tiểu thư khi nào nói Trần Tuyết Tùng là chồng của mình đâu..!"

Hôn Trần Vân Thanh một cái sau, Lại Tinh Tinh quay mặt trở lại bên kia Trì Trọng Kiêm, hừ lạnh một cái.

Nói ra có chút có thể làm cho Trần Tuyết Tùng tự ái chứ thật ra muốn lựa chọn phu quân, nhân tuyển thích hợp nhất vẫn là Trần Vân Thanh, mà không phải Trần Tuyết Tùng đâu.

Tuy nhìn qua vẻ bề ngoài Trần Tuyết Tùng có thể tuấn tú hơn một chút, thế nhưng thế giới này trừ nữ nhi xinh đẹp như nàng ra, nam nhân không phải dựa vào khuôn mặt để ăn cơm, mà là phải dựa vào thực lực.

Thực lực mới là tiêu chí hàng đầu của các cô gái, trước khi quyết định có chọn một người làm bạn đời của mình hay không.

Thực tế có chút tàn khốc, nhưng đây lại là sự thật, người khác làm sao chọn nàng không biết, nhưng nàng Lại Tinh Tinh chọn lựa nam nhân tiêu chí đầu tiên phải có thực lực cao, những cái khác như tình yêu sau này mới bồi đắp cũng không muộn.

Cũng có nhiều cô gái chọn phu quân không theo cách của nàng, nhưng nàng nghĩ số lượng đó không có nhiều lắm.

Từ nhỏ được huấn luyện bên trong quý tộc đi ra nàng, vẫn luôn giữ quan điểm như thế.

"Hừ..!" Trì Trọng Kiêm cũng là hừ lạnh một tiếng.

Đúng thật không thể nào phản bác được lời nói vừa rồi của Lại Tinh Tinh, cô ta chỉ nói mình có phu quân, cũng không có nói người đó là ai.

Đám người mình chỉ nhìn Trần Tuyết Tùng là người đi bên cạnh Lại Tinh Tinh cùng Dương Tư Tư, thế nên mới hiểu nhầm Trần Tuyết Tùng là chồng của Lại Tinh Tinh mà thôi.

Nghĩ lại đúng là có nhiều sơ hở thật, Lại Tinh Tinh nhìn qua là Yêu Sĩ bát trọng cảnh giới, còn Trần Tuyết Tùng chỉ là Yêu Sĩ lục trọng sơ kỳ, hai người thực lực chênh lệch nhiều như thế, đến được bên nhau cũng là chuyện lạ.

"Khoan đã..! Tinh Tinh tỷ..! Từ khi nào chúng ta hai người là vợ chồng vậy..?"

Trần Vân Thanh vì có một chút việc riêng nên đến đây thời gian có hơi muộn một chút, chỉ kịp nhìn thấy đoạn Trần Tuyết Tùng bị tên Khái Đao Đạo ra tay, nên hắn mới xuất thủ cứu giúp thôi, những chuyện xảy ra trước khi đến đây hắn là không được rõ.

Nhưng thông qua đôi chút mẫu đối thoại của đôi bên, hắn có phần đoán ra được mấy phần câu chuyện nơi đây rồi.

Vì tránh cho người khác hiểu lầm, ảnh hưởng đến danh tiết của mình, hắn liền nghĩa chính nghiêm từ chối bỏ, cũng là rất quân tử không động chân động tay gì đến Lại Tinh Tinh thân thể.

So với lúc trước không lâu làm sằng làm bậy trên toàn bộ thân thể ngọc ngà của Lại Tinh Tinh là khác xa một trời một vực, cứ như hai người một dạng.

"A..!"

"Ngụy quân tử..! Dám làm không dám nhận..!"

Lại Tinh Tinh lấy tay nhéo lấy thịt trên đùi của Trần Vân Thanh xoay một trăm tám mươi độ, hết sức là căm tức lên tiếng.


Thằng khốn Trần Vân Thanh này ăn của nàng không ít đậu hủ, nhưng đến khi muốn mượn một chút tên tuổi của y để xài tạm thì bắt đầu giở trò không hề quen biết.

Làm như mình là một thánh nhân một dạng, đây là điển hình cho dạng người ngụy quân tử thường thấy, nàng mắt bị mù rồi mới đi tin tưởng vào một tên như vậy.

'Nha..! Là vì Dương Tư Tư..!' Lại Tinh Tinh để ý, Trần Vân Thanh thi thoảng hay liếc mắt qua nhìn Dương Tư Tư.

Thấy cô gái kia mặt mày tăm tối mới trở mặt không nhận thân với nàng, quả nhiên đàn ông vốn luôn là đểu cáng như thế này, sau này nên tránh xa loại người như thế này một chút.

"Xẹt..!"

Ý nghĩ thông suốt sau, nàng cũng không việc gì ở lại bên cạnh tên khốn kiếp này làm cái gì nữa, vẫn nên cách xa y càng xa càng tốt, trước khi đi.

Cũng không quên cho Trần Vân Thanh một quyền đầy sức nặng, xem như là trả thù phần mình nhìn nhầm tên này trước đây.

"Xông lên giết hắn cho tao..!"

Trì Trọng Kiêm cũng chỉ chờ có thế, ngay khi Lại Tinh Tinh rời khỏi Trần Vân Thanh, hắn liền ra lệnh cho tám anh em còn lại của mình xông lên đem Trần Vân Thanh chém giết.

Vừa rồi sở dĩ hắn không có ra tay chẳng qua là vì bên cạnh Trần Vân Thanh còn có Lại Tinh Tinh, ra tay nhiều khi đao kiếm không có mắt, đem người đẹp giết đi, như vậy thì hắn bị lỗ lớn lắm.

Hắn trong lòng hận Lại Tinh Tinh vô cùng, sao có thể để cho cô ta chết một cách đơn giản như thế này được, trước hết cũng phải hành hạ cô ta mười ngày mười đêm, còn cho các anh em chơi chán chê rồi mới ra tay giết đi cô ta cũng còn chưa muộn mà.

"Giết..!"

"Xẹt..! Xẹt..! Xẹt..!"

"A.....!A...!A...!"

"Ầm..!"

"Chạy cũng thật là nhanh..!"

Một chưởng đem khói đen của Hắc Yên Vụ đánh tan đi ít phần, nhìn lại phía trước đã không còn thấy bóng dáng của Trì Trọng Kiêm nơi đâu cả, Trần Vân Thanh không khỏi lên tiếng cảm thán một câu.



Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.